Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Khi Lạc Băng Hà trở về, thứ hắn nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.

Mùi hương trong veo hoà cùng vị tanh mặn rõ ràng trong phòng đã tố cáo chuyện từng xảy ra ngay tại nơi này.

Một người gầy ốm đang nằm nghiêng trên ghế sô pha. Áo sơ mi của y bị kéo tới ngực, làm lộ ra da thịt trơn bóng như ngọc cùng một điểm ửng hồng. Hai chân thon dài thẳng tắp khép vào, toàn thân y cong lại, run nhè nhẹ. Thẩm Thanh Thu chôn mặt trong một chiếc áo khoác màu đen, chỉ để lộ ra non nửa cái cổ dài cùng vành tai ửng hồng, nhỏ giọng thở dốc.

Yết hầu Lạc Băng Hà khẽ nhấp nhô.

Hắn tiền nhanh về phía Thẩm Thanh Thu, cầm lấy chiếc áo khoác, bàn tay chạm vào môi y, ngăn không cho y tiếp tục cắn nát nó.

"Anh... Anh không sao chứ?"

Thẩm Thanh Thu đang chìm trong bể dục, ý thức không rõ ràng. Y mơ mơ màng màng cảm thấy có thứ gì bị đè nén hồi lâu trong thân thể chợt bùng phát, theo bản năng cọ cọ vào lồng ngực đối phương, không thoải mái hừ hừ vài tiếng.

Có điều y không biết, ghế sô pha vốn chật hẹp, y nghiêng người như vậy chắc chắn sẽ ngã từ trên xuống, được Lạc Băng Hà ôm vào lồng ngực.

Lạc Băng Hà ôm lấy y, cảm thấy trái tim mình đang đập thật nhanh, máu toàn thân hắn dường như đang di chuyển hỗn loạn, ngay cả tiếng hít thở đều đều của hắn cũng dần trở nên nặng nề. Nhìn Thẩm Thanh Thu thống khổ vì không được thỏa mãn bởi một tên hỗn đản mà hắn không biết, dạ dày hắn giống như bị rót đầy lửa than nung đỏ, vừa phẫn nộ vừa đau lòng.

Lạc Băng Hà đưa tay lên vuốt ve gương mặt nóng rực của Thẩm Thanh Thu, bàn tay mang theo theo mồ hôi ướt nhẹp của y đến lọn tóc sau tai. Sau đó, hắn nhắm mắt lại, hôn lên miếng băng dính nhỏ nhỏ màu trắng che đi tuyến thể trên gáy y.

"Để tôi giúp anh, có được không?"

Thẩm Thanh Thu mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Y cảm thấy như có chiếc lông vũ mềm mềm đang khẽ cọ vào trái tim mình, mở mắt ra, vậy mà lại nhìn thấy Lạc Băng Hà.

Y lập tức tỉnh táo hơn phân nửa.

"Ra ngoài!"

Thẩm Thanh Thu dùng toàn bộ sức lực đẩy nam nhân vừa ôm mình ra, tay run run cài nút áo sơ mi: "Đừng chạm vào tôi..."

Sau khi sự tình ngoài ý muốn hôm đó phát sinh, y vì muốn giấu đi đánh dấu tạm thời có mùi hương nồng đậm của Alpha nên đã dán băng dính cách ly pheromone vào phía sau cổ mình. Cũng may là y đã chuẩn bị sớm, nếu không... Khoảng cách vừa nãy gần tới vậy, y sẽ không thể lừa hắn được.

"Vì sao?"

Thẩm Thanh Thu ngước mắt, thấp giọng nói: "Tôi đang mang thai."

Vì an toàn của thai nhi, thời gian Omega mang thai sẽ không thể quan hệ cùng với bất kì ai ngoại trừ chính Alpha đã đánh dấu y...

Lạc Băng Hà bị đẩy mạnh, lưng đập vào bàn trà bằng kính. Nghe xong câu nói này, tay hắn nắm lại thành quyền, môi mím lại thành một đường thẳng. Hắn vẫn còn trẻ, vẫn là thiếu niên phơi phới không biết che giấu cảm xúc, toàn thân lộ ra vẻ phẫn nộ, giống như sư tử con vì lần đầu bị khiêu khích mà muốn bộc phát.

Sư tử con nghiến răng một lúc, sau đó đứng dậy, lạnh lùng nói: "Để tôi đưa anh vào phòng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro