Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Mất khoảng mười phút đi ô tô để đến Bến tàu phía Nam, nơi có một chiếc du thuyền lộng lẫy đang neo đậu dưới lá cờ phấp phới mang biểu tượng của Baekcheon. Một bữa tiệc được tổ chức trên một chiếc du thuyền sang trọng. Với quy mô khổng lồ như vậy,  tôi một lần nữa ngạc nhiên trước sự giàu có của Baekcheon.

Tôi được yêu cầu đi trước, tuy nhiên, không hiểu sao tôi lại thấy Baek Hawon đã đứng ở cây cầu dẫn đến lối vào du thuyền.

Người đàn ông cao lớn trong bộ vest sang trọng nổi bật ngay cả khi nhìn từ xa. Mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng và thắt cà vạt đen dưới chiếc áo sơ mi bó sát. Một chiếc khuy măng sét màu xanh nổi bật ở cuối ống tay áo bên phải che đi chiếc đồng hồ đeo tay. Ánh mắt của người đàn ông được bao bọc trong ánh hoàng hôn rực cháy như vầng hào quang dán chặt vào tôi.

Tôi bước về phía anh ta như thể bị mê hoặc bởi ảo giác rằng mình đang ở trong một bộ phim.

"..."

Khoảnh khắc chạm với ánh mắt lạnh lùng của anh ta, một bàn tay đưa ra trước mặt tôi.

'Đợi đã', ngay cả khi miệng anh ấy không cử động, ánh mắt anh ta dường như đang đè xuống tôi, truyền tải ý nghĩa của chúng.

'Một tên điên cuồng ám ảnh sẽ luôn là một tên điên cuồng ám ảnh ~'

Tôi miễn cưỡng nắm lấy tay anh ta, lạnh lùng như ánh mắt anh ta.

Dưới ánh hoàng hôn, chiếc du thuyền rực lên màu đỏ thẫm như đang lướt trên ngọn lửa rực cháy. Những làn sóng đỏ hiện rõ dưới cây cầu trong suốt mà Baek Hawon đang nắm tay tôi đi qua, hiệu ứng choáng váng tăng gấp đôi, có lẽ là do tôi mang giày cao gót.

'Ồ.' 

Lối vào du thuyền rộng và lộng lẫy như sảnh khách sạn. Ngay cả chiếc đèn chùm lấp lánh và tấm thảm đỏ dưới chân tôi cũng là những cảnh tượng đáng chiêm ngưỡng.

Thật xa hoa.

Dù sao thì, trải nghiệm được bước trên thảm đỏ và nắm tay nam chính của cuốn tiểu thuyết mà tôi từng thích đến mức đắm chìm cũng không tệ.

"Lão đại."

Vào lúc đó, Ji Woon, người đang đi phía sau chúng tôi một khoảng cách nhất định, thì thầm điều gì đó với Baek Hawon. Thấy anh ta cau mày, tôi đoán đấy chẳng phải tin tức tốt lành gì.

"Có chuyện gì vậy?"

Tôi giả vờ bình tĩnh và hỏi, Baek Hawon liền lưỡng lự một lúc.

Tôi cũng không mong anh ta sẽ trả lời tôi ngay từ đầu, nhưng biểu hiện của anh ta càng khiến tôi tò mò hơn về chuyện gì đang xảy ra.

"Đừng rời khỏi Ji Woon."

Những lời đó bất ngờ thật đấy. Tôi nghiêng đầu.

"Ji Woon chỉ bám lấy anh thôi, lão đại."

"Thế thì hôm nay cậu ta sẽ bám lấy cô."

'Ý anh là sao cơ?'

Tôi rất tò mò trước những lời khó hiểu đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không muốn cho tôi biết của hai người, tôi ngậm miệng lại.

Không cần thiết phải cảm thấy khó chịu vì điều này.

Tôi sẽ kết thúc bữa tiệc hôm nay một cách an toàn và không bao giờ dính dáng đến Baekcheon hay Baek Hawon nữa.

* * *

Đường chân trời vẽ nên một đường nét tuyệt đẹp, đài phun nước lung linh trong ánh sáng. Dưới bầu trời đêm tựa như bị mực đen đổ lên, boong tàu được trang hoàng lộng lẫy chật kín người. Tất cả họ đều ăn mặc sang trọng, giọng nói hào hứng, cử chỉ tao nhã và say trong rượu.

"Chủ tịch, rất vui được gặp ngài! Tôi-"

"Chủ tịch, ngài có nhớ tôi không? Chúng ta đã gặp nhau trong dự án K_"

Vô số người vây quanh Baek Hawon, gọi anh là chủ tịch thay vì lão đại. Với mong muốn thu được lợi ích nào đó hiện rõ trên gương mặt. Nụ cười của Baek Hawon khi đối mặt với họ là thứ mà tôi chưa từng chứng kiến ​​trước đây.

Ngồi trong một góc không có nhiều người tụ tập, dựa vào lan can, tôi cố làm ngơ trước những ánh mắt dò xét đang hướng về mình. May mắn thay, không có ai đến gần tôi, điều này cũng khiến tôi cảm thấy hơi kỳ lạ. Trong khi nghĩ vậy, tôi nhấp một ngụm rượu và sau đó tôi nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên bên tai.

"Lâu rồi không gặp."

Mái tóc đỏ sẫm ngắn ngang tai và mặc một chiếc váy ngắn màu đen bó sát. Một người phụ nữ mang khí chất mạnh mẽ như Cha Yeonbyeol mỉm cười, nhếch đôi môi đỏ mọng.

'Ai đây?' 

Trông ánh mắt nóng bỏng có thể biến tôi thành đống bụi ấy, có vẻ như đối phương biết rất rõ về tôi, nhưng tôi lại không biết.

"Cái vẻ ngơ ngác đó là sao vậy?"

Người phụ nữ bật cười như chết lặng, có lẽ vì suy nghĩ của tôi hiện rõ trên gương mặt quá. 

Trước khi tôi kịp nhận ra thì ánh mắt của mọi người đều đã đổ dồn vào chúng tôi. Có cảm giác như mọi người đều biết tại sao cô ấy lại hành động như vậy ngoại trừ tôi.

"Tôi nghĩ đầu mình vẫn còn đau sau khi bị cô Yeonbyeol giật tóc vào năm ngoái."

Cái gì? Chẳng trách mọi người lại tránh mặt mình. Có lý do cụ thể cho việc đó phải không?

Từ cách cô ấy nhìn tôi, tôi có thể thấy rằng cô ấy muốn giật tóc tôi bất cứ lúc nào. Tôi lùi lại một bước mà không nhận ra và đụng phải Ji Woon, người đang bảo vệ tôi từ phía sau.

"Tôi có nên xử lý cô ta không?"

Vào lúc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh ta ném ra những lời đó một cách thờ ơ đến mức khiến tôi quên mất mình định nói gì.

Không phải lúc đùa đâu. Cảm giác rằng anh ta thực sự sẽ làm vậy tràn ngập trong đôi mắt thờ ơ đó.

'Chính vì vậy, mới không nên gây sự với người lạ.'

Ngay khi tôi mở miệng định nói chuyện với Ji Woon, giọng nói cao vút của người phụ nữ cắt ngang tiếng sóng và vang vọng trong tai tôi. Mọi người bắt đầu xì xào kèm theo những tiếng cười khúc khích.

Khi quay đầu lại và đối mặt với những ánh mắt ác độc đó, tôi chả cảm thấy gì.

Tôi không phải Cha Yeonbyeol.

Chẳng lý do gì tức giận cả, vì tôi chưa từng đồng cảm với Cha Yeonbyeol. Tuy nhiên, cũng chẳng lý do gì phải tỏ ra tổn thương như người phụ nữ đó mong muốn. Tôi cười nhạt với suy nghĩ đó.

'Đây là lý do khiến Cha Yeonbyeol xé tóc cô ta vào năm ngoái à?'

"Chỉ việc đứng sau lưng tôi thôi."

Khóe miệng tôi nhếch lên khi nhìn về phía Ji Woon, đôi mắt tôi nheo lại thành hình bán nguyệt khi mỉm cười. Mặt Ji Woon đanh lại.

Môi anh ta khẽ cử động như thể định nói gì đó, nhưng tôi đã hoàn toàn quay lưng lại với anh ta và mỉm cười với người phụ nữ. Khi tôi chăm chú nhìn cô ta và từ từ uống cạn ly rượu trong tay, xung quanh trở nên yên tĩnh.

"À, nhìn mái tóc màu rượu vang đó, tôi nhớ ra rồi."

"..."

"Tôi đã quên mất một lúc. Trí nhớ tôi dạo này không tốt nên thường hay quên mấy việc vặt vãnh."

Tôi nở một nụ cười hồn nhiên. Khuôn mặt của người phụ nữ đang cười một cách mỉa mai liền chuyển sang lạnh lùng.

"Ngay cả khi cô có lý lịch độc nhất như tôi, thì cũng chẳng đọng lại trong ký ức của tôi... nhỉ?"

"Cô nói gì?"

Người phụ nữ gắt lên, khuôn mặt trở nên méo mó.

Tôi sải bước lại gần cô ta khi cô ta lùi lại. Đôi mắt cô ta hoang mang mở to và run rẩy lo lắng. Nhìn thấy cô ta như vậy, tôi nở một nụ cười lạnh lùng và thì thầm vào tai cô ta.

"Đừng lo, lần này tôi không cắn cô đâu."

Đồng tử của người phụ nữ run lên với vẻ mặt ngơ ngác. Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta.

"Nhân tiện, cô không phải là gu của anh trai (oppa) đâu, chị (unnie)à."

Khi tôi nhếch khóe môi và vuốt nhẹ tóc cô ta, khuôn mặt cô ta trở nên khá thú vị. Đúng như dự đoán, có lẽ vì cô ta thèm muốn Baek Hawon nên Cha Yeonbyeol mới nổi cáu. Nếu đúng vậy thì tôi chẳng thể nói gì được. Thật thảm hại và yếu đuối làm sao khi thèm muốn những gì mình không thể có được.

Người phụ nữ cắn đôi môi đỏ mọng và run rẩy. Đây là tình huống mà tôi đã đoán trước được nên chẳng còn gì thú vị nữa. 

Do không còn lộn xộn gì nữa nên tôi có thể quay lại và lặng lẽ quan sát bữa tiệc. Tôi quay về phía Ji Woon với nụ cười trấn an. Sau đó, tôi liền nhận ra rằng ánh mắt của những người bị phân tâm bởi cuộc chiến kia vẫn đang đổ dồn vào tôi. Tôi ngơ ngác trợn mắt. Sự chú ý này thật nặng nề.

Khoảnh khắc tôi tự hỏi làm thế nào để thoát khỏi tình huống này thì_

Bốp~!

Một người phục vụ không biết từ đâu bước tới, đi ngang qua tôi và người phụ nữ, rồi bất ngờ loạng choạng và đẩy tôi.

Cú đẩy quá mạnh để có thể coi là vô ý, nếu Jiwoon không đỡ được tôi khi tôi mất thăng bằng và vấp ngã vì giày cao gót thì tôi đã rơi vào tình thế còn tồi tệ hơn. Ly rượu trên tay tôi rơi xuống sàn rồi vỡ tan. Chai rượu người phục vụ đang cầm cũng vỡ, để lại vết đỏ trên váy tôi.

"Cô, cô ổn chứ?"

Ji Woon kéo tôi dậy và hỏi. Ôm lấy anh và giữ thăng bằng, tôi hất mái tóc xõa ra sau và ngẩng đầu lên.

Tất cả những người phục vụ đều đeo mặt nạ trắng che nửa khuôn mặt.

"Ôi, tôi xin lỗi. Tôi nên làm sao đây ạ?"

Giọng nói phát ra từ chiếc mặt nạ không hề có chút hối lỗi mà lại ẩn chứa tiếng cười nhẹ. Tôi có thể nhìn thấy đôi mắt khép hờ qua lỗ trên mặt nạ. Bàn tay đeo găng của anh ta nghịch đôi tai đeo đầy phụ kiện đắt tiền có hơi quá đối với một người phục vụ.

Tôi cảm thấy ớn lạnh không rõ lý do. Thời gian như đột nhiên chuyển động chậm lại, mái tóc tựa như ánh trăng tan chảy đung đưa trong gió.

"Yu Gyeom...?"

Tôi sửng sốt trước những lời bật ra khỏi miệng mình như lời thì thầm của bản năng và trực giác, nhưng tôi ngay lập tức ngậm miệng. May mắn thay, nhờ tiếng nhạc cổ điển tràn ngập sảnh tiệc nên những người xung quanh không nghe được lời lẩm bẩm của tôi.

Đây là nơi mọi người không thể bước vào nếu không có lời mời. Trong một không gian hạn chế, lối thoát duy nhất chính là vùng biển tối tăm và lạnh lẽo bên dưới?

Không thể nào.

"Thưa tiểu thư, tôi nghĩ cô nên rửa tay. Tôi sẽ hướng dẫn cho cô."

Bàn tay đeo găng tay trắng vươn về phía tôi. Dù không thể làm gì với chiếc váy, nhưng bàn tay dính dớp này cần phải rửa ngay lập tức.

Thay vì nắm lấy bàn tay đưa ra cho mình, tôi lấy chiếc khăn tay từ Ji Woon và quấn quanh bàn tay ướt đẫm của mình.

"Vậy, xin hãy hướng dẫn tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro