Chương 9
Nhân vật sẽ OOC, nhưng không quá nghiêm trọng, Tiểu Cửu là nhân ngư. Nhạc Thất biết điều đó và luôn giúp y che dấu, hiểu lầm giữa hai người được giải quyết.
__ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __
" Tiểu súc sinh, ngươi muốn làm ta mệt chết sao ?"
" Sao có thể ? Ta chỉ có một sư tôn, ta làm sao nỡ ?" Lạc Băng Hà nhìn trước mắt thiếu kiên nhẫn người, cúi đầu khẽ cười nói.
Hừ... Thẩm Thanh Thu ngoài mặt không biểu tình, nhưng trong lòng lại cười lạnh một tiếng. Đúng vậy... Chỉ có một sư tôn .
Đang suy nghĩ lung tung, bên tai chợt nghe :" Sư tôn, nhìn kìa ! Thế nào ?" Y ngước mắt lên liền sửng sốt.
Một cánh đồng hoa lớn màu xanh nhạt nở rộ, lá có màu xanh ngọc lục bảo, xếp dày, đường kính hoa rõ, mềm mại, trang nhã, hoa và lá vươn ra ngoài tạo thành một đại dương xanh biếc. Nếu quan sát kỹ, màu sắc của loài hoa này không hoàn toàn là màu xanh, trong xanh có chút lam, lam có chút tím, tím lại có một chút trắng. Nó dường như được tạo ra bởi một nghệ nhân với bảng màu thật tinh tế, thật tươi tắn và trang nhã.
Nhìn xa xa, hiện ra một rừng trúc rộng lớn, gió thổi qua, rừng trúc phát ra tiếng xào xạc như đang chào hỏi. Trên những cọc tre màu xanh ngọc bích, cành lá xum xuê tươi tốt, thực vật đều thanh tú xinh đẹp, mảnh khảnh uyển chuyển, cao vút lên trời.
Lạc Băng Hà nhìn người mặt mày tràn đầy kinh diễm bên cạnh, trong lòng tính toán, không khỏi phụt một tiếng bật cười.
Thẩm Thanh Thu nhìn biển hoa trước mặt, còn đang thắc mắc hắn vì sao tìm được nơi này ? Bỗng nhiên nghe thấy Lạc Băng Hà cười phá lên, trong lòng tức khắc bất mãn, cau mày quay người lại nhìn Lạc Băng Hà, nhàn nhạt mở miệng.
" Ngươi cười cái gì ?"
"A ?" Lạc Băng Hà sửng sốt một chút, sau đó ẩn ẩn cười nói :"Ta còn tưởng rằng sư tôn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hẳn là rất vui vẻ nha ?"
" Ồ, là ta nghĩ nhiều rồi." Thẩm Thanh Thu nhàn nhạt đáp, nhìn phong cảnh trước mắt, tâm tình quả nhiên tốt hơn rất nhiều.
" Bên kia có thác nước, sư tôn, người có muônd đi xem một chút không ?" Thấy y tin tưởng, Lạc Băng Hà thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chuyển đề tài.
" Được"
" Sư tôn không muốn đi cũng không sao, vậy chúng ta liền... Hả ? Ồ, ừm sư tôn là hướng này." Lạc Băng Hà đã sẵn sàng bị cự tuyệt, chuẩn bị quay về nhưng không ngờ y lại đồng ý. Hắn sửng sốt một hồi, ngẩn người chỉ về phía thác nước.
Thẩm Thanh Thu thấy bộ dáng của Lạc Băng Hà liền cụp mắt xuống, khẽ cắn môi, nhất thời hối hận vừa rồi đáp ứng nhanh như vậy. Đáng lẽ phải quay về ngay mới đúng, chẳng lẽ vừa rồi bị giật não à ? Tại sao lại trả lời ?
Ngẫm lại y đã đồng ý, không còn cách nào khác đành hít một hơi thật sâu, sải bước theo hướng hắn chỉ.
Lạc Băng Hà sững sờ một lúc mới phản ứng lại, hắn đây là đang mắc cỡ ? Nghĩ đến khả năng này, lập tức bớt chột dạ. Nhìn bóng lưng có vẻ bình tĩnh của y, hắn hơi nhướng mày, thay đổi vẻ mặt vui vẻ đuổi theo, trong miệng nói :" Sư tôn, chờ ta..."
" Ầm đùng đoàng ! Ầm ầm ầm..."
" Hôm nay... trời muốn mưa sao ?" Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu, nhìn bầu trời đen kịt kèm theo từng đợt sấm sét.
" Sư tôn, thời tiết này có thể sẽ mưa to, chi bằng chúng ta về trước đi ? Lát nữa còn có thể đi xem thác nước, được không ?" Lạc Băng Hà lo lắng nhìn Thẩm Thanh Thu, tựa hồ sợ y không đồng ý.
" Được, đi thôi." Thẩm Thanh Thu nhất thời không nói nên lời, lẽ nào muốn chuẩn bị ở đây mắc mưa sao ?
Đi được nửa đường, trên bầu trời phía trên lóe lên một tia sáng chói mắt kinh người, xuyên toạc bóng tối. Trên bầu trời mở ra một cái khe hở giống như con rắn màu bạc, một tiếng sấm sét vang lên, đất rung núi chuyển, hoan hô bão táp.
Lạc Băng Hà một bên dẫn Thẩm Thanh Thu đi tới gian nhà trước mặt, một bên đem y phục trên người chuyển đến bên người Thẩm Thanh Thu. Tránh cho y phục bị mưa làm ướt, sẽ nhiễm cảm mạo.
Vào đến trong nhà, mới có thể nhìn rõ ràng toàn bộ hình ảnh của ngôi nhà. Nhưng ngôi nhà này không được coi là nhà, tất cả đều được làm bằng đá, có thể coi là động, chỉ là bên ngoài không có núi.
Lạc Băng Hà thấy Thẩm Thanh Thu còn do dự không biết có nên đi vào hay không, khẽ cắn răng, kéo y vào trong sơn động. Thẩm Thanh Thu dường như nhận biết động tác này, bắt đầu vùng vẫy, tỏ ý không muốn đi vào. Lạc Băng Hà vẫn bất chấp kéo hắn đi lên phía trước nói :" Sư tôn, đừng làm loạn, bây giờ trời đang mưa rất to. Không vào trong trú mưa nếu mắc mưa sẽ bị cảm lạnh."
Thẩm Thanh Thu mặc dù tán thành với lời này, nhưng nhìn gian phòng cách bản thân ngày càng gần, cảm giác khó chịu trong lòng càng ngày càng mạnh. Không hiểu vì sao y cảm thấy càng ngày càng nóng, rõ ràng còn đang mưa hơn nữa thời tiết cũng khá lạnh ? Tại sao lại như vậy ? Vả lại... hai chân có chút không thoải mái, giống như sắp biến thành bộ dáng nhân ngư ?
Xung quanh tiếng mưa rơi dần dần nhỏ đi, khi y định thần lại thì phát hiện mình đã vào nhà. Lạc Băng Hà đang nhìn xung quanh xem có thứ gì có thể dùng được không, thành thật mà nói nhìn bên ngoài gian nhà rất bẩn thậm chí còn có chút xiêu vẹo. Bên trong mặc dù nhiều rất nhiều bụi nhưng vật dụng vẫn đầy đủ, sắp xếp khá ngăn nắp.
Điều duy nhất khiến y khó chịu là bản thân cảm thấy không khỏe, rất nóng, lẽ nào ta bị cảm sao ?
" Sư tôn, nơi này không tệ, chỉ là không biết là tiền bối nào xây dựng. Bên trong có một lỗ hổng, hình như thông hướng đến nơi khác... "
Lạc Băng Hà nhìn xung quanh, phát hiện còn có một số dụng cụ quét dọn còn được bảo quản nguyên vẹn, có thể dùng để dọn dẹp, dự định nói cho Thẩm Thanh Thu. Bất chợt thấy trong góc lóe lên một tia sáng bạc, chớp mắt liền biến mất, trong lòng cảm thấy kỳ quái liền tiến nhanh về phía trước. Nhìn vào bên trong, phát hiện chỉ là một cái hố rộng vừa một người chui lọt, bên dưới tối đen như mực, thi thoảng có gió lạnh thổi qua.
Lạc Băng Hà hỏi xong, lại không nghe Thẩm Thanh Thu đáp lại, thầm nghĩ y lười nói chuyện với hắn, đành phải tiếp tục quan sát cái hang xem có gì kỳ lạ.
Tại sao lại có một gian nhà ở đây ? Khi hắn sử dụng linh lực để tham dò cũng không có gì khả nghi, chẳng lẽ thứ này có thể ngăn chặn linh lực? Huống hồ, cái cạnh này... Lạc Băng Hà đưa tay muốn chạm vào, lại phát hiện xung quanh cái hang có kết giới bảo vệ, muốn dùng linh lực phá hủy nó, không ngờ linh lực của kết giới lại phản tác dụng mạnh hơn, thậm chí thời gian kích hoạt linh lực rất nhanh. Lạc Băng Hà thở dài, còn phải chờ xem có cách nào mở ra kết giới hay không.
Quay đầu lại, phát hiện Thẩm Thanh Thu tâm tư khá lớn còn dựa vào tường ngủ thiếp đi, không sợ ta giết y.
Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu một lúc lâu, đột nhiên đứng dậy, nói một chữ "Thua", nhanh chóng cầm dụng cụ dọn dẹp bên cạnh lên dọn giường.
Sau khi xác định không sai, hắn đi tới trước mặt Thẩm Thanh Thu, vừa định đem y ôm lên giường. Nhưng vừa chạm vào Thẩm Thanh Thu thân thể, y liền bắt lấy tay hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi làm gì ?"
"Ta làm gì ?" Vừa rồi ta phát điên sao, vừa định ôm người lên giường.
Lạc Băng Hà liếm khóe miệng, cười nói: "Đây không phải sư tôn mắc mưa, ta muốn cởi y phục của ngươi đem người đi tắm, tránh cho ngươi bị cảm lạnh, lây nhiễm cho ta thì không hay."
Thẩm Thanh Thu hô hấp có chút dồn dập, cắn đầu lưỡi, lập tức thanh tỉnh lại, buông tay hắn ra, thở phào nhẹ nhõm nói: "Không cần ta tự mình tắm, nước đâu ?"
Lạc Băng Hà nghe vậy sửng sốt, sau đó tức khắc cười to, y thật sự tin hết thảy những gì hắn nói.
" Không có nước."
" Không có nước? Ta mặc kệ, ngươi hiện tại đi lấy cho ta, ta muốn đi tắm rửa!" Thẩm Thanh Thu không biết tại sao mình lại vô lý như vậy, đại khái là nhất thời xúc động, nhưng lời nói đã nói ra, không có chỗ cho sự hối tiếc.
Lạc Băng Hà nhìn chằm Thẩm Thanh Thu một hồi, Thẩm Thanh Thu cũng không yếu thế nhìn hắn.
Sao mặt y lại hồng như vậy ? Y bị sốt sao? Đúng là y có khả năng phát sốt. Không có nước tắm, mắc mưa... Đợi lát nữa hắn đi lấy nước là được.
Thẩm Thanh Thu thấy Lạc Băng Hà không có biểu hiện gì liền rũ mắt xuống, đẩy Lạc Băng Hà ra, đi đến bên cạnh hắn. Không ngờ y lại xem nhẹ thân thể chính mình, hai chân mềm nhũn, đem Lạc Băng Hà ném xuống, môi y chính xác đặt trên môi Lạc Băng Hà, hai mặt đối nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro