Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật tất cả Nhiệt Ba đều nhốt mình ở trong nhà, cô quyết định, nơi nào cũng không muốn đi.
“Uy! Tiểu Địch ngốc, cậu rất khác thường đó! Không theo chúng tớ đi chơi sao?” Tiểu Kim cõng một bọc hành lý lớn, sẽ cùng bạn trai của cô đi Khẩn Đinh nghỉ phép.
Hành trình này là họ chuẩn bị đã lâu, Nhiệt Ba nàng đây làm sao có thể sẽ cùng đi, cô cũng không muốn thành kỳ đà cản mũi nha
“Không được, Khẩn Đinh tớ đã từng đi nên giờ không muốn đi nữa, hơn nữa tớ không muốn ngồi xe, sẽ say xe chết mất.”
“Ra vậy! Vậy cậu ở nhà một mình tốt không?” Tiểu Kim có chút lo lắng hỏi. Con tiểu mèo ngốc này mấy ngày nay mãi buồn buồn không vui , mặc dù muốn hỏi, nhưng là hôm nay cô phải đi chơi, chờ sau khi trở về thấy tâm trạng nó tốt lên rồi ép hỏi vậy.
“Tất nhiên!”
“Sao cậu không gọi anh chàng thái tử của cậu đến chơi, dù sao phòng ốc này cũng tặng cho các người một thời gian, muốn mở party tình yêu cũng có thể.”
Nhiệt Ba trả lời là ném cho Tiểu Kim một ôm gối.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng còi xe, hình như bạn trai của Tiểu Kim đến.
“Mau đi đi! Tránh cho cho việc hưởng lạc của các người mất đi một thêm thời gian.” Nhiệt Ba quơ múa tay, thúc giục bạn.
“Được rồi, được rồi! Nhớ cửa sổ khóa kỹ, phải ăn cơm a!”
“Biết, thưa mẹ!”
Rốt cục có thể còn mỗi một mình cô trong nhà, Nhiệt Ba lại trở về nằm trên giường ấm áp, tiếp tục để mình trải qua ngày tháng lộng hành thoải mái
Nhiệt Ba đang mãi chìm trong giấc mộng đẹp, không hề nghe điện thoại của mình mỗi một chuông lại có hồi chuông vang lên
Nhiệt Ba mãi bị đánh thức, là bởi vì nghe được có người ở mở của sổ nhà mình.
Thiệt là, Tiểu Kim không phải là có chìa khóa sao? Không đi cửa chính, lại leo cửa sổ làm cái gì? Cô nhắm mắt lại nghĩ tới, sau đó đột nhiên mở to mắt ra.
Không đúng! Tiểu Kim không phải đi nghỉ phép rồi! Đó là. . . . . .
Có người lẻn vào cửa sổ phòng cô !
Lập tức ngồi dậy, đột nhiên cùng hé ra mặt tái nhợt mặt đối mặt, còn có thật là gần, thật là gần.
“A! Có quỷ!” Cô bản năng vươn tay quăng cho đối phương một bàn tay.
Lộc Hàm sắc mặt tái nhợt nhanh chóng chuyển thành xanh mét, anh một thanh bắt được vai của cô, dùng sức lắc lắc.
“Cô ngốc, bình tĩnh một chút, nhìn rõ, là anh.”
Cô xem rõ ràng người phía trước, mới một miệng lớn tức, " Lộc Hàm , anh có biết hay không sẽ dọa chết người a!” Cô lại nằm trở về trên giường, để cho tâm đang hoảng loạn có thể bình tĩnh một chút.
Lộc Hàm cũng thừa cơ đè trên người của Nhiệt Ba , đem khuôn mặt mê hoặc chết người không đền mạng lần nữa tiến gần cô.
“Anh làm gì lại leo trộm cửa sổ như thế?” Cô tức giận hỏi.
“Nhiệt Ba , làm sao không nhận điện thoại của anh?”
“Em . . . . . do ngủ thiếp đi!” Cô còn không có nghĩ đến phải như thế nào đối mặt anh.
“Phải không?” anh tựa hồ không tin tưởng lời của cô cho lắm, “Ngủ cả ngày?”
“Đúng vậy! Em hôm nay buổi sáng cảm thấy đầu có chút đau .”
“Anh dẫn em đi gặp bác sĩ.” Anh quả quyết hạ quyết định.
“Không cần.”
“Thế nào không cần?” Anh ôm cô, giống như là dụ dỗ bảo bối của mình nói: “Từ giờ trở đi, em không thể có vấn đề gì, nếu không anh sẽ đau lòng .”
“Anh đau lòng cái gì?” Nha, ngực của anh thật là ấm áp.
“Đau lòng vợ tương lai.” Nói vừa xong, anh liền muốn cúi đầu hôn cô.
Nhiệt Ba cũng vong tình muốn hôn trả lại, bất quá ở một khắc cuối cùng, vội vàng đẩy anh ra.
” Làm sao vậy?”
“Không nên đụng em.” Cô cự tuyệt làm sắc mặt anh lạnh lẻo.
“Em. . . . . . sợ cảm mạo sẽ lây bệnh cho anh.”
Lộc Hàm thở dài một cái, đưa tay lại ôm chặt lấy cô, hôn tóc, bất đắc dĩ nói: “Thì ra là như vậy, anh còn tưởng rằng em không còn quan tâm anh nữa, mới cự tuyệt anh.”
Lòng của cô kinh hoàng, ngẩng đầu lên hỏi, “Anh tại sao phải nói như vậy? anh nghe được phong thanh gì sao?”
Nhận thấy được cô có cái gì đó không đúng, anh vươn tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thật sâu nhìn chăm chú vào mắt cô, “Nhiệt Ba , có phải hay không có chuyện gì mà không nói với anh?”
“Vậy là anh cũng có chuyện không có nói với em?”
“Không có.” Anh khẳng định nói.
“Không có?”
“Không có.” Anh cau mày, “Anh nên có sao?”
Cô đẩy anh ra, đi tới trước bàn rót chén nước, lãnh đạm nói: “Quên đi,anh không muốn nói em cũng không miễn cưỡng.”
Lộc Hàm xông lại bắt được tay của cô, ép cô đối mặt mình, khẩu khí có vẻ có chút nóng nảy cùng bất an, “Nhiệt Ba , làm sao vậy?”
Cô thế nào? Cô nếu như biết cô bị làm sao thì tốt rồi. Nhớ lại lời hiệu trưởng uy hiếp…,nhớ lại lão ba cùng lão mẹ bị nói như vậy, nhớ lại mình cỡ nào vô cùng thích anh, thậm chí là yêu anh, vậy mà xuất hiện trở ngại.
Cô thật là muốn nhào tới trong ngực của anh khóc rống, sau đó hướng anh tố cáo nói gia gia anh ăn hiếp mình, không để cho cô cùng anh ở chung một chỗ, còn nghĩ bọn họ vụng trộm. . . . . . Không, là ước hẹn, nếu là truyền đến tai gia đình ở quê, cô nhất định sẽ chết chắc.
Nhiệt Ba biết anh nhất định sẽ vì cô mà ra mặt, bất quá, cô không thể ích kỷ như vậy, bởi vì cô vô cùng hiểu anh và gia gia từ nhỏ đến lớn sống nương tựa lẫn nhau tình cảm rất tốt. Mà cô nếu như thương anh, quan tâm anh, cũng không nên buộc anh làm ra loại lựa chọn này, tình cảm ông cháu sẽ sứt mẻ.
Nội tâm cùng người giao chiến làm sắc mặt cô có vẻ có chút tái nhợt, thân thể cũng mềm nhũn.
Chẳng lẽ ông trời già ở trừng phạt cô nói láo, nên thật để cho cô bị cảm đi?
Lộc Hàm nhìn cô bộ dạng muốn té xỉu, tất cả lửa giận, tất cả nghi hoặc lúc này đều biến mất vô ảnh vô tung. Ôm lấy cô, để cho cô nằm trên giường, sau đó giúp cô đắp chăn. Nhiệt Ba lẳng lặng nhìn anh, chỉ thấy mặt anh thâm tình nói: “Nghe lời anh hảo hảo ngủ một giấc, anh đi nấu một chút cháo cho em, nhất định cả ngày nay em cũng chưa ăn cái gì.”
“Không cần làm phiền .”
“Làm sao phiền toái!” Anh nhẹ khiển trách, “Em là bạn gái của anh, chiếu cố, thủ hộ em là trách nhiệm, em tốt nhất hưởng thụ niềm hạnh phúc được anh che chở đi!” Nói xong, anh ấn xuống một cái hôn ở trên trán của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro