Chương cuối
Hình ảnh một chuyển, Lạc Băng Hà nhìn thấy Thẩm Cửu trải qua đoạn thời gian ở Thu gia.
Lạc Băng Hà cũng biết chuyện này cho nên cũng không kinh ngạc, có thể chỉ có hắn mới chính mắt nhìn thấy tất cả những chuyện phát sinh, hắn mới hiểu được hết thảy tàn nhẫn đến mức nào.
Lạc Băng Hà tận mắt nhìn người kia trước mặt là một bộ ôn nhuận quân tử Thu Tiễn La, sau lưng lại đối với tiểu hài đồng vừa đáng thương lại ngây thơ tiểu Thẩm Cửu như thế nào tàn bạo!
Trước một giây còn đối với Thu Hải Đường mỉm cười, một giây sau chính là kéo Thẩm Cửu vào phòng chứa củi không một chút lưu tình nào mà quyền đấm cước đá, sau lại khoá chặt phòng chứa củi, độc lưu tiểu Thẩm Cửu một người, tối tăm, dột nát, cùng lạnh lẽo...
Lạc Băng Hà đột nhiên cảm thấy, như vậy so với chính mình đã trải qua những.....chuyện mà từ đám người Minh Phàm ác ý cùng khi dễ không đáng kể chút nào, nếu hắn mới là người trải qua những chuyện của Thẩm Cửu, tuyệt đối không chỉ là diệt môn Thu gia đơn giản như vậy! Ít nhất cũng muốn đem Thu gia già trẻ lớn nhỏ mỗi người phải hảo hảo tra tấn một phen, một đao lại một đao khoét đi trên người bọn họ mỗi một tất thịt, lăng trì đến chết mới thôi.
Nhưng Thẩm Cửu người kia lòng mang thiện ý, chỉ là bình thường mà đem Thu gia diệt môn, thậm chí còn buông tha trên dưới tất cả nữ tử ở Thu gia.......
Lạc Băng Hà có thể cảm nhận được thống khổ trong lòng Thẩm Cửu, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao, người mà hắn luôn cho là cặn bã sẽ sợ hãi bóng tối trong thủy lao như vậy.
Vì cái gì lúc bị chính mình xé rách tứ chi, Thẩm Cửu tâm tình chấn động lại không bằng khi bị khoá độc lưu một mình trong thủy lao.
Người trước mắt hắn luôn lạnh nhạt, y đã tiếp nhận chính mình vốn nên tiếp nhận trừng phạt..... Sau lại, hắn làm y nhớ tới ký ức mà y không thể chịu đựng nổi.
Hơn nữa, trong mộng cảnh này Lạc Băng Hà kinh dị phát hiện, theo một khía cạnh nào đó, vốn không phải Thẩm Cửu tự mình nghĩ diệt Thu gia -- tuy là mượn tay Thẩm Cửu, nhưng là Vô Yếm Tử sau lưng một tay thao túng Thẩm Cửu đang bị cừu hận che mờ đôi mắt.....
Vô số hình ảnh lướt qua trước mắt Lạc Băng Hà, có thể thấy rõ ràng quá khứ đầy thống khổ mà Thẩm Cửu đã trải qua.
Nguyên lai, y ngụy trang chỉ vì lúc trước y tâm nhiệt tình kia bị kẻ gọi là Thập Ngũ tiểu khuất cái phản bội......
Ngày sau trở đi thiện ý của y, hoàn toàn bị che dấu phía sau lớp mặt nạ giả dối.
Nguyên lai, mẫu thân của y vì bảo vệ y mà chết dưới tay Ma tộc.....
Đó cũng là vì cái gì y lại thống hận Ma tộc đến vậy, cũng là vì cái gì y lại rơi vào tay của bọn buôn người.
Cái kia......cái kia lúc trước chính mình đối với y làm mọi chuyện...... Có phải hay không lại làm y nghĩ chính mình cũng là ma đầu như vậy....... Có phải hay không......
Lạc Băng Hà hiểu ra, hắn hiểu những lời kỳ lạ khi Thẩm Cửu tỉnh lại là có ý tứ gì, hắn làm người nọ thương tâm, lại một lần nữa làm người nọ nhìn thấy phản bội!
Lạc Băng Hà không nán lại nữa, mà đột ngột tỉnh dậy, hắn không biết, lúc này Thiên Ma Ấn lại đỏ quỷ dị đến kinh người, cặp mắt kia của hắn cũng trải dày tơ máu......Hắn càng không biết, nước mắt chẳng rõ từ lúc nào lại theo đôi đồng tử đỏ như máu kia tuôn ra, chảy dọc xuống gương mặt tuấn mỹ...
Ha ha, nếu mà hắn biết, e rằng hắn lại sẽ cười nhạo bản thân như cái tên khóc bao kia.
Thế nhưng hắn nào biết, hai người bọn hắn vốn dĩ chính là cùng một người. Vốn là cùng tính cách, cùng tính khí, cùng ngoại hình, và cùng một tình yêu....
Biết đâu một ngày nào đó khi tỉnh dậy, hắn sẽ hiểu?
Đương nhiên bây giờ Lạc Băng Hà là không kịp nghĩ đến, bởi vì hắn như điên giống nhau xông về phía tẩm cung lúc trước chính mình đã bày ra kết giới, không chút tốn thời gian mà dùng Tâm Ma một kiếm mà phá vỡ kết giới dày đặc như tường thành kia.
Hắn ôm lấy người thanh y vẫn còn đang chìm trong mộng cảnh kia.
Tên của loại mê hương này là Ngũ Thần Tán, có nghĩa là tác dụng có thể kéo dài đến năm canh giờ, thật sự là một loại dược tốt trị liệu mất ngủ, bởi vì gần năm canh giờ không dài cũng không ngắn.
Lạc Băng Hà tính một chút, đến bây giờ cũng đã gần đến năm canh giờ, may mà chính mình đến đúng lúc, dược hiệu vẫn còn, người nọ vẫn đang ngủ say.
"Thực xin lỗi....."
"Ta không biết......"
"Kỳ thực.....kỳ thực ba năm qua những lời ta nói đều là sự thật.....Thẩm Thanh Thu.....ta là thực sự xin lỗi ngươi." Lạc Băng Hà cười cười, "Chẳng qua là.....là ta chính mình không muốn thừa nhận mà thôi."
"Hiện tại ta đã biết tất cả mọi chuyện, là ta đã hiểu lầm ngươi...... Ngươi hận ta cũng được, tha thứ ta cũng thế, thực xin lỗi."
Nói xong Lạc Băng Hà bất chấp tất cả mà ôm chặc người nọ vào lòng. Cái ôm này là cỡ nào dùng sức, Lạc Băng Hà muốn dùng loại phương thức này vĩnh viễn nhớ kĩ người trước mắt.
Hắn sợ hãi.....nếu người nọ tỉnh lại sẽ cự tuyệt hắn, cho dù hắn có rất nhiều biện pháp làm cho người nọ lưu lại, ép buộc người nọ, nhưng hắn thật sự không muốn làm như vậy.
... ...
Nói xong, hắn lại ngơ ngác mà nhìn người trong lòng ngực nói: "Thực xin lỗi, nhưng thật ra ta...... giống như có chút thích ngươi....."
"Ta biết ngươi nhất định sẽ cự tuyệt ta. Ta lần này sẽ không ngăn cản ngươi. Nếu ngươi muốn rời đi, cứ việc rời đi..."
Lạc Băng Hà đang nói chuyện với chính mình, nhưng lại không nhận ra người nọ có chút biến hoá rất nhỏ.
Khi Thẩm Cửu tỉnh lại, y chỉ cảm thấy chính mình vừa trải qua một giấc mộng rất dài, khi tỉnh lại, không biết vì sao chân tay lại vô lực ... Giống như là ...
Thẩm Cửu lập tức bị chấn động, cho dù y lúc trước thanh danh tai tiếng, nhã nhặn bại hoại, đối với chính mình đồ đệ có ý nghĩ không an phận, còn thường xuyên xuất hiện nơi pháo hoa.
Nhưng lúc trước đã sớm nói, đối với Ninh Anh Anh chuyện này thuần túy là tiểu nhân tác quái, mà y.....bình thường đi thanh lâu nhiều lắm cũng chỉ nghe một chút tiểu khúc mà thôi, phần lớn đều là vì tạo ra chính mình một bộ tuyệt không phải là người tốt bộ dáng.
Nếu như thực sự là những gì y nghĩ, thì đây là ...
Vì vậy, y liền nghe được Lạc Băng Hà nói những lời nói kia, một chữ cũng không soát, tất cả đều nghe được.
Hắn đã xác định....
Sau đó, không chút do dự, một cái tát đánh vào mặt Lạc Băng Hà, như thể bị kích động nữ nhi nhà lành, khụ khụ.....là nam nhi nhà lành.
Lạc Băng Hà bị một cái tát này đánh cho hồ đồ, hắn lúc này mới phát hiện Thẩm Cửu đã tỉnh, nản lòng thoái chí nói: "Ngươi đi đi, ta sẽ không ngăn cản ngươi....."
"Về thanh danh của ngươi, ta sẽ nói với thế nhân là ta sai rồi, ngươi không cần phải lo lắng....."
Thẩm Cửu còn chưa kịp nói ra lời quở trách giận dữ, liền nghe được phen này lời nói ủy khuất ba ba.
Giọng điệu này thật giống với ba năm kia giống nhau như đúc a...
Thẩm Cửu lại có chút mềm lòng.
Tốt nhất đừng giống như lúc trước lừa gạt ta!
Thẩm Cửu ánh mắt kiên định trở lại.
Thẩm Cửu ngẩng đầu nhìn xem Lạc Băng Hà, ngạc nhiên phát hiện ánh mắt của hắn lúc này đặc biệt chân thành, thật đúng là không giống đang gạt người.
"Ngươi....."
Thẩm Cửu vì vậy liền đầu cũng ko quay lại mà bước ra tẩm cung, còn chưa tới cửa, y liền bị một người từ phía sau gắt gao ôm lấy.
"Thẩm Thanh Thu, ngươi đừng đi được không......Nếu như ngươi lưu lại, ta về sau mọi chuyện đều nghe theo ngươi!"
Lạc Băng Hà cảm giác được người trong ngực run lên, tựa hồ lại muốn tiến lên phía trước.
"Ngươi không phải nói tốt sẽ không ngăn cản ta sao?" Người nọ ngữ khí lạnh băng.
"Ta ..."
"Nếu ngươi nhất định phải rời đi, ta sẽ không ngăn cản ngươi."
"Thực xin lỗi......!"
Nói xong, Thẩm Cửu cũng cảm giác được chính mình triệt để được tự do, đã không có bất luận cái gì trói buộc, ánh mắt liếc về phía sau, người nọ tự giác mà lui về sau ba bước.
Thẩm Cửu không hiểu mà cảm thấy có chút buồn cười, có vẻ như người này đã từng là một đại ma đầu lại trở nên giống như một con đại khuyển có chút .......dính người.
Thẩm Cửu lại vòng trở về, nhìn thoáng qua ánh mắt chợt lóe mà qua của Lạc Băng Hà, giả vờ thờ ơ nói: "A, ta bỏ quên cây quạt nơi này."
Thẩm Thanh Thu vốn nghĩ Lạc Băng Hà khẳng định sẽ không lấy ra được quạt xếp, chỉ là muốn xem hắn bộ dáng quẫn bách. Thế nhưng là không nghĩ tới, Lạc Băng Hà thật sự lấy ra một phen quạt xếp giống hệt cái ban đầu.
"Cái lúc trước đã bị hỏng, cái này.....cái này là ba năm trước ta đã khôi phục lại....." Lạc Băng Hà nghĩ nghĩ lại tiếp tục nói: "Tu Nhã kiếm được treo trên tường đằng kia, nếu như ngươi muốn, cũng có thể......"
"Phốc ..." Thẩm Cửu thật sự nhịn không được mà cười thành tiếng, "Tiểu súc sinh, ai nói ta sẽ rời đi?"
Lạc Băng Hà ánh mắt lại lần nữa sáng lấp lánh: "Nói như vậy, ngươi là đáp ứng ta?"
Nói xong Lạc Băng Hà liền lại một lần nữa nhào tới, nhưng là chụp một cái không.
Trước đây Thẩm Cửu không thích cười, nhất thời biến khuôn mặt thanh tú trở thành một khối băng, đối với mọi người đều là lạnh lùng, nhưng lần này, nụ cười như cũ rõ ràng lưu lại ở đó.
Nắm trong tay quạt xếp vừa lấy được, dùng sức gõ một cái vào đầu Lạc Băng Hà, lại làm bộ thập phần lạnh lùng nói: "A, tiểu súc sinh, ngươi nghĩ nhiều rồi, sao ta có thể dễ dàng đáp ứng ngươi như vậy?"
Không chút nào chú ý đến chính mình càng là giả bộ càng không chứa nổi âm cuối cao giọng, Thẩm Cửu tiếp tục nói: "Ngươi đối với ta làm nhiều chuyện như vậy, ta làm sao có thể dễ dàng buông tha ngươi?"
Thẩm Cửu môi khẽ nhếch: "Tiểu súc sinh, ngày tháng còn dài."
Thẩm Cửu ném lại một câu "Xem biểu hiện của ngươi" liền nghênh ngang rời đi.
Lần này, y sẽ không đi xa, bởi vì y lại một lần nữa không thể che dấu chính mình viên tâm rất dễ mềm hoá kia.
Sau lưng, hắc y thân ảnh sửng sốt một chút, rất nhanh liền đuổi theo trước mắt người thanh y...
Đúng vậy, ngày tháng sau này của bọn hắn còn dài a.
.... ....
Mở ra 《Cuồng Ngạo Tiên Ma Đồ》chỉ cảm thấy đây là một quyển sảng văn dở hơi, là câu chuyện kể về một nhân vật chính Ma tộc hắc hoá kim thân không hỏng, cùng với hắn hậu cung trăm ngàn mỹ nhân.....
Khép lại 《Cuồng Ngạo Tiên Ma Đồ》nhưng lại không biết kết cục cuối cùng, cái gọi là 'Kim thân không hỏng nhân vật chính' cùng cái gọi là 'Nhân vật phản diện cặn bã' cao chạy xa bay.
Chỉ có một người biết rõ, kỳ thật hắn chưa bao giờ là cái kia kim thân không hỏng nhân vật chính...... Cho đến bây giờ hắn cũng chỉ là một người si tình mà thôi, hết thảy, đều là hắn ngụy trang.
Cũng chỉ có một người biết rõ, kỳ thật y chưa bao giờ là cái kia nhân vật phản diện cặn bã...... Cho đến bây giờ y cũng chỉ là một người mềm yếu đáng thương mà thôi, hết thảy, đều là y ngụy trang.
Khi từng tầng ngụy trang đều được cởi bỏ, đó chính là thuộc về bọn họ, một câu chuyện khác.......
_________Hoàn_________
A a a~, bọn họ rốt cuộc cũng dùng cảm xúc thật đối mặt với đối phương rồi a!!! ( /^ω^)/♪♪
Câu chuyện vẫn chưa là kết thúc cùng đoán xem chương phiên ngoại nhé!
Và lời sau cùng, mình thực sự cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ mình rất nhiều!!! (^∇^)ノ♪
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro