Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Không có âm thanh nào phát ra từ miệng tôi.

Tôi vùng vẫy đau đớn như chạm vào thứ gì đó đang bốc cháy và quằn quại như một con bọ bị con rắn đỏ siết chặt lấy cơ thể. Con rắn thè cái lưỡi đen của nó về phía tôi. Cơn đau đang gặm nhấm cơ thể tôi khủng khiếp đến mức khiến tôi không thể vùng vẫy được nữa mà chỉ có thể gào thét trong lòng. 

Lúc đó, tôi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trong tầm nhìn run rẩy của mình.

'Ưm... Baek Hawon! Baek Hawon! Giúp tôi-!'

Tôi hét lên hết sức có thể, nhưng miếng băng bịt miệng tôi chỉ run lên như sắp nổ tung.

"Không ngờ người đứng đầu Baekcheon sẽ đích thân đến đấy."

Tôi nghe thấy một giọng nói uể oải và nhìn thấy mái tóc sáng rực rỡ tung bay trong ngọn lửa đỏ. 

Đó cũng là gương mặt mà tôi biết.

"Tên."

"..."

"Yu-gyeom có phải không?"

Baek Hawon nhếch khóe miệng và lau máu trên súng, nhìn rõ Yu Gyeom. 

Vào lúc đó, đôi mắt thường ngày trống rỗng của anh ta tràn ngập Yu Gyeom.

Một bàn tay lạnh lẽo túm lấy cổ áo tôi và nhấc tôi lên để tôi bất lực ngã xuống. Yu Gyeom, người đang liếc nhìn Baek Hawon và tôi, bật cười.

"Khá khó tìm thấy chúng tôi, nhưng may mắn là anh đã tìm thấy."

Những ngón tay của Yu Gyeom lướt xuống má tôi và nắm lấy cằm tôi, buộc đầu tôi quay về phía Baek Hawon. Một tiếng rên rỉ bật ra giữa môi tôi khi bàn tay mạnh mẽ của anh ấy ấn vào tôi.

"Nhưng trông hai người chẳng giống nhau chút nào? Công chúa rất xinh đẹp có phải không?"

Giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào của Yu Gyeom, nụ cười tan chảy trên khuôn mặt anh ấy khiến tôi nghẹt thở.

'Mình phải chạy.' 

Nhưng trái ngược với suy nghĩ của tôi, cơ thể tôi không hề cử động. Giống như một con rối đứt dây, tôi không thể cử động theo ý muốn.

"Cậu nghĩ tôi đến để lấy lại thứ đó?"

Tim tôi thắt lại trước giọng nói xen lẫn tiếng cười khúc khích.

"Không hề."

Người ta nói con người biết khi nào là lúc mình phải chết.

"Tôi ở đây để cho cậu thấy điều gì sẽ xảy ra nếu cậu chạm vào bất cứ thứ gì."

Tuyệt vọng rồi. 

Tôi nắm và siết chặt viền váy bằng đầu ngón tay dang ra, cố gắng thở. Khi tôi dùng hết sức kéo nó ra, tôi choáng váng trước khuôn mặt xuất hiện trong tầm mắt.

Gì?

Tại sao lại là anh-

"...Cha Yeonbyeol."

Tại sao vậy?

Tôi muốn nói gì đó, nhưng lại không thể thốt lên bất cứ điều gì trước khuôn mặt đang mỉm cười đáng sợ và gọi tên tôi.

Bang–!!

Và sau đó, tất cả đều là màu đen.

* * *

"Ahhh–!!"

Tôi hét và nhảy dựng lên.

Tôi thở hổn hển và chải lại mái tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng trước khi tôi có thể cảm thấy nhẹ nhõm vì đó là một giấc mơ, tôi cảm thấy hơi bất hợp lý. Chẳng mấy chốc, khung cảnh xung quanh tôi hiện rõ, đồng thời, những ký ức thực sự hiện về trong tâm trí tôi.

"Hãy đi cùng nhau."

"..."

"Tới địa ngục của tôi."

...Điên rồi.

Đây đều là những thứ tôi nhìn thấy lần đầu tiên.

Căn phòng cỡ vừa phải nhưng lại trống rỗng một cách đáng ngạc nhiên. Chẳng có gì ngoài chiếc giường tôi đang nằm, một cái bàn và một giá sách che kín bức tường. Ngoài ra, ngoại trừ một cửa sổ nhỏ, mọi phía đều bị chặn nên khá là ngột ngạt.

Nuốt xuống hơi thở run rẩy, tôi bước xuống giường và đi về phía cửa sổ.

"Thực sự là điên rồi."

Dưới chân tôi là những tòa nhà xếp dày đặc và ánh đèn thành phố lấp lánh. Có lẽ vì họ muốn tạo ra một công trình kiến ​​trúc đối lập với Baekcheon ngay cả ở khu vực này nên nền tảng của Utopia là tòa nhà 66 tầng ngay giữa thành phố.

Nỗi sợ độ cao vốn đã bị lãng quên lại hiện lên, tôi liền lùi lại với cảm giác buồn nôn trong người. Tôi đã sống ở Seoul được 25 năm và vì sợ độ cao nên tôi thậm chí còn chưa từng đến Tòa nhà 63.

[tl/n: Tên chính thức là Quảng trường 63, là tòa nhà chọc trời trên đảo Yeouido, nhìn ra sông Hàn ở Seoul]

Căn phòng trông như đã được sử dụng trước đó, đồ đạc khá cũ kỹ và có dấu hiệu hao mòn. Bụi thì bám đầy, có vẻ như nơi này không được bảo trì hay dọn dẹp thường xuyên.

Tôi nhìn quanh phòng thêm một lúc, nhưng không tìm thấy thứ tôi đang tìm kiếm.

'Cái gì?' 

Không có cửa.

Tôi đã mong sẽ thấy một cánh cửa bị khóa, nhưng nó hoàn toàn không tồn tại. Tường và sách ở khắp mọi nơi. Trong một căn phòng như thế này, nếu chạm vào cuốn sách dày nhất sẽ để lộ ra một căn phòng phía sau kệ sách.

Tôi vừa đi vừa dùng tay quét sách. Hầu hết những cuốn sách nằm trên giá cao tới tận trần nhà đều là những tựa sách tôi không thể đọc và hiểu được. Tôi cứ đi quanh như vậy nhưng không có cánh cửa nào mở ra một cách kỳ diệu cả.

'Chạm nhẹ vào thôi là chưa đủ sao?' 

Với ý nghĩ đó, lần này tôi lấy ra từng cái một, đưa vào và lấy ra liên tục, và đột nhiên_

Dddrrrrr– Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ sau lưng tôi cùng với âm thanh giống như những gì tôi đã mong đợi.

"Cô đang làm gì thế?"

Khi tôi quay lại, Yu Gyeom đang dựa vào tường và mỉm cười.

Khi ánh mắt uể oải của anh ấy nhìn tới bàn tay đang chạm vào giá sách của tôi, anh ấy bật cười khúc khích.

"Không phải có cánh cửa bí mật đằng sau giá sách là quá nhàm chán sao?"

Xấu hổ khi thấy bức tường xoay như cánh cửa xoay phía sau, tôi vội bỏ tay ra khỏi giá sách. Thấy tôi ngơ ngác, Yu Gyeom bật cười và gõ nhẹ vào tường lần nữa.

"Không thể mở nó từ bên trong đâu."

Ah. Phải rồi~ 

Tôi vừa bị bắt cóc mà. 

Lần nữa, tôi cố đối mặt với thực tế trước mắt, và giấc mơ tàn khốc đó lại hiện lên trong đầu tôi. Giấc mơ đó là được tạo nên từ tiềm thức rối rắm của tôi khi nhớ lại nội dung của cuốn tiểu thuyết, hay là cái nhìn thoáng qua về số phận của Cha Yeonbyeol ban đầu?

Hoặc– Suy nghĩ rằng đó có thể là tương lai của mình khiến toàn thân tôi nổi da gà.

Lúc này, sợi dây trắng trong tay Yu Gyeom mới lọt vào mắt tôi.

'Anh ta đang cố trói mình lại để mình không thể chạy trốn sao?!'

Mỗi khi Yu Gyeom cử động một chút, hình ảnh sợi dây đung đưa lại khiến tôi thấy quan ngại. 

Vô số cuốn tiểu thuyết về bắt cóc và giam cầm tàn khốc mà tôi từng đọc hiện lên trong đầu tôi.

'Cứ thế này thì mình sẽ chết mất!'

Nếu diễn biến đúng như cốt truyện gốc, ngày Baek Hawon đến Utopia với danh nghĩa cứu tôi, tôi sẽ chết. Dưới bàn tay của người đang mỉm cười xinh đẹp trước mặt tôi lúc này.

"Cô định chạy nếu cửa mở phải không?"

Khá nhiều điều không ổn đã xảy ra, nhưng cuối cùng, sự cố cơ bản đã xảy ra và cuộc gặp đầu tiên giữa Yu Gyeom và Baek Hawon cũng đã trôi qua.

Dù bề ngoài có tàn bạo đến đâu, cũng không thể nào biết được. Không hề nhận ra, họ đã bị thu hút bởi nhau, họ cứ nghĩ đến nhau và yêu nhau.

"Cô muốn nói gì sao? Có điều gì đó khiến cô tò mò à?"

Yu Gyeom ngồi trên giường nơi tôi đang nằm, mím môi như thể đang kìm nén tiếng rên rỉ.

Như thể nhận ra ánh nhìn của tôi, anh ấy nắm lấy chiếc chăn bằng bàn tay sắp chạm vào bên chỗ bị bắn và tiếp tục nói.

"Tôi chắc chắn rằng cô có rất nhiều câu hỏi."

Anh ấy vẫn mỉm cười rạng rỡ ngay cả trước khi tôi kịp nghĩ rằng mình đã nhìn thấy điều gì đó không ổn, nhưng khi nhớ lại tình trạng hỗn loạn của anh ấy vào lần cuối cùng tôi được thấy.

"Vết thương của anh ổn chứ?"

Đôi mắt của Yu Gyeom hơi mở to trước câu hỏi của tôi.

Phản ứng không quá đáng ngạc nhiên. Tôi biết anh ấy là người chưa bao giờ nhận được nhiều sự quan tâm đến thế, và đó là lý do tại sao tôi cố ý hỏi vậy.

"Tôi đã thích anh."

"Nhưng thế này thì hơi quá rồi."

Bởi vì tôi nhớ lại những lời mình đã nói.

"Cô bảo cô thích tôi mà."

"Ngay cả khi giết cô để làm con tin, tôi cũng phải nghe lý do trước khi làm điều đó."

Và cả những lời tàn nhẫn của Yu agyeom.

Ngay cả khi không ở trước mặt Yu Gyeom, tôi vẫn cảm thấy muốn bứt tóc mình.

'Nếu tôi nói với anh rằng tôi đã nói dối, anh thực sự sẽ giết tôi phải không?'

Thành thật mà nói, tôi không muốn dính líu đến Baek Hawon hay Yu Gyeom. Tôi sẽ cổ vũ cho tình yêu của họ, và hơn hết, ngay cả khi có sự xuất hiện của Cha Yeonbyeol, tôi cũng không đủ tự tin sẽ chiến thắng nếu cạnh tranh với một trong hai người.

Tuy nhiên, vấn đề thích hay không thích đã trở nên không còn phù hợp nữa. Bởi vì tôi không muốn chết như Cha Yeonbyeol trong sách.

"Anh đã bị thương."

Tôi nắm chặt tay ra sau và nhìn anh ấy. 

Cách duy nhất để sống sót ở đây là khiến Yu Gyeom không thể giết tôi. 

Tôi đã từ bỏ việc nhận được sự ưu ái của Baek Hawon, nhưng Yu Gyeom không chỉ là một lựa chọn, đúng hơn, anh ấy là con đường duy nhất dành cho tôi.

"Tôi đang tự hỏi liệu anh đã được điều trị chưa."

Ừ, nhắm mắt lại đi.

Cứ bị cám dỗ một chút đi.

Chỉ một chút thôi. Có chút đáng thương nếu giết tôi phải không? Chỉ cần nghĩ như vậy là đủ.

Một làn sóng xuất hiện trong con ngươi nhợt nhạt của anh ấy. Sau khi nhìn tôi một lúc, Yu Gyeom bật cười và đứng dậy khỏi giường.

"Cô đang lo lắng cho tôi trong tình huống này sao?"

"Tôi không ngốc đến mức lo lắng cho kẻ bắt cóc mình."

"Nếu cô không phải là một tên ngốc, thì cô nên hành động như một tên ngốc trong trường hợp này."

Nghe những lời của Yu Gyeom, tôi nhận ra mình đã nói gì và im lặng. Tôi lập tức hối hận nhưng không thể rút lại những lời đã thốt ra.

Vì vậy, thay vào đó tôi đã chọn cách không biết xấu hổ.

"Anh bảo mình giỏi nói dối nhất."

"Ừm, đúng vậy."

"Vì thế tôi sẽ không nói dối. Vì tôi không muốn bị bắt."

Nghe tôi nói, Yu Gyeom cười tươi như một đứa trẻ nhận được món đồ chơi mới.

"Ồ, thật sao?"

"..."

"Cô thực sự không định nói dối à?"

Yu Gyeom tiếp cận tôi từng bước một và thu hẹp khoảng cách. 

Mỗi lần anh ấy làm vậy, sợi dây lủng lẳng trên tay anh ấy như tạo nên một áp lực ngầm, tôi vô thức lùi lại và tránh ánh mắt của anh ấy.

Khi tôi lùi lại một bước, Yu Gyeom tiến lại gần hai bước. Vì vậy, tôi đã bỏ qua những điều quan trọng khác và chỉ tập trung vào việc tránh mặt anh ấy.

"..."

Mãi cho đến khi lưng tôi chạm vào tường, tôi mới nhận ra Yu Gyeom đã đến đủ gần để cảm nhận được hơi thở của anh ấy. Anh ấy nhìn xuống tôi với bàn tay đặt trên tường.

"Vậy thì đừng nói dối mà hãy trả lời thành thật."

Bức tường nghiêng dịch chuyển từng chút một dưới sức nặng của anh ấy.

Anh đang cố hỏi điều gì? 

Tôi nói mình sẽ không nói dối, nhưng tôi không chắc mình có thể làm được hay không. Chẳng phải tất cả những điều tôi nói từ đầu đến giờ đều là dối trá sao?

Khi tôi trở nên lo lắng trước ánh mắt sâu thẳm của anh ấy, một ý nghĩ tinh nghịch hiện lên trong đầu càng khiến tôi lo lắng hơn.

"Tại sao cô lại thích tôi?"

"KHÔNG!"

Tại sao linh cảm đáng ngại của tôi không bao giờ sai? Tôi suýt thì hét lên trước câu hỏi mà tôi muốn tránh nhất, rồi lấy tay che miệng lại vì ngạc nhiên.

Điên rồi. Cô điên rồi Cha Yeonbyeol.

"K...không. Không phải vậy."

Yu Gyeom nghiêng đầu khi tôi lẩm bẩm trong khi vẫn bịt miệng.

"Cái gì không?"

Soạt~ 

Anh ấy đang ở gần, cảm nhận được sự mềm mại của quần áo anh ấy chạm vào tay mình, tôi giật mình liếc nhìn về phía bàn tay đã đến quá gần của anh ấy, gần đến mức tôi vô tình bỏ cả hai tay ra khỏi miệng và giấu chúng ra sau lưng.

Vào lúc đó, ánh mắt đang nhìn xuống sàn của tôi được nâng lên– Bởi một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm tôi.

"Có vẻ như đó là gu của cô."

Đôi mắt đáng lẽ phải ấm áp của anh ấy lại lạnh lùng và tối tăm.

Yu Gyeom nắm lấy cổ tay tôi bằng bàn tay đang cầm sợi dây và kéo tôi về phía trước. 

Đôi mắt đang dò xét khuôn mặt tôi chạm vào cổ tay tôi, tôi nuốt nước bọt và cảm thấy ớn lạnh. Đôi mắt tôi ngước lên nhìn chăm chú nhìn vào mắt anh ấy, và giọng nói uể oải ấy khiến tôi nhột.

"Tôi-"

Cạch_

Cánh cửa không mở được từ bên trong đã bị đóng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro