Chương 47
Phịch.
Bó hoa rơi xuống đất với một âm thanh dữ dội.
Kang Taejun khẽ rên rỉ. Trong khi quan sát anh, Yu Hwa dùng chân giẫm nát những bông hoa nằm trên sàn, không để sót một bông hoa nguyên vẹn nào. Những cánh hoa bị dập nát vương trên nền xi măng như vết máu.
Yu Hwa vuốt mái tóc ngắn của mình và nhếch khóe miệng. Mái tóc đen của cô tuy đã cắt ngắn nhưng cũng khá dài so với kiểu cắt ngắn thông thường.
"Muốn tôi cắt giúp không?"
Với đôi môi nhếch lên thành nụ cười tự mãn, Yu Hwa nói. Biểu hiện của cô có vẻ thích thú khi chỉ tưởng tượng thôi.
"Tôi có thể cân nhắc nếu cô cắt chúng thành từng mảnh thật đẹp."
"Ừm. Tôi biết anh không đùa."
Có vẻ như cổ tay của anh đã gãy rồi. Kang Taejun xoay cổ tay bị gãy của mình nửa vòng rồi nhăn mặt.
Yu Hwa nhìn anh và cười hài lòng.
Nhưng sau đó, cô xóa bỏ nụ cười với khuôn mặt méo mó. Đôi mắt cong của cô sắc bén như lưỡi dao.
"Có vẻ như anh đã có chút vui vẻ với em trai tôi nhỉ."
"...Ah."
Kang Taejun bật ra tiếng cười trống rỗng rồi tiến lại gần Yu Hwa.
"Đó là lý do khiến cô tức giận đến thế à?"
Một cái chạm lạnh lẽo liền lần theo vết sẹo trên môi cô.
"Cô vẫn không tin tưởng tôi?"
Yu Hwa im lặng nhìn anh rồi nắm lấy cổ tay anh. Đó là cổ tay đã bị gãy trước đó. Khoảng trống giữa môi anh cong lên thành hình vòng cung nhưng vẫn khép kín.
Yu Hwa nghiêng đầu và hé môi.
"Tôi có nên xé miệng anh ra trước không?"
"Lần trước đau lắm đấy."
"Nó sẽ hợp với đôi mắt giống rắn đó đấy. Sau đó, tôi nghĩ mỉnh có thể mong đợi tiếng la hét thất thanh đấy."
"Oh, thôi nào. Tôi biết cô nghiêm túc khi nói thế mà."
Kang Taejun giơ hai tay lên và lùi lại.
"Tôi chỉ tình cờ gặp em trai của cô thôi. Đó là định mệnh."
Anh đã lên kế hoạch cho những cuộc gặp tình cờ từ trước đó, thậm chí cuộc gặp ở khách sạn cũng diễn ra đúng như tính toán của anh.
Phương pháp này rất đơn giản. Sau khi rải mồi ở chỗ này chỗ kia, anh sẽ đi loanh quanh và kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng xét đến cuộc gặp sau ngần ấy thời gian chờ đợi, đó chẳng phải là định mệnh sao? Kang Taejun nghĩ vậy.
"Nhảm nhí."
Yu Hwa hạ kính râm xuống và nhìn xung quanh. Vô số bình tro cốt đang được xếp chồng lên nhau dày đặc như một căn hộ.
"Chỗ đó được chứ?"
"Rất được. Không khí trong lành, vị trí cũng tốt."
"Vì là người em trai quý giá của tôi nên tôi đã tìm cho nó một nơi tốt để yên nghỉ."
"À."
Yu Hwa, người đang đi phía trước, chợt dừng lại và quay về phía Kang Taejun.
Đôi mắt cô cong lại thành hình bán nguyệt khi bật cười khúc khích.
"Anh giết cậu ta vì cậu ta quý giá sao?"
Một tiếng thở dài ngắn phát ra từ môi Kang Taejun.
Anh cúi xuống gỡ chiếc kính râm của Yu Hwa ra khỏi chóp mũi cô, rồi đeo vào với nụ cười ranh mãnh.
"Cô đang tìm chỗ chôn đấy à?"
"Như anh đã nói, đó là đứa em trai quý giá của anh."
"Tuy nhiên, đừng giết như tôi nhé. Tôi biết vì đã thử, nhưng tôi chỉ thấy chán sau khi nó chết thôi."
Hai người đã đến trước chiếc ô tô đang đỗ mà không nhận ra.
Có vài người mặc đồng phục đen đang đứng trước nó. Khi một người trong số họ tiến đến mở cửa xe, Kang Taejun đã ngăn anh ta lại.
Nhếch khóe miệng lên, Kang Taejun đích thân mở cửa xe cho Yu Hwa. Yu Hwa bình thản bước lên xe như đó là chuyện hiển nhiên.
Một tay giữ cửa xe, Kang Taejun cúi đầu. Một bóng đen liền phủ lên người phụ nữ đang ngồi khoanh tay và bắt chéo chân.
Yu Hwa quay đầu sang một bên. Ánh mắt kiên định của họ va vào nhau trong bóng tối.
Kang Taejun cười toe toét rồi dùng tay kia đeo chiếc kính râm mình đang đeo cho Yu Hwa.
"Cô sẽ không giết tôi, phải không?"
Yu Hwa hếch cằm lên để trả lời câu hỏi. Một tiếng cười khinh bỉ thoát ra từ đôi môi khô khốc như đóa hồng khô.
"Tên điên."
Một ngón tay dài ấn vào vết sẹo trên môi Kang Taejun. Bàn tay cô thô ráp vì vết chai.
"Một người phụ nữ tự cắt mặt vì không muốn xinh đẹp, thật không hề dễ dàng."
"Làm những việc như này, chỉ để hợp với người phụ nữ mình muốn nắm tay sao?"
"Nếu đã để lại vết sẹo trên khuôn mặt quý giá này, thì cô phải chịu trách nhiệm mà phải không?"
Yu Hwa dùng đầu ngón tay đẩy khuôn mặt tươi cười của anh ra. Sau đó, cô gỡ bàn tay đang giữ cửa xe của Kang Taejun ra.
'Sập!' Cánh cửa đóng sầm lại.
Yu Hwa mỉm cười qua cửa sổ hạ xuống.
"Thật ghen tị với em trai tôi đấy. Nhận được tình yêu điên cuồng như vậy."
* * *
Đường phố tấp nập người qua lại dưới những biển hiệu đèn neon nhấp nháy rực rỡ. Quảng trường phía trước một cửa hàng bách hóa giữa khu trung tâm thành phố là nơi gặp gỡ ở Hồng Kông.
Kiểm tra thời gian, tôi bước vào tòa nhà.
Dù địa điểm hẹn gặp là quảng trường trước cửa hàng bách hóa, nhưng vẫn còn hơn ba tiếng nữa mới đến thời gian hẹn là 8 giờ.
"Tại sao lại cần bác sĩ khi đi mua sắm vậy?"
Angel, người luôn theo sát phía sau tôi, cuối cùng mới mở cái miệng đã đóng kín suốt chuyến xe.
Vì anh ta chạy đến ngay khi tôi gọi, nên tôi quyết định cư xử tử tế với anh ta.
Tôi quay lại nhìn hai vệ sĩ đang đứng sau tôi vài bước và những người khác có lẽ đang đi theo và trốn ở nơi khác. Xung quanh ồn ào đến mức khiến tôi không nghĩ họ có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của tôi với Angel.
Khi tôi cong ngón tay ra hiệu cho anh ta đến gần hơn, anh ta dừng lại và nhăn mặt.
"Hành xử tự nhiên đi."
Tôi nheo khóe mắt khi nói.
Angel bắt đầu di chuyển như một con robot vừa mới khởi động. Nhưng, dáng đi của robot hình như còn tự nhiên hơn.
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu và liếm môi, anh ta tiến lại gần tôi rồi nghiêng đầu.
Anh ta đã tiến lại gần 'một chút' theo đúng nghĩ đen, dù đã thân thiết hơn nhưng chúng tôi vẫn không phải bạn bè.
Cuối cùng, tôi quyết định tự hành động.
Không, nói chính xác hơn là tôi quyết định dừng lại.
"...!"
Khi tôi dừng lại mà không báo trước, Angel bước thêm vài bước trước khi dừng lại khẩn cấp.
Khoảng cách giữa chúng tôi đã gần hơn trước.
Tôi đã bắt được Angel trước khi anh ta kịp bỏ chạy lần nữa.
"Tôi cần anh."
Đôi mắt ngọc lục bảo của anh ta sáng lên và mở to.
"Bởi hôm nay anh là người quan trọng nhất."
Kế hoạch ngày hôm nay như sau.
Đầu tiên, trước giờ hẹn, tôi sẽ đi loanh quanh với lý do đi mua sắm.
Thứ hai, vào khoảng 7:40, tôi sẽ bảo Angel đánh lạc hướng các thành viên tổ chức đang theo dõi mình.
Thứ ba, tôi sẽ gặp Yu Gyeom. Ở giai đoạn này, tôi phải cẩn thận để không thu hút sự chú ý ở khu vực đông người.
Thứ tư, gặp anh ấy...
... Tôi vẫn đang nghĩ xem nên nói gì khi gặp nhau.
"Angel, anh biết đấy. Tôi đã suy nghĩ một thời gian rồi."
Khi đang nghỉ ngơi, tôi nhìn thấy một đứa trẻ đang chạy xung quanh. Mái tóc vàng của cô bé được buộc thành hai bím đung đưa một cách đáng yêu.
Tôi lén liếc qua và thấy Angel cũng đang nhìn về hướng đó. Tôi không chắc lắm, nhưng có lẽ.
"Tôi sẽ giả vờ như không biết anh là gián điệp."
Angel nhìn tôi với đôi mắt mở to như một chú cún con giật mình. Anh ta có vẻ cam chịu và không có kỳ vọng gì.
"Dù sao thì anh cũng đi theo tôi mà, phải không? Điều đó không thực sự quan trọng."
Dù sao đi nữa, nếu mục tiêu của Angel là Kang Taejun, chúng tôi có thể ở cùng phe.
Nếu anh ta ở đây để đánh cắp thông tin của Baekcheon, thì tôi sẽ khó mà giả vờ không biết được, nhưng nếu là về tôi thì ổn thôi. Anh ta thậm chí còn không được lệnh giết tôi.
"Nhưng nếu anh vượt quá giới hạn, tôi sẽ cắn anh đấy? Rõ chưa?"
Tôi thêm lực ấn vào hàm răng nghiến chặt của anh ta. Nghiêng đầu lại gần Angel hơn, tôi thì thầm vào tai anh ta.
"Hy vọng anh hãy làm theo những gì tôi bảo."
Trong nhất thời, sắc mặt Angel tối sầm lại. Có vẻ như anh ta đang cố kiểm soát nét mặt của mình một cách muộn màng, nhưng điều đó còn tệ hơn là không làm gì cả.
Nhìn vào đôi mắt xanh của anh ta đang run rẩy vì lo lắng, tôi cười trấn an.
"Đừng lo. Sẽ không khó đâu."
* * *
Tôi tưởng việc tiêu tiền sẽ rất thú vị, nhưng sau hai tiếng đồng hồ, tôi đã bắt đầu cảm thấy mệt.
'Qua đó đi!'
'Tôi đói, chúng ta đi ăn kem đi!'
'Ồ! Đó là gì vậy!'
Tôi đi loanh quanh vì nghĩ làm vậy sẽ dễ để cắt đuôi các vệ sĩ trông chừng mình khi họ mệt mỏi, nhưng vấn đề là tôi cũng đã kiệt sức rồi.
Tôi bắt đầu lục lọi mấy chiếc áo khoác treo trên mắc áo.
Đây là cửa hàng thương hiệu cao cấp cuối cùng trên tầng này. Vẫn còn hàng chục cửa hàng ở tầng trên, nhưng có vẻ như đã đến lúc ngồi xuống nghỉ ngơi rồi.
"... Này!"
Ngay lúc đó, giọng nói của ai đó vang lên qua lớp áo khoác.
Tôi chớp mắt và nhìn quanh, tự hỏi liệu mình có nghe nhầm hay không. Rõ ràng, tôi là người duy nhất trong cửa hàng hàng hiệu này.
'Gì? Đâu có ai ở đây mà?'
"Cha Yeonbyeol!"
Tiếng thì thầm trầm thấp rõ ràng hơn trước.
Đúng lúc đó, một bàn tay thò ra từ trong áo khoác và nắm lấy cổ tay tôi.
Ngay trước khi tôi kịp hét lên vì ngạc nhiên, một khuôn mặt hiện ra từ giữa những chiếc áo khoác.
"... Lee Chan?"
"Suỵt."
Lee Chan che mặt bằng tay áo khoác. Tuy nhiên, tôi không nghĩ làm vậy sẽ che chắn được cho anh ta, nên tôi đã tránh sang một bên để các vệ sĩ đứng ngoài cửa hàng không thể nhìn thấy anh ta.
"Anh đang làm gì thế?"
Tôi nhìn xuống Lee Chan, di chuyển tay như thể đang cẩn thận lựa áo.
"...Lưng của anh ổn chứ?"
"Đau lắm đó, và còn xấu hổ nữa."
Tôi nhịn cười khi tưởng tượng lưng anh ta cong xuống và mông anh ta nhô ra khỏi giá treo quần áo.
Tôi cắn môi, nhịn cười và làm vẻ nghiêm túc.
Lee Chan là người mở miệng trước.
"Tại sao cô lại đến đây?"
Anh ta hỏi với giọng điệu khá cấp bách.
'À, tôi đến gặp Yu Gyeom.' Tôi định trả lời nhưng lại ngậm miệng lại.
Thay vào đó, tôi nghiêng đầu và hỏi lại.
"Tại sao à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro