P6
Bạn từng gặp người buồn nôn nhất có dáng vẻ như thế nào ? (P6)
作者:天狼少女
Dịch : Giấm Đỏ
16
Hôm ấy họ Lý giống như một con quỷ nhe nanh múa vuốt , cực kỳ ngang ngược . Lão bắt Trần Nhiên xin lỗi , nếu không sẽ làm căng chuyện này lên . Lão thậm chí còn bắt Trần Nhiên quỳ xuống . “ Chuyện lớn như vậy sao có thể cho qua . Phải xin lỗi , nhất định nó phải tỏ rõ thành ý .”
Văn phòng loạn như nồi cháo .
Thầy chủ nhiệm mấp máy môi , vẫn là giúp học sinh của mình đỡ lời : “ Ông Lý , chuyện này không hợp lý lắm .”
Nhưng họ Lý không nhượng bộ “ Hợp lý ? Hôm nay tôi nhất định phải tìm lại công bằng cho mình , cổ đại còn có học trò quỳ thầy giáo , con cái quỳ cha mẹ . Huống chi nó làm ra chuyện nghiêm trọng như vậy , muốn bồi thường xin lỗi thì không phải nên tỏ thành ý à ?”
Các thầy cô khác cũng thấy không hợp lý nhưng rồi cũng chẳng ai nói gì . Chỉ là giải quyết vấn đề bằng một cái quỳ gối , cơ thể lại không bị thương tổn gì , có gì không tốt cơ chứ ? Chỉ là con cháu quỳ lạy cha chú thì có gì là không thể chứ ?
Bọn họ khuyên Trần Nhiên thành thật xin lỗi , hãy nghĩ vì tương lai của mình .
Trần Nhiên nắm chặt hai tay , gân xanh nổi lên , nhìn chăm chú họ , chăm chú ….
Tôi không khống chế được chảy nước mắt , trong mơ hồ tôi thấy Trần Nhiên uốn gối , làm ra động tác muốn quỳ xuống .
Nhưng đó là Trần Nhiên a , học sinh giỏi đứng đầu khối , anh tài thật sự . Đó là một Trần Nhiên kiêu ngạo phóng túng , giống một đốm lửa sáng a .
Sao cậu ấy có thể quỳ xuống , sao có thể vứt bỏ cái tôn nghiêm của mình mà quỳ xuống trước mặt nhiều người như vậy .
Tôi khóc nấc , đẩy ra người chắn đằng trước mà chạy tới kéo cậu ấy “ Xin lỗi bố , xin lỗi …. Con thay cậu ấy xin lỗi người , cậu ấy không cố ý đâu , cậu ấy chỉ là bị áp lực quá thôi .”
“ Xin lỗi , bố , chúng ta về nhà đi !”
Tôi vậy mà còn mở miệng gọi lão là bố .
Qua nhiều năm như vậy , tôi từ ngày đó đã không gọi lão là bố , nhưng bây giờ tôi khuất phục , tôi vứt bỏ chút ít cái tự tôn của mình , xin lỗi tên cặn bã này .
Trần Nhiên vội giữ chặt vai tôi , ánh mắt có thể phun ra lửa .
Tôi đã là cái bánh nát rồi , nhưng viên kim cương là Trần Nhiên sao có thể vì tôi mà vứt đi tự tôn của cậu ấy .
Sau khi tôi tham gia vào cuộc chuyện , không khí trong văn phòng càng như cái nồi cháo sôi .
Rồi , tôi bị họ Lý dẫn về nhà .
Trên đường về lão không nói gì , chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt hung ác và nham hiểm . Ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi .
Về đến nhà , lão ném cửa cái đùng , mẹ tôi nghe thấy liền từ phòng bếp đi ra , thấy bộ dạng lão không đúng lắm , bèn hỏi làm sao vậy ?
Họ Lý không đáp , trực tiếp cho tôi một cái bạt tai .
Tôi bị tát cái lùi hai bước , xuýt nữa đứng không vững mà ngã ra đất . Cái tát này lão dùng sức rất lớn , khóe miệng tôi chảy ra tơ máu , giống như tôi ngậm đầy miệng thủy tinh , tất cả toàn là mùi máu tanh .
Không lâu sau đó , lão tát tôi tới tấp . Họ Lý cho rằng chưa đủ , kéo lấy tóc tôi dập đầu tôi xuống đất lại kéo tôi dán vào tường . Lão dùng chân đạp lên người tôi , bụng tôi , chân tôi , rồi đến đầu tôi . Miệng lão gầm gừ : “ Con nhóc thối tha , muốn bới móc tao ? Tao xem mày còn dám không , còn dám không ?”
Mẹ tôi khóc muốn kéo lại , nhưng bị lão gạt bay . Bà ấy chỉ có thể ở bên cạnh khóc một cách nhu nhược : “ Đừng đánh nữa , đừng đánh nữa . Còn đánh nữa thì Tiếu Tiếu chết mất .”
Hai tay tôi ôm lấy đầu , từ khe tay có thể thấy khuông mặt gớm ghiếc của lão , tròng mắt lộ rõ tơ máu , mũi sưng lên , nhe răng trợn mắt , cơ mặt có lại giống như một con quỷ hung ác .
Tôi muốn phảng kháng nhưng phải phản kháng sao đây ? Một đứa con gái liễu yếu đào tơ làm sao phản kháng được một tên đàn ông trung niên đang tức giận ?
Tôi chỉ có thể co rúm mình mẩy , nỗ lực dùng tay bảo vệ đầu , nén chịu nhưng đòn hiểm ập đến dữ dội ấy .
Thật sự rất đau , đau đến mức tôi chỉ muốn kêu to nhưng rồi phát hiện mình chẳng có tí sức lực nào nữa . Tôi chỉ có thể phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào . Tôi nhìn chăm chú lão vài giây , ánh mắt tràn ngập sự thù hận .
Đánh đi , cứ đánh đi , chỉ cần hôm nay tôi còn sống , sau này tôi nhất định trả thù gấp bội cho tên ghê tởm này .
17
“ Con nhóc thối tha , mày nhìn kiểu gì đấy ? Không phục à ?”
Lão nhìn thấy ánh mắt của tôi , biểu cảm càng thêm ngang ngược , ra tay đánh cũng càng hung ác . Một chân lão ác độc đạp lên người tôi , dùng sức như muốn giết tôi .
Tôi bị đánh đến nỗi hai tai ong ong kêu vang , tầm nhìn cũng mơ hồ , lờ mờ thấy mẹ tôi chạy đến bên tôi , gào khóc cái gì đó .
Tôi chưa chết . Tôi chỉ bị đánh ngất đi .
Sau khi tỉnh lại , mẹ tôi ngồi cạnh lau mắt : “ Chú Lý của con làm sai , ông ấy cũng hối hận rồi . Ông ấy nói muốn giáo dục con một chút , nhưng khống chế lực không tốt …”
Tôi tức đến cười lạnh , rồi lại cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng đau .
Ha ha , giáo dục .
Rõ ràng là muốn đánh chết tôi .
Huống hồ , lão lấy tư cách gì giáo dục tôi .
Me tôi lại tiếp tục thút tha thút thít : “ Ông ấy chỉ hơi tăng xông , cũng đã rất hối hận rồi . Ông ấy xin lỗi con rất nhiều lần .”
“ Con muốn báo cảnh sát , ông ta muốn đánh chết con .”
“ Tiếu Tiếu .”
“ Tiếu Tiếu .” Mẹ tôi khóc nấc lên “ Con nói gì vậy , đánh vào người con mẹ cũng thấy đau mà .”
Phải , bà cũng đau . Bà ấy thật sự thương tôi , trên đời này có bà mẹ nào mà không thương con mình chứ ? Nhưng một bên thì nói đau lòng , một bên lại vẫn luôn đứng về phía tên cặn bã , có chuyện gì cũng sẽ nói vì êm ấm gia đình mà bỏ qua chuyện khác .
Chính việc này càng khiến tôi xót xa .
Tôi chùm chăn che đầu , lười phải nghe mấy lời khiến con tim lạnh giá .
Buổi tối , họ Lý đến bên đầu giường tôi , vô cùng chua xót mà nói lão sai rồi , xin tôi tha thứ cho lão . Họ Lý nói rất chân thành , biểu cảm bi thương như thể người bị đánh là lão .
Thật sự , lão rất biết cách diễn trò . Nhìn cái vẻ mặt giả dối ấy của lão , tôi chỉ thấy buồn nôn .
Họ Lý nói bé bé : “ Tiếu Tiếu , ba biết con rất giận , lần này là ba quá tay , ba chỉ là nhất thời xúc đohng .”
“ Mấy ngày nay con cứ ở nhà nghỉ ngơi , ba sẽ xin nghỉ với trường .”
Mẹ tôi đứng cạnh lau nước mắt , nhìn tôi đầy hy vọng .
Hy vọng cái gì ?
Hy vọng tôi làm mẹ thiên hạ lương thiện nói không sao , coi như việc bị đánh bán sống bán chết lần này chưa từng xảy ra , coi như mọi chuyện không có gì , tiếp tục làm một gia đình hạnh phúc đầm ấm trong mắt mọi người .
Thật sự rất là vô lý lại buồn cười .
Tôi nằm ở nhà năm ngày .
Chuẩn xác mà nói , tôi “ bị nằm” ở nhà năm ngày .
Năm ngày này mẹ tôi như một cô y tá hết mình chăm sóc bệnh nhân , chăm sóc đủ kiểu , cũng kiêm luôn trách nhiệm giám sát tôi . Sau năm ngày , các vết bầm trên người tôi mờ đi thì họ mới thả tôi ra .
Chắc họ Lý sợ tôi báo cảnh sát , dù sao thì những vết bầm trên người tôi đều là bằng chứng chứng minh bạo lực gia đình .
Nhưng như vậy thì có làm sao chứ . Ở cái trần nhỏ này , hầu hết chẳng ai quan tâm chuyện này . Chỉ cần họ nói là khi giáo dục con cái không khống chế được , xin lỗi thành khẩn một chút là chẳng bị làm sao .
Vẫn còn tám tháng nữa mới đến kì thi trung học phổ thông . Tôi cũng phải nắm chắc thời gian , nỗ lực chuẩn bị .
Rời khỏi cái nơi quỷ quái này .
18
Khi quay lại trường thì tôi phát hiện chỗ của Trần Nhiên bị bỏ trống . Còn chưa kịp nghĩ ra vì sao thì đã bị thầy chủ nhiệm gọi tới văn phòng , đưa cho tôi một tờ giấy . Trên giấy viết một địa chỉ thùng thư , bên cạnh còn vẽ một cái icon bằng bút máy . Từ ngữ tiếng anh viết địa chỉ thùng thư trên giấy rất xin đẹp , tôi nhìn thoáng qua thôi cũng biết đây là sản phẩm của ai .
“ Là Trần Nhiên gửi lại cho em .”
Thầy chủ nhiệm nói Trần Nhiên chuyển trường rồi . Là bố mẹ cậu ấy nghe nói cậu ấy làm loạn ở trường nên đã đặc biệt bay từ Mĩ về , muốn đưa cậu ấy sang bên kia học tập .
Lần này bố mẹ Trần Nhiên li hôn thật rồi và Trần Nhiên được sống cùng mẹ .
Tôi nghe thầy nói , cổ khô khan : “ Cậu ấy …. Đã đi rồi ?”
“ Có lẽ hôm nay đi rồi , có nói khi tới làm thủ tục . Cậu ấy hỏi thầy lúc nào em tới , nhờ thầy gửi cái này cho em, bảo em gặp chuyện gì thì liên lạc với cậu ấy .”
Tôi không rõ lắm mình ra khỏi văn phòng như thế nào , nhưng sau đó tôi đã chạy như điên trên đường .
Tôi lờ mờ biết nhà cô Trần Nhiên ở đâu , mặc dù không rõ địa chỉ lắm .
Tôi chạy với tốc độ của người thi chạy trong cuộc đua tám trăm mét , giống như thằng điên chạy trên đường , chạy tới nỗi hụt hơi , thở không ra hơi .
Nhưng chả được tích sự gì .
Khi tôi đang đứng ở một góc tường thở gấp , bên cạnh có chiếc xe con kéo cửa kính xuống , sau đó tôi nghe thấy tiếng của Trần Nhiên truyền đến với giọng cười quen thuộc : “ Bạn học sinh giỏi tên Tiếu , cậu sắp khóc đến nơi rồi đúng không ?”
Trần Nhiên nhảy từ tren xe xuống , hăng hái xem tôi .
Tôi nuốt nước mắt vào trong , hận không thể đấm cho cậu ta một phát .
Trong xe truyền đến tiếng người phụ nữ thành đạt , ấm áp lại kiên cường , hình như là ngữ điệu của con người từng trải : “ Trần Nhiên , chỉ có năm phút thôi , chúng ta còn phải lên máy bay đúng giờ .”
“ Biết chưa ?”
Tôi mỉm cười : “ Thật tốt , vậy là cậu ước gì được nấy rồi .Chúc mừng nha .”
Từ ngày trước đến mùa đông năm nay , Trần Nhiên cuối cùng cũng có được kết quả của cậu ấy . Mà tôi thì vẫn đang kiên trì đấu tranh .
“ Xin lỗi , lần này là tôi liên lụy cậu .”
Trần Nhiên nhíu mày , vẫn cái bộ dáng cũ , ngang bướng chẳng chịu thua : “ Cậu nói cái gì vậy ? Liên quan gì đến cậu , mà cũng chả liên lụy gì đến mình .”
“ Nhìn thấy tờ giấy tớ để lại chưa ?”
“ Ừ , nhìn thấy rồi .”
Tôi biết ý nghĩa của cái icon mặt cười đó . Phải giữ vững nụ cười , bảo trì sự lạc quan .
Phải làm một Tiêu Tiếu luôn vui vẻ .
Trần Nhiên hai mắt sáng rực nhìn tôi , như có vô số lời muốn nói .
Tôi đã cho rằng cậu ấy sẽ hỏi tôi nhứng chuyện tôi không muốn nói , sẽ khuyên tôi phải dũng cảm , nhưng cậu ấy chỉ nói : “ Khó khi không thể dũng cảm cũng chả sao . Có chuyện gì cậu cũng đừng tự mình gánh vác . Hãy nói với tớ bất kì lúc nào . Hòm thư của tớ lúc nào cũng đợi tin tức của cậu .”
Tôi gật đầu , yết hầu nghẹn lại , vẫn cố ý nói như mình rất thoải mái : “ Sao tự nhiên cậu lại sến súa thế ?”
Trần Nhiên bĩu môi giả vờ tức giận : “ Con người cậu á , biết hai chữ cảm động viết thế nào không ?”
Cũng như bình thường , chúng tôi đùa đùa giỡn giớn , trêu chọc lẫn nhau .
Sau cùng , cậu ấy xoa đầu tôi : “ Phải cười lên nhé , Tiêu Tiếu “
Ánh mắt thiếu niên lấp lánh như chan chứa thiên hà . Cậu ấy nhảy lên xe , khi xe khởi động đi về trước thì vẫn ngó đầu qua cửa sổ hét lên với tôi : “ Lần sau gặp lại , cậu nhất định phải là một Tiêu Tiếu vui vẻ nha .”
“ Nhớ kỹ liên hệ với tớ , nhất định phải liên lạc đó .”
Chiếc xe đi xa , tiếng của Trần Nhiên biến mất trong gió .
Loại xe mà Trần Nhiên đi ấy là cái loại mà tôi chỉ được thấy trên ti vi . Gía cả chắc cũng chả rẻ gì . Nghe nói mẹ Trần Nhiên rất giỏi , là một người phụ nữ lợi hại , có sự nghiệp xịn xò .
Tôi biết Trần Nhiên đang đến một thế giới rộng lớn hơn . Cậu ấy sẽ sống càng hạnh phúc .
Mà tôi , vẫn đang vùng vẫy trong đống bùn lầy , đang cố gắng tìm kiếm đáp án cho riêng mình .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro