Chương 46
Tôi hồi hộp nắm chặt điện thoại, quan sát xung quanh.
"Có vẻ như em rất ngạc nhiên. Cơn nấc ngừng rồi nhỉ."
Ký ức về đêm đó hiện lên sống động trong tâm trí tôi.
Bất giác, tôi đưa tay lên ôm cổ mình. Bên dưới lòng bàn tay tôi, làn da từng bị sức nóng dữ dội áp lên lại nóng lên.
Nhịp tim lấp đầy khoảng không chật hẹp. Cái ôm chắc chắn đã giam giữ tôi. Mùi hương nồng nàn làm xáo trộn suy nghĩ của tôi.
Trái tim tôi nhớ lại tất cả những điều đó và tâm trí tôi tua lại chúng.
Yu Gyeom.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi anh ấy có được số điện thoại của tôi.
Anh ấy nhớ được bao nhiêu? Tôi cứ tưởng anh ấy sẽ không nhớ gì vì say rượu. Tim tôi đập thình thịch khi nghĩ rằng có thể anh ấy nhớ tất cả.
[Muốn gặp nhau không?]
Lần này, tôi đã thực sự làm rơi nó.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại nằm im lìm trên sàn. Sau đó, tôi nhận thấy có người đang đi xuống phía đối diện hành lang.
Tôi vội nhặt lại điện thoại để rồi khẽ thở dài. Góc màn hình đã bị nứt kha khá.
'Ah. Mình mới thay nó chưa được bao lâu mà.'
Tôi tắt điện thoại rồi vô thức tăng tốc.
Baek Hawon đang dựa vào tường hành lang đợi tôi. Góc nhìn của anh ta hôm nay dường như cong lại một cách kỳ lạ.
"Anh đợi tôi sao?"
Không trả lời, Baek Hawon đưa tay ra.
Những ngón tay dài của anh ta chạm vào cổ tay vẫn còn vết đỏ mờ của tôi rồi trượt lên. Cảm giác khi anh ta chạm vào da tôi thật tinh tế.
Tay áo tôi, thứ bị tôi xoắn lên một cách thô bạo, bị kéo xuống.
Phịch.
Và sức nặng đè lên vai tôi biến mất.
Tôi chỉ liếc nhìn xuống để xác nhận chiếc áo khoác đã nằm trên sàn.
"Tôi giật mình đấy."
Bàn tay đã cởi áo khoác của Yu Gyeom vẫn còn lơ lửng ngang vai tôi. Lòng bàn tay anh ta vẫn còn vết máu của Kang Taejun.
Tôi nhớ lại khoảnh khắc bàn tay đó đã bóp chặt vết thương của Kang Taejun trong tâm trí.
Khi những đầu ngón tay của anh ta từ từ cắt giữa không khí, sượt qua cổ tôi theo chiều ngang.
"Tình yêu mạo hiểm cả mạng sống."
"..."
"Vẫn còn giá trị chứ?"
Như thể xé toạc một vết thương đã lành.
Một cảm giác mờ nhạt làm hơi thở của tôi chìm xuống, nhưng thậm chí còn kì quái hơn, cảm giác như máu sẽ chảy xuống nơi nó đi qua.
Khuôn mặt anh ta nghiêng đi, nửa chìm trong bóng tối. Tôi ngẩng đầu lên, giả vờ như mọi thứ vẫn ổn.
"Chắc anh không nghĩ tôi đã chuyển sang Yu Gyeom rồi phải không?"
Baek Hawon nở một nụ cười kỳ lạ không thể nào hiểu nổi. Sau đó, như muốn nói [Tiếp tục đi], anh ta gật đầu.
Tôi tiến lên hai bước. Cơ thể không mặc áo khoác của tôi ngày càng lạnh hơn.
Khi khoảng cách giữa Baek Hawon và tôi ngày càng thu hẹp, tôi phải ngẩng đầu lên một chút để chạm mắt với anh ta.
"Anh biết mọi chuyện rồi mà."
Ngay lúc này, tôi mỉm cười khi đối diện với ánh mắt xuyên thấu đang dò xét tôi.
'Anh ta biết được bao nhiêu?'
Lý do Yu Gyeom bám lấy tôi. Cảm xúc của anh ấy khi bóp cò. Ánh mắt của anh ấy khi tôi gục xuống với một viên đạn vào ngực.
Và bây giờ, tình huống này.
"Tại sao lại hỏi khi đã biết chứ?"
'Anh có thể nhìn thấu tôi tới đâu và anh đang nắm giữ thứ gì?'
"Thật nhạt nhẽo."
Tôi đã có sự nhận thức rõ ràng từ cuộc chạm mặt trực tiếp khủng khiếp ngày hôm nay.
Baek Hawon, người có tình cảm còn hơn là chỉ thích Yu Gyeom trong lần gặp đầu tiên, không tồn tại trên thế giới này.
Ngay cả từ phía sau, ánh mắt của Baek Hawon hướng về Yu Gyeom vẫn hiện rõ, không thể nhầm lẫn được, rằng nó khác hẳn so với trong nguyên tác.
Với điều này, couple của tôi đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Nhưng không có thời gian để tuyệt vọng.
"Chà..."
Anh ta, người giờ chỉ mặc chiếc áo sơ mi đen, lướt tay qua má tôi rồi vươn ra sau, trước khi một chiếc áo khoác đen rơi xuống vai tôi.
Tôi đứng chết lặng, không thể chớp mắt, và bị mắc kẹt giữa hai cánh tay không chịu buông cổ áo tôi ra.
Việc nhận ra rằng mình không có đường lui khiến tôi dựng tóc gáy.
Khi chiếc áo khoác quấn chặt quanh người tôi bị kéo về phía trước, tôi cũng bị kéo theo.
"Tôi thì thấy thú vị."
Đôi mắt sâu thẳm từ từ nhìn xuống ngay trước mắt tôi. Mùi hương nặng nề và sự lạnh lùng đặc trưng của anh ta nhấm chìm tôi.
Tôi nhận thức được một điều phi lí như một bản án tử hình.
Baek Hawon không còn ghét tôi đến mức muốn giết tôi nữa.
***
Lý do lớn nhất khiến Baek Hawon không đuổi Cha Yeonbyeol khỏi Baekcheon là vì ý muốn của cha anh ta, Baek Hyunwoo.
Khi mang một người phụ nữ trông giống người vợ quá cố và con gái của cô ta đến Baekcheon, Baek Huynwoo gần như đã mất trí.
Chỉ mới 2 năm trôi qua kể từ lần cuối họ gặp nhau. 2 năm sau nữa, vào năm Cha Yeonbyeol tròn 17 tuổi, Baek Hyunwoo đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi cùng với mẹ ruột của Cha Yeonbyeol.
Không rõ ông ta thực sự xem cô ấy như con gái mình do tâm trạng hỗn loạn hay vì tình cảm còn sót lại. Trong di chúc được Baek Hyunwoo viết một tháng trước khi qua đời, có ghi rằng Cha Yeonbyeol phải được bảo vệ ở Baekcheon cho đến sinh nhật thứ 26 của cô ấy.
"Ugh."
Ngồi ở mép giường, tôi nhìn chiếc áo khoác của Baek Hawon đang được vắt trên lưng ghế. Ánh sang trọng của lớp vải tỏa sáng dưới ánh trăng xuyên qua cửa sổ.
Có phải có chút hứng thú nào đó đã được khơi gợi do sự đột nhiên thay đổi 180 độ từ việc luôn thì thầm lời yêu như một kẻ mất trí không?
Baek Hawon hiện tại có vẻ như đang... "nuôi thú cưng"?
Không, điều đó thật kỳ lạ, chẳng có ý nghĩa gì hết.
Tôi thở dài nằm xuống giường, lắc đầu.
Một lần nữa, chiếc áo khoác đen lại thu hút sự chú ý trong tầm nhìn nghiêng của tôi.
"Thú cưng", cụm từ đó thật buồn nôn, nhưng tôi chẳng thể nghĩ ra cụm từ nào tốt hơn. Giống như chơi đùa với thứ gì đó đã nằm trong lòng bàn tay.
Và hôm nay cũng vậy. Khi Baek Hawon không cho tôi cởi áo khoác... anh ta thực sự phiền phức và xui xẻo. Tôi chưa bao giờ thắng được một lần, nên điều đó càng làm tôi bực bội hơn.
Lăn người sang một bên, tôi bật chiếc điện thoại đang cầm trên tay.
[Muốn gặp nhau không?]
Dù đã đọc nó nhiều lần, nhưng tim tôi vẫn đập mạnh.
[Tôi có thứ này muốn đưa cho em.]
... Tôi sẽ không thể nào nhận nó đâu.
Áo khoác của Yu Gyeom có lẽ đã bị kéo lê trên sàn hành lang và bây giờ đang nằm trong thùng rác. Ý định cởi áo khoác cho tôi của Baek Hawon rõ ràng đến mức khiến tôi không dám nhặt nó lên.
Tin nhắn cuối cùng có ghi thời gian và địa điểm.
Tôi thậm chí không thể đoán được anh ấy muốn nói về điều gì khi chúng tôi gặp nhau. Chắc chắn, nó phải bao gồm chấp nhận rủi ro.
Nhưng nếu không phải lúc này, liệu sẽ có cơ hội nào khác để chúng tôi nói chuyện riêng không?
Tôi quá nổi bật để lẻn đi loanh quanh Baekcheon. Sẽ rất bất bình thường nếu Yu Gyeom, người đã được giải thoát khỏi Utopia, đi gặp Cha Yeonbyeol một mình.
Ngay cả khi có cơ hội đến một cách tình cờ thì cũng đã là quá muộn.
Tôi không muốn chết.
Nhưng cũng đúng là tôi không thể bỏ mặc Yu Gyeom.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì cái kết của Yu Gyeom sẽ không thay đổi đáng kể. Không, nó thậm chí có thể trở nên tồi tệ hơn.
Tôi không muốn nhìn thấy cái kết đó, thậm chí còn hơn thế nữa nếu tôi là lý do.
Vì vậy, dù không thể thay đổi được gì, nhưng ít nhất thì tôi cũng nên cố gắng sửa lại những gì mình đã nói trước khi quá muộn?
Sau khi đọc lại thời gian và địa điểm một lần nữa, tôi nhấn vào một trong bốn số liên lạc mà mình có.
Không có gì đảm bảo về một cơ hội khác.
***
Bầu trời sáng sớm thật tối.
Người đàn ông mìm cười khi nhìn lên những đám mây dày đặc như có thể dội sét xuống bất cứ lúc nào. Vết sẹo trên khóe miệng anh cong lại theo nụ cười của anh.
"Thời tiết thật đẹp."
Trên bàn tay đeo găng tay da màu đen là một bó hoa hồng màu đỏ nhạt, giống màu tóc của anh.
"Lần trước anh không thể đến được. Anh quá bận."
Người đàn ông lấy ra một bông từ bó hoa rồi đặt nó trước bình tro cốt.
"Hãy nghĩ đến anh khi em thấy nó nhé."
Một nụ cười còn rạng rỡ hơn cả những bông hoa nở trên khuôn mặt người đàn ông khi anh nhìn vào cái tên mà mình không cần phải gọi nữa.
Anh nhớ lại giây phút cuối cùng của người em trai đã khuất của mình.
Hôm đó là một ngày quang đãng lạ thường. Bầu trời trong xanh không một gợn mây, làn gió nhẹ nhàng ngay cả trong mùa đông lạnh giá.
Và em trai anh rất thích những ngày như vậy.
Anh sẵn sàng nhận sự liên lạc bất ngờ từ người anh trai ghẻ lạnh và đồng ý gặp mặt.
"Ugh...! Anh... Gì thế này, tại sao...?"
Nếu có thể nhìn thấy cảnh tượng đó lần nữa, anh thậm chí có thể vui vẻ quay lại ngày đó.
Có chút tiếc nuối khi không thể tận tay giết, bởi sẽ rất rắc rối nếu trên cổ em trai anh có dấu vân tay dù là chết vì tự sát.
Tuy nhiên, những giây phút chật vật cuối cùng của em trai anh cũng khá thỏa mãn.
Khi em trai anh dừng chuyển động, anh đã cười lớn trong im lặng, suýt thì quên mất để lại di thư.
May mắn thay, anh đã kịp nhớ ra trước khi rời khỏi phòng, vậy nên lá thư tuyệt mệnh cho đến giờ vẫn là không thể nghi ngờ.
Vui vẻ cười và ngắm bình tro cốt hồi lâu, người đàn ông lau khóe miệng rồi quay lại.
"Chọn một nơi như này à."
Đúng lúc đó, có một người bước ra từ trong bóng tối và tiếp cận người đàn ông.
Bộ suite với họa tiết sprite tung bay trong gió. Đôi chân dài duỗi ra thật ngầu, càng tôn thêm vóc dáng vốn đã cao lớn của người đó.
Vết sẹo dài ngoằn trên cánh môi thật giống bộ dạng người đàn ông nhìn thấy mỗi khi soi gương.
"Tôi đưa nó cho cô nhé?"
Kang Taejun mỉm cười khi đưa bó hoa cho Yu Hwa.
Yu Hwa im lặng đưa tay ra, nhưng thay vì nhận bó hoa, cô lại vặn cánh tay đang cầm bó hoa ra sau lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro