Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Sắp có biến

Tôi bắt một chiếc taxi đến cái bệnh viện theo chỉ dẫn.

Cầu trời cậu ấy không sao!

Đến nơi, tôi chạy ngay lên lầu phòng 303, tôi nhìn biển số phòng đúng là phòng này, không do dự tôi đẩy cửa bước vào.
- Tô Hiến Thành._ la hơi lớn.
Cậu ta đang ngồi trên giường bệnh đọc sách vừa thấy tôi cậu có chút ngạc nhiên, nhưng giây sau khuôn mặt trở nên như một đứa trẻ cười hí hỏm, vẫy vẫy tay chào tôi.
- Hello, Y! How are you?
Thấy cậu ta còn đùa được tôi tức sôi máu, chạy lại nhảy lên giường ngắt eo ếch cậu. Tô Hiến Thành  vừa bị đau vừa bị nhột nên vừa cười vừa khóc, tôi hả hê vô cùng.
- Cậu còn giỡn được nữa à? Này thì giỡn cho cậu chết._ tôi nói.
- Được rồi! ...được...được..rồi.. Đầu hàng..a.. Nhột..haha...

Tôi dừng lại không đùa nữa. Cậu ta ngồi dựa vào thanh giường cả thân nhũn ra, thở dài.
- Sao cậu tìm được đến đây vậy Y Y?_ cậu ta nhìn tôi hỏi trong lời nói có chút đùa.
- Tớ nhận được tin này từ Thiên Lý. Xin lỗi cậu, cậu ấy không để thăm cậu được, vì có tiết học Violong nên nhờ tớ gửi lời hỏi thăm cậu.
- Không sao, tớ ổn rồi. Mà làm sao Thiên Lý lại biết tớ đang ở đây vậy?_ vừa nói cậu ta vừa đưa ta nắm càm suy nghĩ.
- Thôi đi ông nội, bày đặt ra dáng conan nữa. Chắc cậu ấy bắt được nguồn tin này nhờ mấy bạn kia thôi._ tôi lườm_ khai mau cậu bị sao mà đến nổi nhập viện đây?
- À... Về việc này thì tớ không nhớ chuyện gì đã xảy ra._ cậu ta gối hai tay lên sau đầu dựa vào thanh giường._ Tớ chỉ được biết là mình được một bạn học sinh phát hiện đang nằm la liệt trên hành lang trường nên gọi xe cứu thương đưa mình đến đây. Bác sĩ nói mình bị thiếu máu nên dẫn đến bất tĩnh. Chứ không có gì đáng ngại cả.

- Cậu ăn uống kiểu gì mà bị thiếu máu bất tỉnh thế?_ tôi lườm ánh mắt viên đạn.
Thấy tôi lườm cậu, cậu ta bỗng trở nên lúng túng vội giải thích.
- Này này, đừng có vu oan giá họa cho tớ. Tớ ăn uống rất đầy đủ ngày ba bữa với tại có tập luyện thể dục rất tốt, không tin cậu sờ thử xem.
Vừa dứt lời cậu ta cầm lấy ta tôi tùy tiện đặt tay tôi lên ngực cậu ta.

_ BỐP_
Cút tát trời giáng
- A... Y Y cậu ác lắm! sao cậu tán tớ chứ?_ cậu ta ôm lấy má phải của mình đau đớn nhìn tôi tỏ vẻ oan ức.
- Là phản xạ tự nhiên thôi. Xin lỗi._ tôi quay mặt đi chỗ khác.
( Tác giả: nữ chính mặt đỏ như trái gấc rồi kìa)

Cái thằng quỷ này sao hành động tự nhiên thế chứ. Dù sao tôi cũng là con gái chứ bộ cũng nên giữ khoảng cách một chút. Ngượng chết đi được. Mà công nhận ...rắn chắc thật.
Aaaaaa.... Y Y ơi, ngươi đang nghĩ gì vậy ,ngu xuẩn ,ngu xuẩn không được phép mê mấy thứ đó, không được không được!
Tôi xoa xoa mặt tự thơ miên bản thân.
Thấy tôi ngồi đưa lưng về cậu, cậu ta khó chịu lên tiếng.
- Nè! Nè! Không phải cậu đến thăm tớ sao? Vậy còn bánh trái, nước yến đâu?!
Nghe những câu đó của cậu ta, tôi khôi phục tinh thần lại, liếc cậu ta cảnh cáo.
- Muốn uống muốn ăn lắm à?_ miệng tôi cười "hiền hậu".
- Haha... Tớ không muốn uống muốn ăn nữa.... Haizz.. Tớ biết mà đồ của bà chằn đây mua thì đã có thủ độc sẵn rồi ai mà ăn hay uống cho được chứ!_ cậu ta cố tình nhấn mạnh chữ bà chằn.
- Tô Hiến Thành. Cậu ăn gan trời rồi à!?_ tôi hét vào tai cậu ta.
- im lặng! im lặng! đây là bệnh viện để bệnh nhân nghĩ ngơi._ hắn lên giọng y tế.
Tức chết đi được. Nếu còn ở lại đây từng giây từng phút nào nữa thì tôi phát điên mất.
Tôi rời khỏi giường, đứng ẻn thẳng ngực làm vẻ xem xét đánh giá.
- Tớ thấy cậu miệng vẫn còn có thể lẽ sự được, nên có thể thấy bệnh của cậu đã khỏi hẳn rồi nên tớ về đây.
- Y Y đi đường cẩn thận._ ra khỏi cửa tôi nghe cậu ta vọng giọng ra, giọng có chút châm chọc tôi.
Tôi nhanh chóng xuống cầu thang để rời khỏi bệnh viện. Không biết hôm nay  Thiên Lý nấu món gì ngon ngon đây nữa.   Phải mau về nhà hóng thôi.Tôi cười hí hỏm.
- Y Y là em đấy à?
Cánh tay tôi bị kéo lại, quay lại nhìn chính là Karazuma Key.
- Hửm? Là anh sao?sao anh lại ở đây?_ tôi có chút  ngạc nhiên.
- Anh đến thăm một người bệnh._ hắn giải thích.
- Thế à. Em cũng đến đây thăm một người bạn._ tôi cười.
- Trùng hợp quá nhỉ! Mà em định về à?_ hắn nhếch miệng cười, khó hiểu.
- Vâng. Vậy em về trước đây, tạm biệt.
- À. Chuyện lần trước...Em còn giận anh chứ?_ hắn nhỏ giọng hỏi, tay vẫn nắm chặt tay tôi .
- chuyện lần trước?... _ tôi cố lục lại kí ức, thì ra là chuyện về lá thư. _À nhớ ra rồi. Không sao cả. Em không có để bụng mấy chuyện đó đâu._ tôi cười xòa xòa._ vậy em có thể về chưa?
Hắn buông tay tôi ra, chỉ mỉm cười nói tạm biệt, đi thẳng lên lầu, tôi thì đi thẳng xuống lầu.

•~ vạch ngăn cách kawaii•~~~~~~~~

Tô Hiến Thành hả hê cười, nhớ lại bộ dạng lúc nãy của Y Y cậu chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
- Cái bà chằn này hung hăng thật! Nhưng chọc bả cũng vui.

Chợt cậu chạm được vật gì đó dưới chăn, hình như là... Cậu lấy lên. Đúng như cậu nghĩ chìa khóa. Haizz... Cái bà này bỏ quên chìa khóa nhà ở đây rồi, hôm nay cho bả ở ngoài sân luôn ai bảo tội dám tát mình. Cậu hậm hực nhìn chìa khóa.

- Cậu khỏe rồi sao?_ Key bước vào nói.
- Đa tạ anh đã cứu mạng đàn em này._ Tô Hiến Thành cười tươi, gãi đầu khách sáo.
- không cần khách sáo... Mà thật sự cậu không nhớ gì sao?_ Key dò hỏi.
- Tôi chỉ nhớ là gặp phải một đám đàn chị trên, bị bọn họ hâm dọa sau đó chuyện gì sau đó tôi không nhớ nữa._ Hiến Thành đưa tay nắm càm suy nghĩ.
Key nhìn Hiến Thành , cái hai im lặng. Giây sau Key cất tiếng.
- Được rồi cậu cứ nghĩ ngơi đi. Tôi về đây.
- À anh Key này. Anh biết Y Y chứ? Là Âu Dương Y Y.
Ánh mắt Key khi nghe hai chữ Y Y bỗng trở nên dịu dàng hơn. Thì ra lúc nãy con bé đi thăm thằng nhóc này. Hai đó này hình như là bạn thường.
- Ừm. Có biết._ giọng Key khàn khàn.
- Vậy anh biết nhà cậu ấy không? Nhờ anh đưa cái này lại cho Y Y. Cậu ta bỏ quên. Tính lúc nãy không trả nhưng nghĩ lại làm thế có chút chột dạ._ Tô Hiến Thành cười tỏa nắng, giọng xen chút trẻ con.
Ánh mắt Key thay đổi 180° trở nên sát khí hơn, khi nghe câu "định không trả" nhưng sau đó thu lại gây. Tên này biết điều đấy. Nếu không nhanh suy nghĩ lại đưa chìa khóa cho ông đây đi trả thì bây giờ ngươi tiêu rồi.
- Được rồi để anh này đưa cho._ Key đưa tay cướp lấy chìa khóa.
Không nói câu gì thêm nhanh chóng quay người, ra cửa rời khỏi bệnh viện.

************

Sự việc gây cấn lúc Hiến Thành bị tấn công.

- Này! Nhìn kìa có một" con mèo hoang "vác xác đến khối 11 ta kìa._ một đám chị khối 11 đưa mắt nhìn Tô Hiến Thành giọng nhễu cợt.
Một cô gái đứng chắn trước mặt cậu ý không cho cậu rời đi.
- Xin lỗi chị cho em qua._ cậu cười tươi, thân thiện.
Nhưng bọn họ không hề muốn buông tha. Cô gái chắn đường cậu nhìn đồng bọn của mình ra hiệu tấn công con mồi.
Bấy giờ Hiến Thành đang ở trong tình thế cá nằm trên thớt nhưng cậu vẫn mặt ngơ không biết gì. Các cô gái từ từ tiến sát lại cậu.( ông này mặt tỉnh thật •﹏•)
- Mèo hoang này! Nói chị nghe sao em lại đến đây?_ một cô gái dễ thương trong đám đó hỏi. Vẻ mặt thân thiện.
- Thầy bảo em qua đây để điểm danh cái anh chị đi học đủ không?_ cậu thành thật trả lời.
- Thế à. Vậy thì xui cho em rồi tụi chị đang đói mà quên mang theo thuốc bổ máu nên phiền em làm thuốc thay cho tụi chị._ cô gái đó cười híp mắt.
-  thuốc bổ máu?_ cậu hỏi lại, không hiểu.
- Đúng vậy. Chỉ chút thôi không sao đâu.
Nói rồi cô gái dễ thương đó nhe nanh sắc nhọn, cắm lấy chiếc cổ của Tô Hiến Thành. Vì quá bất ngờ cậu chỉ có thể a lên một tiếng. Ngay sau đó thì các cô gái khác cũng nhe nanh cắm lấy cậu.
Cậu ra sức vùng vẫy nhưng nhìn lại tay chân cậu đều bị các cô đó cắm hút lấy máu mình. Cậu cảm thấy sức cậu mỗi lúc một cạn kiệt, mắt bắt đầu hoa, cơn buồn ngủ ập đến. Cậu nghĩ số cậu nhọ, hôm nay mới gặp phải vampire ở nơi này rồi. Không ngờ trên đời này lại có thứ này thật.

- Mau buông cậu ta ra.
Cả bọn con gái nhìn về phía người cả gan dám bảo các cô thôi việc này lại. Giây trước hóng hách giây sau phải chết đứng. Họ tròn mắt nhìn người cất tiếng vừa nãy, vội lấy nanh ra, thu nanh lại. Khuôn mặt họ đang hiện rõ sự sợ hãi. Họ đứng khép nép cuối đầu không dám lên tiếng.
Đúng vậy người lúc nãy lên tiếng, người làm các cô gái phải khiếp sợ. Chính là Karazuma Key. ( muốn biết tại sao thì chương sau có dịp giới thiệu cho).
- Anh Key xin anh tha thứ cho bọn em. Bọn em chỉ mới lần đầu._ một cô gái trong đám lên tiếng van xin.
- Lần đầu à? Lần đầu cũng là phạm tội._ Key lạnh lùng đáp_. Các cô muốn chết kiểu này?
Cả bọn nghe Key nói thế, cả mặt biến sắc vội xô đẩy nhau chạy đến quỳ xuống cầu xin cậu. Tô Hiến Thành vì bọn họ xô đẩy bị hất bay ra xa bất tĩnh nhân sự.
- Xin anh đấy... Làm ơn đừng đối xử với em nhưng thế em không muốn chết.
- Em không muốn hồn phi phách tán, làm ơn xin anh tha thứ.
Một cô gái khóc rống lên.
- Xin anh tha thứ.
V.v...

_BÙM_

Trong phút chốc, chỉ vài giây ngắn ngủi, trong chớp mắt các cô gái đó bị một đồn nộ vô hình của Key tất cả bị hất bay ra xa, rồi tan biến.
- Bọn con gái này thật phiền phức._ miệng cậu băng giá nói thế. Nhưng trong lòng cậu bỗng hiện lên một bóng hình cô gái nụ cười tỏa nắng, ánh mắt trong veo. ( là Y Y) Bỗng phút chốc khuôn mặt cậu vệt một đường dịu dàng, ấm áp.

Key tiến lại nhìn người con trai bị bọn vampire nãy hút máu. Ngồi xuống thở dài. Cậu đưa bàn tay lại ngay trán Tô Hiến Thành làm cái gì đó nhưng khi tỉnh lại lại khiến người ta không nhớ gì. Xong cậu tiện tay chữa mấy vết cắn trên người hắn để che đi chứng cớ rồi gọi xe cứu thương đến đưa Tô Hiến Thành đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro