Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Nhân vật sẽ OOC, nhưng không quá nghiêm trọng, Tiểu Cửu là nhân ngư. Nhạc Thất biết điều đó và luôn giúp y che dấu, hiểu lầm giữa hai người được giải quyết.
       __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __

Lạc Băng Hà cảm nhận xúc cảm truyền đến từ môi, nhất thời quên hết đau đớn ngã đập đầu xuống đất. Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên hắn nhìn Thẩm Thanh Thu từ góc độ này, gần đến mức có thể nhìn thấy rõ lông tơ nhỏ trên mặt Thẩm Thanh Thu.

Đôi mắt mở to vì kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Lạc Băng Hà, khoảnh khắc này thật sự trông cực kỳ đáng yêu. Khóe mắt mang theo tia ửng hồng, trên mặt lộ ra vẻ đỏ ửng dị thường.

Lạc Băng Hà nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt, yết hầu bất giác lăn lộn, khẽ mấp máy môi. Thấy Thẩm Thanh Thu không phản ứng lại không khỏi gia tăng nụ hôn, hơi thở cả hai quyện vào nhau. Hơi ấm phả vào mặt, ngứa ngáy, đặc biệt trêu ngươi, giống như lông vũ nhẹ nhàng cào vào trong lòng, khiến người ta ngứa ngáy.

Lúc này, Thẩm Thanh Thu từ đầu óc trống rỗng hoàn toàn trở về, nhìn thấy Lạc Băng Hà nhắm mắt lại, cho rằng chính mình bất cẩn, hai chân không còn sức lực, ném hắn ngã xuống làm hắn bất tỉnh. Trong lòng không khỏi áy náy, nhưng giây sau, Thẩm Thanh Thu lập tức dẹp bỏ suy nghĩ đó. Cảm nhận được hắn đang làm chuyện gì, y tức giận oán trách vừa rồi tại sao không giết hắn?!

Thẩm Thanh Thu vừa kinh ngạc vừa tức giận, giơ tay muốn đẩy hắn ra, nhưng ai ngờ lại đẩy không ra, tay mềm nhũn, không có chút sức lực ngược lại giống như cự còn muốn nghênh.

Giờ khắc này, Thẩm Thanh Thu dù có đần độn như thế nào cũng có thể ý thức được mình bị hạ dược. Không, y nhất định là bị tiểu súc sinh Lạc Băng Hà hạ dược, nhưng y cũng không ăn cái gì kỳ quái, sao có thể xảy ra chuyện này ?

Nhưng trước mắt tình thế hiện tại không cho phép Thẩm Thanh Thu nghĩ nhiều, y phải tìm cách thoát khỏi tình cảnh khó khăn này trước. Thử động tay động chân, Thẩm Thanh Thu lúc này mới ý thức được vừa rồi là bởi vì y đẩy tiểu súc sinh nên hắn mới không phản ứng. Không những đẩy không ra ngược lại còn bị tiểu súc sinh bắt lấy hai tay, trong lòng lửa giận càng thêm  bùng cháy. Nếu như ánh mắt có thể giết người, thì Lạc Băng Hà đã bị Thẩm Thanh Thu thiên đao vạn quả.

Lạc Băng Hà cảm nhận được Thẩm Thanh Thu thiếu chút nữa không thở nổi, trong lòng không khỏi tiếc nuối thở dài. Đành phải buông đôi môi đỏ mọng vừa bị hắn hôn xuống, đem trán áp trán Thẩm Thanh Thu, lẳng lặng nhìn. Hắn nặng nề thở ra một hơi, híp mắt lại, chậm rãi nói :" Làm sao vậy ? Sư tôn không làm được ? Ngay cả thở cũng không thở nổi ?"

Thẩm Thanh Thu nghe vậy không khỏi mở to hai mắt, ngay cả hô hấp cũng không thèm để ý, trừng mắt nhìn hắn. Nhất thời không biết nên tức giận hay im lặng, hắn sao có thể mặt dày nói ra lời như vậy ?

" Tiểu súc sinh, ngươi chắc chắn có bệnh !"

" Đúng a, ta là bị bệnh. Thế nào, người muốn giúp ta sao ? Sư tôn ?" Lạc Băng Hà cười cười, trong mắt mang theo ý cười nhìn Thẩm Thanh Thu.

" Ngươi..." Thẩm Thanh Thu không ngờ Lạc Băng Hà trả lời như vậy, y sửng sốt một hồi, rất nhanh liền khôi phục bình thường, lạnh lùng nhìn hắn " Mau buông ta ra !"

" Không buông !" Lạc Băng Hà trực tiếp cự tuyệt, thậm chí còn ôm Thẩm Thanh Thu chặt hơn.

"A" Thẩm Thanh Thu câu khóe miệng, giơ tay dùng sức đẩy hắn ra thuận tiện tát hắn một cái. Nhanh chóng đứng dậy, chán ghét lau miệng, tựa hồ đụng phải cái gì dơ bẩn, cau mày lạnh lùng nói :" Tiểu súc sinh, ta thấy ngươi không chỉ là tên tạp chủng mà còn là đoạn tụ ! Thật sự rất có ấn tượng nha !"

Lạc Băng Hà không hề phòng bị, bị Thẩm Thanh Thu đẩy ra, trọng tâm nhất thời không ổn định, lảo đảo lui về phía sau mấy bước. Nghiêng đầu, nheo mắt liếc y một cái, chậc lưỡi, tựa hồ có điều gì không hài lòng hoặc là bày tỏ chính mình hiềm nghi.

Lạc Băng Hà nghe Thẩm Thanh Thu nói xong, vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng giống như vừa rồi được thưởng thức mỹ vị. Dùng đôi mắt đen sáng nhìn chằm chằm y, dường như muốn nhìn thấu thông qua y trước khi bỏ cuộc.

Rõ ràng Lạc Băng Hà không nói gì, nhưng Thẩm Thanh Thu lại cảm nhận được sự khiêu khích vừa rồi. Nhất thời cả người run lên, tên khốn Lạc Băng Hà nói vậy là có ý gì ?Coi thường y ?Khinh nhục y ?

"Ha" Thẩm Thanh Thu rút lại suy nghĩ, ngước mắt nhìn Lạc Băng Hà, phát hiện mấy giây trước hắn đều nở nụ cười giả tạo, thật giả tạo.

" Sư tôn, thân thể thế nào rồi ?"

Thẩm Thanh Thu ngẩn ra một lúc, thế này là sao ?

Đột nhiên, tứ chi truyền đến một cảm giác ngứa ran, một lúc sau, cả người Thẩm Thanh Thu liền trở nên hồng nhuận, giống như một quả đào ngon ngọt, khiến người ta không nhịn được mà hái xuống.

Thẩm Thanh Thu khựng lại, y không ngờ vừa rồi mình đã kích hoạt năng lực huyết mạch. Hơn nữa còn trong thời gian ngắn như vậy sử dụng, y vừa rồi còn có thể kiên trì. Nhưng Lạc Băng Hà kích động như vậy, năng lực huyết mạch nháy mắt liền biến mất, loại cảm giác kỳ lạ kia lập tức truyền đến trong đầu y không khỏi muốn tước vũ khí đầu hàng.

Chỉ là, y sao có thể ở trước mặt Lạc Băng Hà lộ ra bộ dáng yếu ớt của mình. Đành phải giữ mặt lạnh, tránh để ý đến sự khác thường của cơ thể, dựa người vào tường, cúi xuống nhìn Lạc Băng Hà, lạnh lùng mở miệng.

" Sao nào ? Không dám nói nữa ? Cũng không thèm dùng điệu cười giả tạo của ngươi để đối mặt với ta ?"

Khóe mắt Lạc Băng Hà giật giật, nghiến răng nghiến lợi, hắn thiếu chút nữa không duy trì được biểu cảm trên mặt, nụ cười này của hắn sao có thể là giả ? Hắn chính là dùng nụ cười này... không, khuôn mặt này đem đám người Huyễn Hoa Cung xoay vòng vòng.

Lạc Băng Hà hừ một tiếng, híp mắt lại, không chút để ý nói:" Sư tôn, thân thể người thế nào ? Cảm thấy không thoải mái sao ?Có cần đệ tử giúp đỡ không ? Hửm ?" Đang nói, Lạc Băng Hà đột nhiên dừng lại, tiếp tục nói :" Người là Thanh Tĩnh Phong phong chủ cũng không có gì lạ. Có nhiều biện pháp tự cứu mạng mình như vậy, lần này ngươi muốn dùng cách nào ?"

Thẩm Thanh Thu môi mỏng khẽ mím, y xác thực hiện tại không có cách nào ngăn cản Thiên Ma huyết, lẽ nào sẽ như vậy ư ? Thật sự không còn cách sao ?

" Ưm... " Thẩm Thanh Thu kìm lại muốn kêu lên thanh âm, cảm giác kích thích ngày càng mãnh liệt, toàn thân ngứa ngáy tê dại. Thẩm Thanh Thu chợt ý thức được đây là thủ đoạn của tiểu súc sinh nhưng y cũng không còn đủ sức ngắn hắn lại. Một cảm xúc trước nay chưa từng có liền trào dâng trong lòng.

Tuyệt vọng...

Mơ màng nhìn Lạc Băng Hà không nhanh không chậm đi tới, mỗi bước đều đè lên lòng y, làm cho người ta muốn trốn khỏi nơi này. Thẩm Thanh Thu chống đỡ thân thể đã sớm vô lực, lạnh giọng mạnh miệng nói :" Ngươi đừng qua đây !"

" Phụt. "

Lạc Băng Hà cong cong khóe miệng, không nói gì, thúc giục Thiên Ma huyết hướng hai chân y đi tới.

Trong nháy mắt, Thẩm Thanh Thu hai chân nhũn ra, không tự chủ được ngã xuống, Thẩm Thanh Thu gần như tuyệt vọng cho rằng mình sẽ tiếp xúc với mặt đất, nhưng không ngờ rơi vào lại là một thân thể cường tráng. Y lập tức mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn hắn, bên tai truyền đến nhịp tim đập mạnh mẽ của Lạc Băng Hà.

Sau đó, nam nhân hơi cúi đầu, ở bên tai y cười nói :"Sư tôn, người đây là muốn ôm một cái sao ?"

Vành tai của Thẩm Thanh Thu vốn là bộ phận nhạy cảm, hiện tại Lạc Băng Hà đang ghé vào tai y nói, khí nóng hắn thở ra phả vào vành tai. Thẩm Thanh Thu liền cảm thấy ngứa ngáy, quay đầu muốn trốn tránh nhưng thân thể lại bị cánh tay cường tráng của Lạc Băng Hà ôm chặt, không cách nào thoát ra.

Lạc Băng Hà vừa nói tay thỉnh thoảng lại sờ vào tai y, kéo nhẹ dái tai, cứ như vậy lặp đi lặp lại. Chưa kể tay kia Lạc Băng Hà cũng không an phận, sờ soạng khắp người y, y phục cũng dần dần bị cởi ra.

Ánh hồng dần dần lan ra khắp vành tai Thẩm Thanh Thu, trông cực kỳ câu nhân.

Lạc Băng Hà nhìn một màn trước mắt, ánh mắt tối sấm lại, nhất thời nuốt nước miếng. Dời tầm mắt xuống dưới môi, đôi môi hồng nhuận vừa bị khi dễ đã chuyển qua màu đỏ thẫm còn dính chút ánh nước, khiến người ta muốn nếm thử xem hương vị của nó.
Lạc Băng Hà nghĩ liền làm, hung hăng quét sạch khoang miệng y giống như muốn khắp nơi đều dính chính mình khí vị.

" Ưm..."

Thẩm Thanh Thu cảm nhận được sự thô bạo của hắn, không tự chủ được phát ra âm thanh trong miệng. Nhanh đánh mạnh vào vai Lạc Băng Hà muốn hắn buông ra nhưng Lạc Băng Hà không thèm để ý, thậm chí còn hôn sâu hơn.

Bất tri bất giác, cả hai đã quấn đến trên giường, quần áo dần dần cởi xuống, vương vãi khắp nền đất. Xuyên qua màn giường có thể mơ hồ nhìn thấy hai thân ảnh dính hòa làm một vào nhau.

Tiếng mưa ngoài phòng nhỏ dần, từ từ lộ ra vầng trăng ẩn hiện sau những đám mây, nhưng chỉ lộ ra một chút, nhìn cảnh tượng trước mắt, như xấu hổ núp sau đám mây mà trốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro