
Chap 4 : Giải cứu bất đắt dĩ
Cú lừa ngoạn mục khiến Bảo Anh và Huy đánh nhau đã giúp Hảo thoát thân, nhưng nó cũng đổ thêm dầu vào lửa hận thù của Bảo Anh. Hắn không còn muốn dùng nắm đấm nữa, hắn muốn dùng thủ đoạn.
Hai ngày sau, khi Hảo đang đạp xe về nhà qua một đoạn đường vắng, hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Một chiếc xe tải nhỏ cũ kỹ, cửa sau mở toang, bất ngờ tạt ngang. Trước khi Hảo kịp phản ứng, hai tên đàn em của Bảo Anh-những kẻ đã bị hắn đánh cho tơi tả-lao ra, bịt miệng và quật cậu ngã.
Mọi thứ diễn ra trong chớp nhoáng. Hảo bị nhét vào cốp sau của chiếc xe tải. Cửa xe đóng sập lại, kéo theo bóng tối và mùi dầu mỡ khó chịu.
Sau khi bị Bảo Anh và đàn em tóm gọn, Hảo bị nhét vào cốp sau của chiếc xe tải cũ. Không còn sự trốn thoát nào. Hắn biết, Bảo Anh không chỉ muốn trả thù cú đòn đau mà còn muốn trả thù cú lừa ngoạn mục khiến hắn và Huy lao vào nhau.
Chiếc xe dừng lại với một tiếng phanh kít chói tai. Hảo bị lôi ra khỏi xe và ném vào một nhà kho hoang tàn ở khu vực ngoại ô. Không khí ẩm mốc và bụi bặm bao trùm lấy cậu.
"Mày giỏi lắm, Hảo!"
Bảo Anh tiến đến, khuôn mặt sưng tấy do trận đánh trước thể hiện sự điên tiết tột độ.
"Dám chơi xỏ bọn tao à? Hôm nay, mày không còn mặt nạ hay câu nói triết lý nào cứu mày được đâu!"
Hảo bị trói tay và bị đánh đập dã man. Cậu cắn răng chịu đựng, cố gắng tìm kiếm sơ hở. Trong một khoảnh khắc Bảo Anh ngừng tay để lấy lại hơi, Hảo dựa vào tường, tay cố gắng dịch chuyển vào túi quần.
Hảo đã gọi cho Huy.
"Huy... là Hảo đây."
Giọng cậu yếu ớt nhưng không đầu hàng.
Huy, đang ở quán game, nhăn mặt khi thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình. Hắn bắt máy, vẻ mặt đầy khó chịu:
"Mày lại dùng chiêu gì nữa đây? Định lập kế hoạch cho đám Bảo Anh bị đánh lần hai à?''
"Nghe đây,"
Hảo gắng gượng nén đau, nói nhanh như bắn.
"Tao bị Bảo Anh bắt cóc. Tao ở trong một nhà kho cũ kỹ ở cuối đường Võ Chí Công, gần chỗ có ống khói bị sập. Mày có thể thấy được nó từ xa... Chúng đang muốn dằn mặt tao. Nếu mày muốn loại bỏ Bảo Anh khỏi sân chơi này, hãy hành động ngay."
Huy im lặng. Hắn nghe rõ tiếng đánh đấm và tiếng thở dốc ở đầu dây bên kia. Hắn biết Hảo không hề nói dối. Và quan trọng hơn, một lần nữa, Bảo Anh đã chạm vào ranh giới.
"Sao mày lại có số của tao?"
Huy hỏi, đột ngột đổi tông giọng.
Hảo cười khẩy, ho ra một chút máu:
"Tao xin từ bạn bè mày. Lưu đấy, nhưng chưa dùng bao giờ. Bây giờ là lúc. Nhanh lên, nếu không tao sẽ không thể dọn sạch rác cho trường mày đâu, Trùm trường ạ."
Huy tắt máy, ánh mắt lạnh băng. Việc Bảo Anh chơi bẩn bằng cách bắt cóc đã vượt quá quy tắc ngầm của trường học. Hắn không cho phép điều đó.
Huy lao đến bằng chiếc xe phân khối lớn của mình. Khi nhìn thấy ống khói bị sập giữa nền trời chạng vạng, hắn đạp ga mạnh hơn.
Đám Bảo Anh đang thỏa mãn nhìn Hảo bị đánh cho tơi tả thì cửa nhà kho bất ngờ bị đá tung.
"Bảo Anh,"
Huy đứng chắn ngay cửa, ánh mắt sắc lạnh.
"Mày vi phạm luật rồi."
"Mày... tại sao mày lại ở đây?
" Bảo Anh lắp bắp.
"Thằng Hảo gọi mày à? Mày đồng bọn của nó?"
"Tao không là đồng bọn của ai cả,"
Huy tiến vào, toát ra khí thế áp đảo.
"Nhưng tao không cho phép những trò chơi bẩn này. Tao là trùm, và tao đặt luật. Mày nên biết vị trí của mình."
Huy xông vào. Hắn đánh không hề nương tay, tất cả những bực tức dồn nén từ việc bị Hảo lừa trước đó, cùng với sự tức giận vì Bảo Anh dám coi thường hắn, đều được trút vào cú đấm. Bảo Anh và đàn em không phải là đối thủ của một Huy đang thực sự nghiêm túc.
Chỉ vài phút sau, Bảo Anh bị hạ gục, nằm rên rỉ giữa đống đổ nát.
Huy quay lại phía Hảo. Hảo cố gắng ngồi dậy, áo quần rách rưới, khuôn mặt bầm tím.
Huy quỳ xuống, không nói một lời, cởi dây trói cho cậu.
"Mày còn đi được không?"
Huy hỏi.
Hảo cố gắng đứng dậy nhưng khuỵu xuống ngay lập tức. Cú đánh cuối cùng của Bảo Anh đã làm cậu đau điếng.
Huy thở dài, nhăn mặt. Hành động tiếp theo của hắn khiến cả đám đàn em (đang giữ chân đám Bảo Anh) ngạc nhiên. Huy bế xốc Hảo lên vai.
"Mày nợ tao hai mạng,"
Huy lẩm bẩm, đỡ Hảo đi ra khỏi nhà kho.
Trên đường trở về, Hảo nằm tựa vào lưng Huy trên chiếc xe máy. Cơn đau dần dịu đi, nhường chỗ cho cảm giác khó tin.
"Sao mày lại đến?" Hảo hỏi khẽ.
"Dọn rác," Huy đáp ngắn gọn.
"Tao không muốn những kẻ như Bảo Anh làm dơ bẩn lãnh thổ của tao bằng những trò hèn hạ."
Hảo cười nhẹ: "Cảm ơn... Đã dọn rác giùm."
"Lần sau, đừng gọi tao nữa."
"Tao sẽ không gọi nếu mày không dính dáng đến Bảo Anh. Mà nhân tiện," Hảo nói tiếp, "về số điện thoại... tao thấy mày thường nói chuyện với Phụng. Nó có lưu số của mày. Tao chỉ xin thôi, chưa bao giờ gọi cho bất kỳ ai. Mày là người đầu tiên."
Huy im lặng một lúc. Hắn nhớ lại thái độ can đảm của Hảo khi đối đầu với hắn, câu nói "Khó khăn sinh đại bàng" và giờ là cuộc gọi liều lĩnh này. Huy nhận ra, Hảo không phải là "gà công nghiệp" mà hắn vẫn nghĩ.
"Mày... cũng không phải là chim cút." Huy nói khẽ.
"Và mày," Hảo đáp lại,
"cũng không phải là thằng chó như mọi người nói."
Cả hai cùng im lặng, không khí giữa họ không còn là sự đối đầu của hai kẻ thù, mà là sự tôn trọng ngầm của hai người mạnh mẽ. Một sợi dây thiện cảm mỏng manh đã được hình thành giữa khói lửa và cơn đau. Huy không còn coi Hảo là kẻ thù cần phải tiêu diệt, mà là đối thủ đáng gờm cần phải nể trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro