Chương 48
Lee Chan không thể nào không biết lịch trình của Yu Gyeom, nên việc anh ta đến tận đây và hỏi câu đó có vẻ không hợp lý.
Lee Chan chớp đôi mắt mở to thật nhanh. Vì lý do nào đó, mặt anh ta bây giờ có vẻ đỏ hơn so với lúc mới gặp.
"Cô không thể nhanh trả lời được sao? Tôi cảm giác lưng mình sắp gãy đến nơi rồi."
Thật tốt là tôi đã không trả lời ngay.
Tôi cong khóe môi và hơi cúi đầu.
"Không?"
Khuôn mặt của Lee Chan nhăn lại.
"Tôi nên làm gì đây? Vòng eo săn chắc chính là điểm quyến rũ của Lee Chan chúng ta mà. Có vẻ như hôm nay nó sẽ gãy mất thôi."
"Không phải điểm quyến rũ nhất của tôi là khuôn mặt tỏa sáng sao?"
... Đó không phải là vấn đề.
Bằng cách nào đó, anh ta thậm chí còn khó chịu hơn nếu tôi chỉ lịch sự từ chối trả lời.
"Thế này thì sao? Chúng ta hãy trả lời từng câu hỏi của nhau. Tôi muốn hỏi trước."
Anh ta bật cười rồi vuốt mái tóc rối bù của mình. Lee Chan do dự một chút rồi gật đầu.
"Cô tò mò chuyện gì?"
"Anh đã cài một bác sĩ vào Baekcheon phải không?"
Lee Chan nhíu mày. Tôi liếc nhanh qua các vệ sĩ đang đứng ngoài cửa hàng rồi khẽ thì thầm trong khi kéo áo khoác ra.
"Có đúng là một bác sĩ tên Angel đã được cài làm gián điệp ở Baekcheon không?"
Tôi đã nghĩ đến việc sẽ hỏi Lee Chan điều này ngay khi gặp anh ta.
Chẳng phải phản bội là một thành phần không thể thiếu trong thể loại noir sao? Angel đã cho tôi xem ảnh của em trai anh ta, nhưng tôi chỉ đề phòng thôi.
Lee Chan trợn mắt như đang lục lọi trong đầu. Trước khi tôi kịp nhận ra thì anh ta đã ngồi xổm trên sàn như một con chó.
Im lặng một lúc, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Ah! Tôi nhớ rồi. Cậu ta còn sống sao?"
Tôi thấy nhẹ nhõm đôi chút trước những lời của Lee Chan.
Không, tôi thực sự cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu anh ta nói dối với khuôn mặt ngây thơ, đẫm nước mắt cá sấu đó, đó sẽ lả sự phản bội.
"Anh ta vẫn còn sống khỏe mạnh."
"Bất ngờ thật. Tôi tưởng cậu ta đã chết và bị ném xuống biển rồi."
Phản ứng của Lee Chan cho thấy rõ ràng là anh ta đang nói đến Angel.
Tôi mỉm cười và nhìn ra ngoài cửa hàng. Tôi không biết khi nào Angel sẽ quay lại nhưng anh ta hiện đang đứng cạnh các vệ sĩ của tôi.
Khuôn mặt Angel đanh lại khi chúng tôi chạm mắt. Một phản ứng thường thấy ấy mà.
'Hiện tại anh ta thực sự rất ghét mình nhỉ.'
Anh ta cau mày, vuốt mái tóc vàng sang một bên trước khi bước đi. Các vệ sĩ đi theo phía sau anh ta.
Tôi giật mình và nhanh chóng quay đi.
"Này! Anh đang đi đâu thế?... Không phải. Mình phải đi."
"Gì? Khoan đã, trả lời tôi rồi hãy đi!"
Lee Chan nắm lấy mắt cá chân tôi bằng cả hai tay. Tôi cố đẩy anh ta ra nhưng anh ta không chịu buông.
Tôi giả vờ đánh rơi chiếc áo khoác như cầm nhầm. Sau đó, khi cúi xuống nhặt nó lên, tôi ngồi xổm trước mặt Lee Chan.
"Tôi đến đây để gặp Yu Gyeom."
Tôi mạnh mẽ gỡ tay Lee Chan ra khỏi mắt cá chân mình.
"Yu Gyeom không nói chuyện này với anh sao?"
Đôi mắt của Lee Chan nheo lại.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng cửa cửa hàng mở từ phía sau. Tôi liền đứng dậy, nhét áo khoác vào để Lee Chan không bị nhìn thấy.
Bang!
Dây túi xách của tôi bị nắm và kéo mạnh, tôi liền mất thăng bằng và ngã về phía Lee Chan.
Tôi chạm mắt với Lee Chan qua chiếc áo khoác.
"Tôi có thể đoán được ai đã liên lạc với cô, nhưng đó không phải là Yu Gyeom đâu."
Ánh mắt chạm vào mắt tôi rất nghiêm túc. Tôi chậm rãi chớp mắt cà cuối cùng cũng thốt được lời ra khỏi miệng.
"... Gì cơ?"
"Hôm nay anh ấy bị ốm, thậm chí di chuyển còn không nổi. Đây là ngày anh ấy bị ốm mỗi năm một lần, nên không thể nào anh ấy có thể hẹn gặp cô được."
Rất nhiều câu hỏi đã nóng hổi trên đầu lưỡi tôi, nhưng tôi không thể nói thêm gì nữa và đứng dậy.
Sau khi treo chiếc áo khoác đang cầm lên móc rồi quay người lại, tôi chạm mắt với Angel.
Tôi hít vào một hơi thật sâu và thong thả bước đi.
"Tôi không thích thứ gì ở đây hết. Chúng ta hãy đi nơi khác đi."
"Cô vẫn muốn mua thêm à?"
Tôi cười toe toét với Angel, người cả hai tay đều cầm đầy túi mua sắm.
Chỉ sau khi đã quay lưng lại với các vệ sĩ đứng sau, tôi mới xóa đi nụ cười trên khuôn mặt mình.
'Yu Gyeom không liên lạc với mình?'
Tôi cắn môi rồi bật điện thoại lên kiểm tra lại tin nhắn.
[Đêm đó, tôi nghĩ mình đã đến gặp em khi say.]
Không ai biết về cái đêm Yu Gyeom đến gặp tôi trong lúc say.
Trừ khi Yu Gyeom đã nói cho người khác...
Đây có phải là một cái bẫy?
Tôi có nghĩ đến nhiều khả năng, nhưng không có khả năng nào đáng hy vọng.
Nói Yu Gyeom bị ốm mỗi năm một lần có vẻ đáng ngờ. Có vẻ là khoảng thời gian anh ấy trải qua trận hỏa hoạn đau thương đó.
Vậy, nếu những gì Lee Chan nói là sự thật, thì phải chăng Yu Gyeom đã cử người khác thay thế anh ấy?
Nhưng Yu Gyeom sẽ không dựa vào người khác để trả thù. Nếu anh ấy quyết tâm giết tôi, anh ấy sẽ giết tôi bằng chính tay mình.
Vậy thì tại sao?
Nếu tình trạng của anh ấy tệ đến mức không thể di chuyển, liệu anh ấy có thực sự cử người khác đến không?
Có điều gì đó không ổn. Cảm giác như đầu tôi sắp nổ tung.
Hiện tại, tôi cần phải rời đi càng nhanh càng tốt.
"Nghĩ lại thì, có lẽ chúng ta nên dừng đi mua sắm nhì?"
Angel gật đầu với khuôn mặt tái nhợt.
"Tôi sẽ đi gọi xe."
Vẫn còn khoảng một giờ nữa mới tới giờ hẹn. Hy vọng người mà tôi hẹn gặp sẽ không quá siêng năng.
Tôi bước đi trong khi cẩn thận quan sát xung quanh. Có quá nhiều người để tôi có thể tìm thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Mặt khác, nếu ai đó muốn tìm tôi thì sẽ dễ như ăn bánh. Việc tôi nổi bật là không thể tránh khỏi khi dạo phố cùng một đám đàn ông mặc vest đen.
"Ừm... Tiểu thư."
Angel tóm lấy tôi. Tôi liền lo lắng quay lại.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Angel, sự lo lắng của tôi lại tăng gấp đôi.
"Họ bảo xe có vấn đề ạ."
* * *
Bịch!
Một nắm đấm đập xuống bàn, chiếc nĩa Angel đang cầm cũng rơi xuống sàn theo.
"Phải làm gì đó."
Không thể nào một chiếc lốp mới lại đột nhiên bị thủng được.
Nhờ đó mà tôi đã bị mắc kẹt.
Tôi đã nghĩ đến việc gọi taxi, nhưng không đời nào chúng không đoán được tôi sẽ gọi taxi.
Làm sao tôi biết chúng không chỉ làm nổ lốp xe mà còn hối lộ tài xế? Lỡ như tôi bị tấn công khi đang đi taxi thì sao?
Tôi đã nói với Ji-woon về tình huống rõ ràng là có chủ ý này, và rồi anh ta nói rằng anh ta sẽ đích thân đến đón tôi. Nếu Ji-woon đã nói vậy, tôi có thể tin tưởng anh ta sẽ giải quyết được.
Thế nên bây giờ, tôi đang ngồi giữa một khu ẩm thực đông đúc chờ Ji-woon.
Xung quanh có nhiều người như vậy, chúng sẽ không dám nổ súng đâu.
"Ở đâu chứ..."
Xét đến việc anh ấy thậm chí còn biết chiếc xe tôi đi, rõ ràng là anh ấy đang theo dõi tôi từ đâu đó ngay cả bây giờ.
Tôi lơ đãng gõ đầu ngón tay lên bàn trước khi bật điện thoại.
Dù nhìn thế nào cũng trông rất giống Yu Gyeom. Giọng điệu, nội dung, thậm chí còn đề cập đến điều mà chỉ có hai chúng tôi biết.
Và cũng biết Yu Gyeom đã tặng tôi một chiếc áo khoác.
Vì tin nhắn đến ngay sau đó nên rất có khả năng đó là người có mặt tại bữa tối. Hoặc có thể là ai đó đã có mặt và gọi báo cho người khác ngay khi tôi rời khỏi nhà hàng.
"Ah... Mình không biết nữa."
Khi đó đã 7h40 rồi. Khoảng một giờ nữa thì Jiwoon mới đến.
Đến nước này thì...
Tôi liếc nhìn Angel đang ngồi trước mặt mình, rồi nhìn qua đám đông đang vây quanh trước khi nhấn nút gửi.
[Gặp ở khu ẩm thực trên tầng 10.]
Dù sao thì chúng cũng đã biết tôi ở đây nên việc gửi một tin nhắn như này cũng không tạo ra nhiều khác biệt.
Tôi không muốn thu mình lại và trốn tránh nữa.
Tôi tò mò muốn phát điên về người muốn gặp mình đến mức làm nổ lốp xe của tôi.
Có thể là ai đây?
Kang Tae Jun? Hoặc một người mà tôi không hề biết.
Không chắc nữa...
"Cô bị đau ở đâu à?"
Tâm trí tôi, vốn đang bị sự thấp thỏm nuốt chửng, ngay lập tức được nâng lên.
Tôi ngẩng mặt lên khỏi bàn.
"Trông tôi giống đang đau lắm à?"
"Đúng vậy, khuôn mặt cô trông như một con búp bê bị nguyền rủa ấy."
Angel nói với vẻ bình thản.
Tôi cảm thấy kỳ lạ. Búp bê bị nguyền rủa à? Đây là lần đầu tôi nghe thấy mình được mô tả bằng cụm từ đó đây.
Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng anh ta cũng rất sẵn sàng trút những lời xúc phạm lên ai đó.
"Anh lo cho tôi sao?"
Angel dùng nĩa nhúng một quả dâu tây vào chiếc bánh kem tươi trước mặt rồi cho vào miệng.
"Nếu tiểu thư quay lại với vẻ mặt đó, tôi sẽ bị bẻ cổ mất."
Tôi bật cười và cầm chiếc bánh được trang trí bằng sô-cô-la xinh xắn của Angel lên.
"Nếu anh giả chỉ vờ lo lắng thì tôi sẽ rất cảm động."
Đôi mắt của Angel dõi theo chiếc bánh sô-cô-la trong tay tôi.
"Anh cũng đang sống một cuộc sống thật mệt mỏi nhỉ."
Tôi mỉm cười và nhai sô-cô-la như thể đang khoe.
Angel cau mày. Nhưng chẳng bao lâu sau, anh ta có vẻ cam chịu và đặt nĩa xuống.
Thái độ đó khiến tôi cảm thấy mình như một kẻ tội đồ, thậm chí còn nghĩ mình nên gọi một chiếc bánh phủ sô-cô-la khác. Sau đó, tôi bắt đầu ngấu nghiến phần còn lại của chiếc bánh một cách thích thú.
"Tiểu thư."
Giọng nói của Angel cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi dừng lại và ngẩng đầu lên.
Kim đồng hồ sau lưng Angel đã chỉ đúng 8 giờ.
Khoảnh khắc đó, vẻ bình tĩnh mà tôi đã cố giữ lấy từ nãy đến giờ đột nhiên sụp đổ.
"Chào_"
Thời điểm vô cùng hoàn hảo, cứ như đã được lên kế hoạch sẵn.
Giọng nói đó phát ra từ ngay phía sau tôi. Giọng nói khàn khàn không hòa lẫn với tiếng ồn xung quanh mà vang thẳng vào tai tôi.
Khi tôi định quay đầulại, đầu tôi liền bị một lực giữ chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro