Chương 49
"Trả lời điện thoại đi...!"
Cho đến cách đây vài giờ, Lee Chan đang có một ngày bình yên nhất trong một thời gian dài.
Lần đầu tiên anh tận hưởng được bầu không khí bên ngoài sau khi thoát khỏi Baekcheon. Tuy không hoàn hảo nhưng cũng có chút tự do.
Kế hoạch hôm nay của anh rất đơn giản.
Dậy muộn, ăn một bữa thật ngon và ghé qua cửa hàng bách hóa để mua đồ hối lộ Sena bị lưu đày.
Cái khó là cô rất kén chọn, một sự ngu ngốc mà chỉ Yu Gyeom mới biết rõ. Lee Chan bắt đầu suy nghĩ và nghiên cứu một chút, nhưng anh nhanh chóng bỏ cuộc sau khi thấy bản sao kê thẻ tín dụng của cô.
'Ờ. Làm sao cô ta sống được thế này thế?'
Khác hẳn những người khác, cô rất bình thản quẹt thẻ của Yu Gyeom mỗi khi căng thẳng.
Cuối cùng, Lee Chan quyết định tự mình đi xem rồi mới quyết định. Không dễ để tìm thấy thứ gì đó có thể làm tan chảy trái tim Sena, người đang tìm kiếm 44 ở sâu trong lòng Hồng Kông.
'Chỉ cần nói với Yu Gyeom rằng đó là lỗi của cô thôi. Anh ấy tử tế với cô lắm.'
'Anh nghĩ tôi đã làm gì sai à?'
'... Hm.'
'Đi đi, đồ ngốc.'
Sao cô không thể trả lời tử tế được chứ?
Nhưng nếu hỏi việc cô làm có sai hay không, thì câu trả lời là 'không'.
Nếu Yeonbyeol chết ở đó, Yu Gyeom đã không đến Baekcheon như thế này.
Sena chưa bao giờ làm gì dại đột khi liên quan đến Yu Gyeom. Mục tiêu, phương châm và giá trị cuộc sống của cô đều hướng tới hạnh phúc của Yu Gyeom.
Lee Chan không bỏ cuộc và quyết định thử thêm lần nữa. Anh phải yêu cầu cô quay lại.
Yu Gyeom đang gặp khó khăn khi không có Sena bên cạnh.
Một mình xử lý Yu Gyeom đã là quá sức rồi, đặc biệt là cách cư xử của Yu Gyeom dạo gần đây.
Việc Lee Chan đến cửa hàng bách hóa đó để mua đồ hối lộ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.
'Trời ạ. Ai đây?'
Đó là cho đến khi anh gặp một kẻ mất trí có thể bày ra hàng tá kế hoạch và ngụy trang chúng thành trùng hợp ngẫu nhiên, và hầu như chúng đều liên quan đến Yu Gyeom.
Kang Taejun có thể nhìn thấy từ xa, đang đứng ở sảnh, như đang chờ đợi ai đó.
"Có chuyện gì sao, Lee Chan?"
Mái tóc được vuốt ngược gọn gàng của Kang Taejun tỏa ra màu đỏ còn rực hơn dưới ánh đèn. Khuôn mặt tươi cười, đôi mắt nheo nheo của Kang Taejun thu hút không ít ánh nhìn tò mò xung quanh.
Lee Chan lùi bước và khoanh tay lại.
Vì lý do nào đó, anh nhận được một cuộc gọi thông báo rằng mình đã thắng giải trong một sự kiện nào đó mà anh thậm chí còn không nhớ mình đã tham gia.
"Thật trùng hợp khi anh cũng ở đây đấy."
Khác với khóe miệng đang cười, lông mày anh nhướng lên.
"Ừ, cũng được một thời gian rồi. Tôi gần như quên mặt anh rồi đấy."
Kang Taejun nhàn nhã cười, nhìn Lee Chan như thể anh là một chú mèo con đang xù lông đáng yêu.
Tiếng cười đủ để đụng chạm lòng kiêu hãnh của Lee Chan, nhưng anh đã kìm lại được.
Dây vào tên khốn này sẽ chỉ rước họa vào thân thôi. Tốt hơn là nên tránh những thứ bẩn thỉu.
"Tôi thì rất biết ơn khi anh quên mất tôi đấy."
"Những lời đó làm tôi tổn thương đấy."
"Ồ, tổn thương à? Vậy, sao anh không làm gì với khuôn mặt đó đi?"
Đây là lần đầu Lee Chan thấy thứ gì đó điên rồ như vết sẹo quen thuộc đó được tái hiện.
Ban đầu, Lee Chan không quan tâm, nhưng việc khắc lên mặt một vết sẹo cùng một vị trí và hình dáng như Yu Hwa, là một hành động đủ mới lạ mà anh nghĩ mình sẽ không bao giờ thấy lần nữa trong tương lai.
"Ah, cái này à?"
Kang Taejun dùng đầu ngón tay xoa vết sẹo trên miệng. Đôi mắt đen của anh trở nên đờ đẫn như thể đang hồi tưởng điều gì đó.
"Tôi khá thích nó đấy."
Khóe miệng của Kang Taejun nhếch lên khiến vết sẹo biến dạng.
"Tôi thực sự thích vẻ mặt của Yu Gyeom khi anh ta nhìn thấy khuôn mặt này của tôi."
Lee Chan rùng mình trước nụ cười tự mãn như một con thú đang thỏa mãn đó.
"Tên điên."
"Tôi thường nghe những lời đó lắm đấy."
Lee Chan mất ý chí để tiếp tục cuộc trò chuyện này, đến mức anh thậm chí còn cảm thấy xấu hổ.
Lee Chan ra hiệu cho viên cảnh sát đứng đằng sau tiến lại gần và kéo dái tai người đàn ông.
"Này. Đừng quên mua muối trên đường đi nhé. Và, anh có biết một pháp sư nào hữu ích quanh đây không?"
Đôi mắt của viên cảnh sát run rẩy như điên.
"... Anh muốn tìm ạ?"
"Phải, nên tìm thật kỹ. Rõ là tòa nhà này có vấn đề mà."
Lee Chan lảm nhảm một cách trắng trợn và hướng mắt về phía Kang Taejun. Kang Taejun nhếch khóe miệng và mỉm cười.
"... Chắc rồi. Chắc chắn rồi."
Kang Taejun nhìn đồng hồ trên cột trung tâm của cửa hàng bách hóa với biểu cảm như một chiếc mặt nạ.
"Tôi nên đi trước đây. Tôi có một cuộc hẹn quan trọng."
'Cuộc hẹn?'
Lee nghĩ vậy, nhưng rồi ngay lập tức đặt nó sang một bên.
Cách đây khá lâu, Yu Gyeom đã có vài lần tình cờ gặp gỡ Kang Taejun để hình thành mối quan hệ với Tập đoàn TO. Tuy nhiên, khi nhận ra mối quan hệ giữa Tập đoàn TO và Baekcheon bền chặt hơn mình nghĩ, anh đã nhanh chóng bỏ cuộc và chuyện đến đó là kết thúc.
Với một số người thì có vẻ không như vậy, nhưng ít nhất đối với Yu Gyeom là như vậy.
Trên hết, hôm nay Yu Gyeom sẽ không thể rời khỏi giường được.
"Anh không tò mò về cuộc hẹn đó sao?"
"Không hề."
"Thật đáng tiếc. Sẽ rất tuyệt nếu anh thắc mắc về điều đó đấy."
Kang Taejun lẩm bẩm với chính mình.
"Lần tới hãy gặp nhau đàng hoàng nhé. Với Yu Gyeom."
Lee Chan cau mày một cách chán ghét trước thái độ kỳ quặc của Kang Taejun, cứ như đang đối xử với một người bạn.
... Lee đang lo lắng. Rất lo lắng.
Cứ nhìn thấy Yeonbyeol ở khắp mọi nơi ngay sau khi chia tay Kang Taejun, khiến nỗi lo của anh càng trở nên tồi tệ hơn.
"Chết tiệt. Có định nhấc máy không vậy?"
Lee Chan ngồi xổm trên sàn, tay giữ chặt chiếc điện thoại vẫn đang đổ chuông. Nuốt lại lời chửi rủa, anh vò rối mái tóc của mình.
Khi mùa đông kết thúc và mùa xuân đến, Yu Gyeom sẽ bị ốm liên tục trong vài ngày. Anh nằm trên giường như chết, sốt cao trong phòng tối và không ăn gì.
Họ hiếm khi gọi bác sĩ và chỉ có gọi vài lần trong vài năm qua. Có lần anh đã mở cánh cửa khóa và bước vào, nhưng đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt đó, anh theo bản năng biết rằng mình sẽ không thể chịu đựng được lần nữa.
Đã khá lâu rồi kể từ lần cuối anh nhìn thấy Yu Gyeom vào sáng nay, anh khi đó vẫn nằm bất động trên giường.
Vì vậy, anh đã gọi bác sĩ túc trực rồi rời đi.
Nhưng, nỗi lo mới này là gì?
"Tôi đến đây để gặp Yu Gyeom."
Kang Taejun và Cha Yeonbyeol, toàn bộ tình huống này không thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên được. Nếu tình huống này đã được ai đó sắp đặt và người mà Kang Taejun đã hẹn là...
Ngay lúc đó, tín hiệu dừng lại.
"Oh, này! Sao nãy giờ anh không bắt máy hả!?"
Lee Chan đột nhiên đứng dậy.
"_Xin chào?"
Đôi chân đang run lên vì lo lắng của anh liền cứng đờ. Giọng nói anh nghe được qua điện thoại khác với những gì anh mong đợi.
"_ Anh Lee Chan có phải không?"
Lee Chan mở to mắt rồi hít một hơi thật sâu.
"... Gì? Yu Gyeom có ở đó không?"
"_Yu Gyeom?"
"Ừ, Yu Gyeom."
Khoảng lặng ngắn ngủi sau đó làm nỗi lo của anh tăng gấp đôi.
"_ Anh Yu Gyeom đã ra ngoài trước đó rồi. Hình như anh ấy đã mang theo một chiếc điện thoại khác."
* * *
"Một sự kết hợp thật tuyệt vời!"
Đôi mắt sắc bén nhìn xuống tôi. Gáy cổ tôi bị kéo mạnh.
"Cô hợp với em trai tôi lắm đấy."
Phần ngọn tóc đen cọ vào trán tôi.
Một sự hiện diện đầy sắc sảo và uy nghiêm. Một bầu không khí nặng nề đến ngột ngạt. Một mùi hương mạnh mẽ.
Không một điểm nào giống với em trai mình.
"Đó là một lời khen, vì vậy cô nên cười, phải không?"
Yu Hwa ấn đầu ngón tay cái của mình lên môi tôi. Đầu ngón tay của Yu Hwa vừa lạnh vừa mềm.
Cùng với khóe môi bị cưỡng ép nhếch lên, môi tôi nở nụ cười ngượng ngùng.
Cảm giác thật giống khoảnh khắc lần đầu tôi nhìn thấy Baek Hawon.
Chỉ nhìn vào đôi mắt đen tuyền chứa đầy ham muốn đó thôi cũng khiến tôi sợ hãi. Ngay khi tôi nghĩ mình có thể bị nuốt chửng ngay lập tức_
"Đủ rồi. Giờ thì hãy bỏ tay ra khỏi mặt tiểu thư đi, thưa cô."
Yu Hwa đột nhiên mỉm cười với vẻ mặt thờ ơ và rút ngón tay ra.
Khi tôi cúi mặt và thở ra hơi thở mà mình kìm nén, tôi nắm lấy cằm mình theo bản năng nhưng Yu Hwa đã nắm lấy cổ tôi.
"Đủ rồi?"
Khi ngẩng đầu lên, tôi liền nhìn thấy họng súng đang ép vào eo cô ta.
"Thay vào đó, tôi nên làm gì đây?"
Đó là một thành viên của tổ chức đang theo dõi tôi. Đánh giá từ sự dũng cảm khi dám chĩa súng vào Yu Hwa, anh ta dường như có vị trí nhất định.
Tuy nhiên, không đời nào một thành viên của tổ chức đó lại có thể giết được người kế nhiệm của Utopia. Dù hỏi vì phép lịch sự nhưng anh ta vẫn nhìn tôi với vẻ mặt đầy căng thẳng.
"Không sao đâu. Tôi vừa nhớ ra mình có một cuộc hẹn khác thôi."
Nếu có thể cầm cự được cho đến khi Ji-woon đến thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tôi gượng cười và thì thầm với Angel, người đang đứng cạnh, bằng giọng nhỏ để Yu Hwa không thể nghe thấy.
"Bảo Ji-woon nhanh lên."
30 phút. Chỉ cần cầm cự trong 30 phút.
Kẹt_ Âm thanh chiếc ghế bị kéo trên sàn cũng làm tôi căng thẳng. Yu Hwa cong vẹo ngồi bắt chéo chân rồi nói một cách thờ ơ.
"Thay đổi địa điểm gặp 20 phút trước cuộc hẹn có phải là rất bất lịch sự không?"
Có vẻ như Yu Hwa đã nhận được tin nhắn tôi gửi.
"Có vẻ đã có sự nhầm lẫn gì đó rồi. Người tôi hẹn gặp là một người khác."
Hoặc có thể là đã được giao cho người khác.
Yu Hwa tựa mặt vào cánh tay, ánh mắt giễu cợt.
"Nhưng, đây không phải lần gặp đầu tiên của chúng ta mà?"
Vì lúc đó tôi đang đeo mặt nạ kỳ lân nên Yu Hwa chưa bao giờ thấy mặt tôi ở Utopia. Có thể cô ta đã tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa tôi với Yu Gyeom trên cầu thang.
"Có vẻ cô đã nhầm tôi với ai đó rồi. Tôi không hẳn là có khuôn mặt phổ biến đâu."
Thế thì tôi sẽ chơi đến cùng.
"Chà, tôi cũng không hẳn là có khuôn mặt phổ biến. Có vẻ trí nhớ của cô hơi tệ nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro