P4
Bạn từng gặp người buồn nôn nhất có dáng vẻ như thế nào ? (P4)
作者:天狼少女
Dịch : Giấm Đỏ
https://www.zhihu.com/question/68394001/answer/2371332704?fbclid=IwAR1n1NBP7vR6hzotw5SjuulgCKmUH-ebibcaK21QuBVepR8F54fCFi9TBOo
10
Ngồi cạnh thiên tài là cảm giác như thế nào ?
So với Trần Nhiên , tên học sinh ưu tú năm nào cũng nằm trong top mười của lớp như tôi giống như một viên đá nằm bên cạnh ngọc trai .
Cái tên này rõ ràng là ngày nào lên lớp cũng ngủ , thế mà tùy tiện làm cũng có thể giải ra được đáp án của mấy bài khó cuối đề . Thật là làm người ta thở thôi cũng khó chịu thấy đau , tại sao có cậu ta rồi còn có tôi *. (Câu gốc là Ký Sinh Du ,Hà Sinh Lượng . Là một câu trong Tam Quốc Diễn Nghĩa , ý chỉ tại sao sinh ra Du xx còn sinh ra Gia Cát Lượng làm gì .)
Có lúc tôi nói bóng nói gió với cậu ấy : “ Có người ban ngày thì ngủ , ban đêm lại lén lút học tập , chắc mệt lắm nhỉ ?”
Cậu ấy nhún vai : “ Mười một giờ tớ đã đi ngủ rồi , chả nhẽ sau khi tan học bốn tiếng đồng hồ rảnh còn không đủ để cậu học bài ?”
Tôi “…”
Hài , lại bị đả kích nữa rồi .
Hình như Trần Nhiên rất thích trêu tôi , thấy tôi bị thiệt thì sẽ cười như được mùa , cười đến nỗi vẻ mặt hồng hào phấn chấn , ánh mắt lập lòe phát sáng .
Mà đôi khi cậu ấy cũng yên tĩnh vô cùng , nhìn chằm chằm vào tôi rồi hỏi một cách chậm như rùa : “ Tiêu Tiếu , sao lúc nào cậu cũng đầy ắp sự phòng bị thế ?”
Tôi cắm cúi làm bài tập : “ Cậu cũng chả tốt lành gì .”
Hai chúng tôi đều hiểu rõ , ở cái trường cấp ba này , hai chúng tôi là hai đứa lập dị nhất . Một đứa thì muốn nhanh chóng cuốn gói khỏi nơi này , một đứa thì rõ ràng có thành tích xuất sắc nhưng lại cứ thích che che giấu giấu .
Nhưng tôi đã nhanh chóng đoán được nguyên nhân Trần Nhiên làm như vậy .
Bố mẹ cậu ấy li thân , nghe nói còn chưa chính thức li hôn . Cả hai đều rất bận , không có thời gian quan tâm cậu ấy , vậy nên cậu ấy bị đưa đến ở với cô chú .
Mà mẹ Trần Nhiên lại ở Mỹ .
Khi lên cấp ba , thành tích của cậu ấy tuột dốc không phanh , chỉ có thành tích tiếng Anh là còn giữ được . Vừa nhìn phát thì biết ngay chân tướng .
Một thiếu niên bị cha mẹ vứt bỏ , dùng cái cách quái đản này để hấp dẫn sự chú ý sẽ không quay lại của cha mẹ , thả ra tín hiệu khó mà nói ra .
Cho nên Trần Nhiên mới quan tâm tôi , một con sâu có cùng cảnh ngộ .
Cậu ấy hiểu đó là cảm giác thế nào , nên cũng hiểu được sự phòng bị của tôi .
Có lúc sau khi tan học , chúng tôi sẽ rón rén trốn lên sân thượng xem mặt trời lặn .Nhìn ra xa , một nửa thế giới thấp thoáng trong ánh đỏ cam của buổi chiều tà . Nắng chiều nhiễm đỏ nửa bầu trời . Dưới ráng chiều ấy , những ngôi nhà thấp lè lè cách đó không xa càng nổi bật lên rõ ràng , lộ ra màu tím u sầu sương khói . Khi có ráng mây hồng , cả bầu trời sẽ bị ánh sáng chói lọi bao trùm , giống một con sóng lửa lớn mãnh liệt .
Chúng tôi không nói gì nhìn hoàng hôn buông xuống , bất chợt thoát li khỏi hiện thực .
Tôi ảo tưởng có một ngày mình rời khỏi nơi này , mà Trần Nhiên cũng đợi được kết cục của cậu ấy .
Thi thoảng , Trần Nhiên sẽ nói về gia đình của cậu ấy , người cha bị cậu ấy gọi là tên khốn nạn , còn người mẹ thì kiên quyết chuyển đến Mỹ .
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện , hai đứa chưa tốt nghiệp cấp ba sao hiểu được , chỉ là bên cạnh có nhiều hơn một người thì giống như nhiều một con đường được rọi sáng để tiến bước .
Sau khi tin tưởng lẫn nhau , Trần Nhiên mở miệng hỏi : “ Tiêu Tiếu , tại sao cậu lại hận dượng cậu như vậy ?”
Hận , đâu chỉ là hận .
Mỗi khi nghĩ đến họ Lý giả tạo người tốt như thế nào , đào lấy sự tín nhiệm của một đứa bé ra sao , tôi đều cảm thấy nổi da gà .
Mỗi khi nghĩ đến bản thân đã từng ngây thơ nghĩ rằng mình được đến một người cha tốt , tôi lại cảm thấy ghê tởm .
“ Bởi vì lão là tên thối tha , không xứng để làm cha .”
Tôi nghiến răng kèn kẹt nói , gần như là làm chảy máu chân răng .
11
Học kỳ hai năm lớp mười , tôi có thêm một em gái . Là máu mủ của tên họ Lý .
Tôi không hề có tí tẹo tình cảm nào với đứa bé mong manh đang khóc đó , bởi vì nó mang một nửa dòng máu của tên cầm thú kia .
Nhìn mẹ ôm đứa trẻ đong đưa , tình mẫu tử chói lóa cùng với tên cặn bã ngồi bên cạnh đang duỗi ngón tay trêu ghẹo đứa nhỏ , tôi chỉ cảm thấy thật mỉa mai .
Bọn họ trông tốt đẹp biết bao , trông một nhà hạnh phúc , người cha hòa thuận biết mấy . Nhưng tôi chỉ thấy họ Lý thật thối tha , chỉ muốn làm tất cả mọi người nhìn rõ khuôn mặt thật của lão .
Nhưng như vậy cũng tốt , sau khi có đứa bé của mình , họ Lý đã đem nửa sự chú ý dời sang nó , thiếu đi chút sự chú ý đối với tôi .
Nhưng tôi vẫn còn đánh giá thấp sự bỉ ổi của lão .
Khi đó em gái tôi hơn một tuổi , có hôm mẹ tôi về nhà ngoại ngủ một hôm , đặc biệt gọi điện cho họ Lý phải chăm sóc em gái cho tốt . Bữa tối tôi không ăn cơm cùng lão , chỉ ăn qua loa vài thứ rồi trốn vào phòng mình , nước cũng chả dám uống , sợ đêm đến lại buồn đi vệ sinh .
Trước khi ngủ tôi còn đặc biệt khóa kĩ cửa .
Nhưng đêm đó tôi lại không thể nào ngủ yên được , trong lúc mơ màng , tôi nghe thấy tiếng lạ . Nó như là tiếng dã thú hít thở , có thể tưởng tượng được luồng khí nóng phà ra từ lỗ mũi , còn có tiếng nước dãi chảy tí tách do hưng phấn .
Tôi mở trừng mắt , phát hiện một bóng người đứng trước mặt .
Đôi mắt phát ra ánh sáng kì lạ , giống như một con sói hoang đói khát .
Da đầu tôi tê dại , tế bào toàn thân đang hô hào nguy hiểm . Như dựa hết vào bản năng , tôi nhảy bật dậy từ ổ chăn và cầm con dao giấu dưới gối .
Là họ Lý , lại là họ Lý .
Rõ ràng tôi đã khóa cửa , lão làm sao mà vào được .
Hơn nửa đêm , lão trộm mò vào phòng con riêng của vợ làm gì ?
Tôi nắm chặt con dao , chỉ thẳng vào lão .
Trong bóng đêm , tôi không thấy rõ mặt lão , chỉ có thể dựa vào bản năng , liều chết đối phó .
Lưỡi dao lạnh ngắt lóe lên trong ánh sáng mờ ảo , tôi hung hăng nhìn lão , nghiến từng từ từng chữ từ trong kẽ răng hỏi lão : “Ông vào phòng tôi làm cái gì ?”
Tôi cứ nghĩ mình sẽ run , nhưng lúc này tôi lại vô cùng bình tĩnh .
Tất cả lông tơ đều dựng hết lên , máu nóng điên cuồng lưu thông trong mạch máu , trái tim tôi như muốn nổ tung . Tôi mang lên quyết tâm đồng quy vu tận .
Nếu lão dám làm gì , tôi không ngại liều luôn cái mạng này .
Họ Lý không động đậy , như đang ước lượng cái gì .
Rồi , lão bắt đầu nói : “ Tiếu Tiếu , bố chỉ là muốn quan tâm con thôi , tới xem con có đá chăn hay không ?”
“ Con đang làm gì vậy ? Mau bỏ dao xuống , cẩn thận tự làm bị thương mình .”
Ha ha , lại là giọng điệu ông bố tốt này , tôi có thể tưởng tượng được điệu cười lạnh trên mặt lão . Khi nói mấy lời này chính lão không thấy tởm lợm sao ?
“ Cút ra ngoài .”
Tiếng tôi rất nhỏ , như dã thú kiềm chế âm thanh khi bắt đầu tranh đấu trong mấy phim thế giới động vật .
Ông ta không đi , thậm chí còn tiến lên một bước .
Tôi điên cuồng múa may con dao , phát ra tiếng hét thê lương : “ Cút , ông cút ra ngoài cho tôi .”
Đời này , tôi chưa từng nghĩ mình sẽ điên cuồng như vậy , giống như người đàn bà đanh đá mất trí , kiên quyết bảo vệ lãnh thổ của mình .
Nếu đêm nay không liều mạng , tôi nhất định sẽ hối hận cả đời .
Lưỡi dao chẻ một đường cung trước người lão , ép họ Lý phải lùi hai bước .
Lão hít một hơi , giống như bị khiêu khích , chuẩn bị lấy ra tư thế dạy dỗ tôi .
Lòng tôi trầm xuống .
Nếu lão thật sự ra tay , tôi nhất định sẽ không phản kháng nổi .
Chính vào lúc này , tiếng khóc non nớt của trẻ con vang lên .
Trong đêm đen an tĩnh , nó giống như tiếng sét đánh ngang bầu trời , rõ ràng như muốn xé toạc màng nhĩ người ta .
Là em gái .
Em gái đã cứu tôi .
Họ Lý sững lại , sau đó lập tức ra khỏi phòng .
Trong bóng đêm , tôi không nhìn rõ sắc mặt lão , chỉ lờ mờ thấy được lão quay đầu nhìn tôi một cái , cũng không biết đang suy nghĩ bao nhiêu thứ dơ bẩn .
Sau khi lão đi , tôi nhanh chóng đóng cửa , dùng tất cả đồ đạc trong phòng chặn cửa lại , nào là bàn , ghế , tủ ….
Rồi tôi ngồi xổm xuống , hai tay ôm lấy đầu gối , không nhịn được bật khóc . Tôi tự cắn tay mình , ngăn không cho âm thanh phát ra dù chỉ một chút .
Đây là số phận của tôi sao ?
Trải qua khủng hoảng , trải qua chuyện ẩn giấu trong bóng tối không thể nói ra , cứ cảm giác bản thân sẽ chẳng có chút tương lai nào .
Nhưng tôi mới mười bảy , mới mười bảy tuổi thôi .
Tại sao tôi lại gặp phải cái loại người xấu này ?
Tại sao ?
Đêm hôm đó , tôi khóc cạn nước mắt , thề sẽ phải rời khỏi cái nhà này .
12
Nửa đêm còn lại tôi thức trắng ,
Từ đó về sau , tôi mỗi đêm đều giấu dao dưới gối , chuẩn bị cho bất kì lúc nào .
Mỗi khi nghĩ về khoảng thời gian âm u nhơm nhớp ấy , tôi phát hiện , thương tích lão gây cho tôi không phải trên thân thể thật , mà là trong tâm hồn .
Giống như có người cắt từng nhát từng nhát vào linh hồn bạn , khiến bạn mỗi đêm đều sợ hãi , khiến bạn không thể có cảm giác an toàn .
Mà bạn lại không thể nói ra , bởi vì thương tổn trong linh hồn là loại mà người khác không thể thấy được . Bọn họ sẽ chỉ nhẹ nhàng nói “ có sao đâu , mày nói cái này làm gì , không biết xấu hổ , không có liêm sỉ à ?”
Không có biện pháp nào ngoài việc chăm chỉ học hành , để rời khỏi cái nhà này , để cách xa họ Lý .
Tôi càng đâm đầu vào học , gần như là treo một hơi cuối để học .
Trần Nhiên châm chọc nói : “ Tiêu Tiếu , cậu muốn làm thần học hay gì ? Cứ cảm giác như ai cản cậu học cậu liền liều mạng với người đó vậy .”
Tôi trợn trắng mắt : “ Nếu không đưa não cậu đây cho mình mượn tạm .”
“ Tấm tắc , đề nào làm khó cậu rồi , lại đây mình chỉ cho .”
Trần Nhiên ngồi bên cạnh mặt tươi như hoa , cậu ấy luôn luôn hứng thú với việc dạy học cho bạn cùng bàn là tôi hơn thành tích của mình , như là thần tiên hạ phàm chả có chuyện gì làm vậy .
Tôi hít sâu một hơi “ Trần Nhiên , hay cậu đừng giả vờ nữa .”
Cậu ấy nhìn tôi một cách kì quái , có lẽ chẳng hiểu sao tôi lại nói chuyện này .
Chẳng phải thầy chủ nhiệm bảo tôi “giúp cặp” với Trần Nhiên không hiệu quả , mà là tôi thật sự cảm thấy Trần Nhiên không nên hao phí cuộc đời ở đây .Cậu ấy thật sự là một đốm lửa sáng rọi , xứng đáng được bùng cháy trước mắt mọi người . Mà bây giờ , cậu ấy đang bị nhốt lại , bị nhốt trong bóng ma “ vứt bỏ” , bị nhốt trong chút ít khát vọng tình thân của cha mẹ .
Có lẽ cậu ấy không muốn cha mẹ li hôn , có lẽ cậu ấy đã chấp nhận từ lâu , nhưng vẫn thiếu một lời xin lỗi chính thức từ họ . Không ai trong hai người họ giải thích gì với cậu ấy , Trần Nhiên chỉ có thể dùng cách này để giải tỏa nỗi phiền muộn trong lòng .
“ Cậu phải nói với họ , phải thể hiện ra .”
“ Cậu vẫn là đứa con ưu tú , là đứa con khiến cho họ thấy kiêu ngạo . Cho dù họ có thể bầu bạn bên cạnh cậu hay không đi chăng nữa thì cậu vẫn luôn là đứa con khiến họ tự hào nhất , một phần quý báu nhất .”
“Cậu nên là chính mình .”
Nói tới nói lui , giọng tôi bỗng trở nên nghẹn ngào .
Lời này rõ ràng là nói cho Trần Nhiên nghe , nhưng tại sao tôi lại nghẹn ngào chứ ?
Trần Nhiên nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm , thấp giọng nói : “ Cậu thì sao , Tiêu Tiếu ?”
“ Cậu có thể vui vẻ lên không ?”
Tôi không đáp lời .
https://www.facebook.com/giamdobjyx vô đây để đọc phần 5 sớm nhất
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro