Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43

Bang! Bang!

Tiếng súng vang lên ngay lúc đó. Khi nhìn xuống, tôi thấy bàn tay không tóm lấy tôi của anh ta đang cầm một khẩu súng thật, không phải súng gây mê.

Máu đang chảy thành vũng dưới chân tôi.

Cổ họng tôi run lên. Nhưng vì khuôn mặt ngay trước mặt tôi còn đáng sợ hơn nên tôi đành nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu lên.

Người ta nói con người sẽ có được siêu năng lực khi gặp nguy hiểm, không biết tinh thần nào đã khiến tôi bật cười bất cần thế nữa.

"Thật thú vị..."

Một giọng lạnh lùng thì thầm vào tai tôi.

***

Kang Taejun và Yu Gyeom chưa từng có một mối quan hệ nghiêm túc.

Đối với Yu Gyeom, người thậm chí còn chẳng nhớ được tên của những người đến rồi đi trong đời, Kang Taejun chỉ là một kẻ điên đến mức khiến anh ấy nhớ được tên.

Bộ não của Kang Taejun có cấu trúc khác với người bình thường.

Sợ hãi, lo lắng, tội lỗi, những cảm xúc có thể kìm hãm bản thân như thế, vốn đã không có trong anh ta.

Vì thế, anh ta giống như tàu tốc hành (KTX) lao về phía bản năng và thú vui không phanh.

Sự điên loạn của anh ta lên đến đỉnh điểm khi Yu Gyeom gặp Baek Hawon.

Vậy nên, lần này tôi không nghĩ Kang Taejun sẽ giết Yu Gyeom, bởi đã không còn giống như cốt truyện gốc.

Cuộc gặp đầu tiên của họ đã bị thay đổi, và cũng không có mối quan hệ để kích động anh ta.

Nhưng chắc chắn là có điều gì đó không ổn.

"Hãy ăn mặc thật đẹp rồi đến nhé."

Kang Taejun cười khúc khích khi để tôi đi.

Phải đến khi cửa thang máy đóng lại, tôi mới có thể dập tắt nụ cười trên môi.

Quai hàm của tôi cứng đờ, có lẽ là do cố cười. Tôi đưa tay lên môi rồi quay đi.

Nhưng chưa kịp chạm tới cửa, tôi đã do dự và ngồi phịch xuống đất.

Nhìn thấy vũng máu gần đó, tôi bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát.

'Tên điên đó.'

"Mình phải ăn tối với tên điên như hắn sao?"

***

Không biết tinh thần nào đã khiến tôi gọi cho Ji Woon và bước đi bằng hai chân của mình.

Ji Woon nói sẽ cử người đến, nhưng tôi không thể đợi một mình ở hành lang cho đến khi họ đến.

Khi tôi quẹt thẻ, cánh cửa mở ra để lộ một phòng khách rộng rãi, tôi liền ngã người xuống ghế sofa.

Toàn thân tôi vẫn còn run rẩy dữ dội.

'Mình chết rồi sao?'

Những người đã ở bên tôi trong thời gian ngắn có lẽ đã không phải chết nếu tôi không ở đó.

Nỗi ân hận tột độ cùng cảm giác ngột ngạt dâng lên cùng một lúc, khiến tôi nghẹt thở.

Tôi phải thế này bao lâu nữa...

Tôi thậm chí không thể đoán được tại sao mình lại ở trong cơ thể của Yeonbyeol. Có thể là vì lý do gì, và làm thế nào chuyện đó lại xảy ra?

Vậy, tôi phải sống như Yeonbyeol bao lâu nữa?

Đến khi kết thúc phải không?

"Không. Đừng nghĩ về chuyện đó nữa."

Bằng cả hai tay, tôi ấn vào đôi mắt đang nhắm nghiền của mình.

Đi xa đến mức này cũng là kết quả từ mọi lựa chọn của tôi.

Thay vì đổ lỗi cho điều gì đó không rõ ràng, tìm cách chịu trách nhiệm cho những lựa chọn đó mới là điều đúng đắn.

"... Kang Taejun."

Chỉ việc thốt ra cái tên đó thôi cũng khiến răng tôi va vào nhau lập cập và khiến tôi rùng mình.

Tôi thà ăn tối với Baek Hawon mười lần còn hơn một lần với gã đó.

Không chỉ là dùng bữa đâu, tiêu tốn toàn bộ tài sản cũng được. Tuy nhiên, Kang Taejun vẫn là con người, sau này cũng thế.

'6 giờ à? Đợi thêm chút nữa đi.'

Tôi tự hứa với mình rằng sẽ không ra ngoài một mình nữa.

Ngay cả khi đi cùng với các thành viên tổ chức xa lạ cũng vậy. Bởi họ đã chết quá dễ dàng.

Tôi không muốn nhìn thấy bất cứ ai chết trước mặt mình nữa, nhất là nếu tôi có liên quan đến cái chết của họ.

Sau đó, chuông cửa reo lên. Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ở bên ngoài, tôi nhanh chóng mở cửa.

"Angel!"

Tôi nhẹ nhõm ôm chặt lấy Angel, nhưng anh ta kiên quyết đẩy tôi ra.

"Ji Woon bảo tôi đến. Anh ấy nói cô đã gặp Kang Taejun. Cô có bị thương không?"

"Anh đã đến đây khi nào thế? À, anh đi bằng xe khác sao?"

"Vâng. Cô bị chấn thương sao...?

Tôi lại ôm Angel, bàn tay tôi vòng qua cổ anh ta vẫn còn run rẩy.

"Thật nhẹ nhõm. Tôi nghĩ mình đã chết vì sợ rồi."

Tôi tưởng mọi chuyện đều ổn, nhưng chẳng có gì ổn cả.

Tôi vùi mặt vào lòng anh ta, sợ bên ngoài vẫn còn xác người.

"Nhanh..."

Đột nhiên đầu tôi lạnh buốt.

'Đợi đã. Mình có nên để Angel vào không?'

Ở Baekcheon, vì có người của Baek Hawon ở mọi nơi nên tôi mới hành xử khá liều lĩnh, tưởng sẽ không ai dám làm gì. Nhưng nơi này không phải lãnh thổ của tôi.

Có lẽ do Kang Taejun nhảy xuống thanh máy mà độ cảnh giác của tôi đã tăng vọt.

Dù mang khuôn mặt hiền lành sẽ rơi nước mắt khi bị trêu chọc một chút, nhưng anh ta là gián điệp của Utopia. Làm sao tôi biết anh ta có bán đứng tôi không?

Tôi nhanh chóng đẩy Angel ra và đóng chặt cửa lại.

"C, cô làm gì vậy?"

Giọng nói hoang mang phát ra từ phía sau cánh cửa đóng kín.

"Ngoài anh ra thì còn ai khác không?"

"Không, thưa cô. Tôi sẽ xử lí các thi thể."

"Vậy, anh đứng về phía ai?"

Tôi khóa cửa 3 lần và liếc nhìn khuôn mặt của Angel qua màn hình. Vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt của Angel.

"Anh có khóc thì tôi cũng không lắng nghe đâu. Chỉ cần nói tôi biết thôi."

"..."

"Nếu anh không nói thì tôi sẽ kể cho Ji Woon ngay. Anh biết khắp khách sạn này toàn là thành viên của tổ chức phải không? Anh không thể thoát được đâu."

Khuôn mặt trắng trẻo của anh ta bắt đầu đỏ bừng, đôi mắt màu xanh sáng run lên dữ dội.

"Đủ rồi. Tôi sẽ không gọi cho Ji Woon đâu."

Nước mắt cuối cùng cũng lấp đầy đôi mắt tròn của anh ta. Úp mặt vào tay, Angel nói với giọng nhỏ như tiếng kiến.

"Tôi sẽ nói cô biết. Xin hãy tha cho tôi..."

Vài phút sau, Angel và tôi đang ngồi đối diện nhau ở cuối chiếc bàn dài.

Do giọng nói của Angel, người ngày càng tuyệt vọng, không thể nghe thấy rõ từ ngoài cửa, nên thay vào đó, tôi thỏa hiệp bằng cách trói Angel vào ghế bằng dây rèm. Do đó mà Angel thậm chí không thể lau những giọt nước mắt dày đặc của mình khi chúng chảy ra.

Nhìn anh ta, tôi có cảm giác như mình đang hành hạ một đứa trẻ, tâm trạng tôi trở nên kỳ lạ.

Tôi củng cố quyết tâm của mình và nhìn chăm chú vào anh ta.

"Nói tôi biết đi."

Phải mất một lúc lâu Angel mới có thể mở đôi môi đã cắn chặt từ nãy đến giờ ra.

"Tôi vốn không phải người thích hợp để được đề cử làm gián điệp... Tôi chỉ làm những công việc lặt vặt trong khi học việc, và thậm chí chưa bao giờ cầm súng lấy một lần..."

Thảo nào. Tôi đã nghĩ chỉ có tên say, điên khùng như Lee Chan mới có thể cử một đứa trẻ như vậy đi làm gián điệp.

"Tôi đã đến gặp Yu Gyeom và cầu xin anh ấy hãy cho tôi theo."

Điều này thật bất ngờ nên tôi càng chú ý hơn đến những lời của anh ta.

Nuốt xuống một tiếng nức nở, Angel ngẩng đầu lên.

"Tôi có một đứa em trai. Tôi không có một người nhà nào khác, chỉ có nó thôi..."

Đôi mắt màu ngọc lục bảo của anh ấy chợt sáng hơn bất cứ khi nào tôi thấy trước đây. 

Ý nghĩ rằng anh ta không giống một người sẽ sẵn sàng trở thành gián điệp đã biến mất ngay lập tức.

"Nó đã chết."

"..."

"Dưới tay Kang Taejun."

Khi cái tên đó bất ngờ được thốt ra, bàn tay tôi đang giữ lấy cằm anh ta mới nới lỏng ra.

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Angel, người đang cứng đờ vì giận dữ, tôi không nói nên lời.

"Yu Gyeom đã hứa rằng anh ấy sẽ bắt Kang Taejun phải trả giá. Anh ấy nói nếu tôi đến Baekcheon trông chừng cô thì mọi chuyện sẽ ổn thôi."

***

Tôi run rẩy tỉnh dậy trong gió lạnh.

Có vẻ như tôi đã ngủ quên khi ngồi trên ghế sofa. Thật mệt mỏi sau thời gian gặp phải Kang Taejun vào sáng sớm.

Tôi gạt mái tóc rối bù của mình sang một bên rồi ngồi dậy.

Toàn cảnh Cảng Victoria qua cửa số lớn kéo dài từ sàn đến tận trần nhà, đập vào mắt tôi.

Ánh đèn từ những tòa nhà cao tầng lấp lánh tuyệt đẹp trong bóng tối bao trùm cả thành phố.

"Mấy giờ rồi?"

Tôi tìm thấy điện thoại của mình đang nằm trên sàn và kiểm tra thời gian. Đã quá 9 giờ. Tôi dụi đôi mắt mờ mịt của mình và mở thông báo lên.

[ Tôi đang đợi.]

Tay tôi liền nổi da gà, khiến chiếc điện thoại tuột khỏi tay và lại rơi xuống sàn.

Tâm trí tôi, vẫn còn đang mơ hồ vì ngái ngủ, bỗng trở nên sắc bén hơn.

"Chết tiệt..."

Đó là tin nhắn được gửi vào đúng 6 giờ. Làm sao nó đến số của tôi được?

Tôi cầm điện thoại lên rồi không chút do dự nhấn chặn số, sau đó tôi lại nằm ngửa ra sofa, cảm thấy đầu mình choáng váng.

Tôi không hiểu tại sao Kang Taejun lại làm vậy với tôi, anh ta có thể thu được gì từ tôi?

Khoảng thời gian cố gắng tìm ra danh tính của Angel chỉ khiến tôi bối rối.

Nhìn thấy bức ảnh Angel đang ôm một cậu bé trông giống anh ta, tôi vô cùng hối hận khi đã trói anh ta lại.

Tôi đã vô cùng nghi ngờ rằng anh ta là do Yu Gyeom phái đến, nhưng tôi chưa bao giờ cho rằng mục đích là để trông chừng tôi.

Đặc biệt là sau khi anh ấy đã bắn tôi, có lẽ anh ấy cho rằng mình không thể nào lại thất bại khi nghe tin tôi chưa chết.

Thế thì tại sao...

"Đừng gây ra tiếng động nào, kể cả khi em có ngạc nhiên."

Sao anh ấy lại đến tìm tôi như vậy?

Tôi biết. Tôi không có quyền nghĩ như vậy là quá đáng.

Tôi là người đã thì thầm với một nụ cười trước, tôi chỉ nhận những gì xứng đáng với những gì mình đã làm.

Nhưng thời gian trôi qua, sự ân hận ngày càng lớn đến không thể kiểm soát, và sự chân thành mà tôi muốn bỏ đi lại ngày càng rõ ràng hơn.

Tôi không đủ tự tin.

Tôi không đủ tự tin để thay đổi số phận và khiến Yu Gyeom hạnh phúc như số phận anh mách bảo.

Thế nên tôi đã làm tổn thương anh ấy và bỏ chạy.

Mỗi lần nhớ đến sự thật đó, tôi lại thấy tiếc nuối trong lồng ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro