Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

  Nhân vật sẽ OOC. nhưng không nghiêm trọng lắm, Tiểu Cửu là một mỹ nhân ngư, Nhạc Thất biết điều đó và giúp y giấu , hiểu lầm giữa hai người được giải quyết.
    __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __

Thẩm Thanh Thu mơ mơ hồ hồ nghe thấy thanh âm ai đó bên cạnh mình. Thầm nghĩ, Thất ca mang Mộc Thanh Phương đến rồi sao ? Nếu như vậy thì tốt rồi ít nhất thân phận này vẫn an toàn, tuy rằng nó sẽ mang đến không ít phiền toái...

Không biết qua bao lâu, thanh âm bên cạnh liền biến mất, tựa hồ tất cả mọi người cũng biến mất . Nhưng y biết tiểu súc sinh Lạc Băng Hà vẫn luôn ở đó chưa hề rời đi, cho nên y không thể hạ thấp cảnh giác .

Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên nghe thấy một tiếng tát, giống như tên khốn Lạc Băng Hà kia tự tát chính mình, hình như là tát vào mặt . Sợ rằng tiểu súc sinh này thật sự có vấn đề, đột nhiên tự tát chính mình một cái . Mấy năm ở vực thẳm Vô Gian đem hắn đánh đến não tàn ? Chỉ là... Hắn nghĩ đến cái gì đáng bị đánh vào mặt ? Lẽ nào đã chuyện không nên làm, nhưng chuyện không nên làm là gì ? Chẳng lẽ là đem ta ra khỏi thủy lao...

Trong lúc Thẩm Thanh Thu đang lung tung suy nghĩ, một bàn tay liền chạm vào lỗ tai y . Nội tâm Thẩm Thanh Thu tức khắc vang lên, chỉ cần bên tai có bất kỳ dị thường nào. Bất luận y có thất hứa trước đó với Thất ca, y cũng sẽ cùng với tiểu súc sinh đại chiến ngươi sống ta chết .

Thẩm Thanh Thu vốn đã chuẩn bị tốt kế hoạch này, nhưng đang định hành động lại cảm giác tiểu súc sinh đang dùng ngón tay vuốt ve lỗ tai vài cái . Khiến Thẩm Thanh Thu không khỏi có chút ngứa ngáy, sợ chính mình nhịn không được liền tránh đi cái này bàn tay, phát hiện mình không nhìn nhầm. Sau đó liền bại lộ thân phận .

 " Sư tôn... Thẩm Thanh Thu ? Tu Nhã Kiếm ? Hừ... chẳng qua chỉ là ngụy quân tử. "

Lạc Băng Hà nhìn người nằm trên giường mình, không khỏi khó chịu vì sao lại đưa y vào tẩm cung của mình . Rõ ràng hắn tới đây muốn báo thù... Nghĩ đến việc Thẩm Thanh Thu trước đây đối xử với mình như nào lại như nào đối đãi hắn . Hắn không kìm được tát mình một cái không ngờ trên mặt liền xuất hiện mấy vệt đỏ ửng .

Lạc Băng Hà tự tát chính mình mấy cái, thậm chí còn đánh thật mạnh. Thiếu chút nữa liền tức giận tới mức thăng thiên . Đột nhiên nhớ tới Thẩm Thanh Thu còn nằm ở trong phòng hắn, ánh mắt liền tối sầm lại, nheo mắt lại nhìn Thẩm Thanh Thu lỗ tai, đưa tay chạm vào . Trong vô thức liền nói ra suy nghĩ trong lòng.

Lạc Băng Hà nói xong liền ý thức được bản thân vừa nói ra những lời ngu ngốc . Nhìn Thẩm Thanh Thu nằm trên giường bất động, nghiêng đầu như đang suy nghĩ gì đó . "A" một tiếng liền rời khỏi tẩm điện .

Thẩm Thanh Thu nghe Lạc Băng Hà nói như vậy liền hít một hơi thật sâu, suýt chút nữa là chửi ngược lại hắn . Cuối cùng, y dựa vào khả năng tự chủ mạnh mẽ mới không lộ ra sơ hở .

Thật lâu sau, cảm giác Lạc Băng Hà sẽ không quay lại . Thẩm Thanh Thu mở mắt nhìn thoáng qua , phát hiện nơi này không có người không khỏi thở phào nhẹ nhõm . Sau đó nghĩ tới chính mình lỗ tai liền sờ soạng một chút xem nó trông như thế nào.

Sau khi chạm vào, phát hiện nó còn nghiêm trọng hơn y tưởng tượng rất nhiều . Đôi tai đã hoàn toàn biến thành tai nhân ngư trưởng thành, thậm chí xung quanh còn có một ít vảy màu xanh nhạt .

Thẩm Thanh Thu lập tức cảm thấy không đúng , lấy con mắt của tiểu súc sinh Lạc Băng Hà kia, làm sao có thể tin lời một kẻ không rõ lai lịch . Vừa rồi hắn ra ngoài, nhất định đi kiểm tra thông tin xem có đúng hay không .
Tiêu rồi, y phải làm sao đây !

Thẩm Thanh Thu trong đầu tràn ngập những từ này, y hoảng loạn tới mức tay phát run . Muốn xuống giường, nhưng lại phát hiện thân thể căn bản không có chút sức lực nào . Nghĩ đến nơi này quá mức nguy hiểm, y liền lấy hết sức bước xuống giường với cơ thể thiếu nước trầm trọng . Thấy ấm trà cách đó không xa, y lảo đảo đi đến bên ấm trà trên bàn ăn rót một tách trà để đỡ khát . Uống xong một tách trà, y vẫn cảm thấy không đủ liền cầm ấm trà rót hết trà vào miệng .

Thẩm Thanh Thu uống xong một ấm trà lại không cảm nhận được mùi vị gì. Y vốn tưởng rằng, uống trà nên nếm thử một chút từ từ thưởng thức hương vị thơm ngon của nó . Nhưng hiện tại... Thẩm Thanh Thu lắc lắc đầu, ngăn lại suy nghĩ trong đầu . Sau đó, từ từ nghĩ cách trốn thoát .

Lạc Băng Hà sau khi rời khỏi tẩm cung, nhanh chân đi đến Tàng Thư Các kiểm tra các tư liệu liên quan xem y có thật sự mắc bệnh này hay không. Không ngờ, vừa ra ngoài liền gặp thị vệ bên cạnh lão cung chủ đang canh giữ cửa viện Huyễn Hoa Cung của hắn, tựa như đang chờ hắn đi ra.

 " Lạc sư đệ, cung chủ kêu ngươi đi qua một chuyến."

Quả nhiên, lời này đã xác nhận suy đoán của hắn, e là lão cung chủ gọi hắn qua là để hỏi về Thẩm Thanh Thu.

" Được, vậy sư huynh dẫn đường đi."

Lạc Băng Hà đi theo hắn đến thư phòng của lão cung chủ, thị vệ gõ cửa, làm động tác mời .

Lạc Băng Hà nhấc chân đi vào, lại phát hiện bên trong không có người, không khỏi cười lạnh một tiếng .
Hừ, lão cung chủ đây là muốn cảnh cáo hắn không có sự cho phép của lão lại dám thả Thẩm Thanh Thu ra khỏi thủy lao . Chậc chậc, hắn không sợ lão. Nhưng mà... Đây không phải lúc gỡ bỏ lớp mặt nạ với lão, vẫn nên xem xem chuyện gì sẽ xảy ra .

Lạc Băng Hà nhìn thư phòng một vòng, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống chờ lão cung chủ tới .

                       Thật lâu sau.

 " Thực xin lỗi, Băng Hà ! Vừa rồi có chút chuyện khó tránh khỏi , để cho ngươi chờ lâu như vậy..."

Người còn chưa tới, thanh âm đã truyền vào trong phòng trước . Một lão nhân gia tinh thần phấn chấn từ ngoài cửa bước vào, trên mặt lộ ra vẻ áy náy, dường như thật sự xin lỗi về chuyện này .

Lạc Băng Hà thấy lão cung chủ đi vào, vội vàng đứng dậy nghênh đón, nở nụ cười ôn hòa giống như một tiểu bối ân cần .

 " Không có gì, tiền bối, chuyện của người quan trọng hơn, vãn bối tất nhiên nên chờ người..."

Dưới sự hỗ trợ của Lạc Băng Hà, lão cung chủ ngồi trên ghế chính, cùng hắn hàn huyên vài câu sau đó mới chậm rãi đi vào vấn đề chính .

 " Băng Hà, hiện tại bốn phái liên hợp xét xử sắp diễn ra , ngươi mang Thẩm Thanh Thu ra ngoài là ý gì ? Chẳng lẽ... ngươi không muốn báo thù."

 " Làm sao có thể, tiền bối, vãn bối vừa rồi đi vào thủy lao nhìn thấy người nọ bất tỉnh. Vãn bối sợ người nọ chết đối với hắn chẳng phải tốt hơn sao ?  Huống hồ, nếu y chết vào lúc này cũng không phải chuyện tốt, tiền bối. "

Lạc Băng Hà thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói.

 " Nhưng tiền bối không cần phải lo lắng. Mặc dù vãn bối phá xích sắt nhưng vòng sắt trên cổ tay nam nhân vẫn còn, linh lực của nam nhân cũng không dùng được, y cho dù muốm chạy trốn cũng không thể. Dù có chạy cũng không thể chạy xa, người vẫn sẽ bị bắt lại. Hơn nữa, y còn ở trong viện của tiểu bối. Tiểu bối sẽ giảm sát tuyệt đối không để y trốn thoát. Bất quá tiền bối, người lo lắng trong cung không có khả năng bắt người không có linh lực sao ? "

 " Ha ha, sao có thể ? Người, thấy ta không yên tâm sao ? Vậy để y trong viện của người, chờ bốn phái liên hợp thẩm vấn liền thả y ra. "

Lão cung chủ vốn muốn Lạc Băng Hà biết khó mà lui, không nghĩ chuyện khônh nên làm. Lại không ngờ qua lời hắn liền biến thành một bạo quân. Bất đắc dĩ xấu hổ cười cười, bày ra vẻ mặt ân cần, nói.

 " Đã như vậy, nếu tiền bối không có chuyện gì, vãn bối xin phép đi trước, cáo từ. "

Lạc Băng Hà hành lễ một cái, xoay người rời đi.

Lão cung chủ vừa nhìn Lạc Băng Hà từng bước ra khỏi thư phòng, vừa nghĩ luôn cảm thấy có gì đó khônh đúng nhưng lại không nói ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro