Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42

Khi tôi nắm tay Ji Woon bước xuống du thuyền, áo khoác của tôi tung bay trong gió. Trong một giờ đi thuyền từ đảo, chúng tôi đã đến Hồng Kông.

"Vẫn còn thời gian cho đến khi lão đại đến, cô có muốn đi thẳng đến khách sạn nếu không có địa điểm đặc biệt nào muốn đến tham quan không?"

"Ừ, nghe hay đấy."

Thậm chí không dành ra chút thời gian để ngắm cảnh Hồng Kông lần đầu đến, tôi đã lên chiếc xe đang chờ sẵn.

Cả đêm tôi không chợp mắt được chút nào.

Tôi vô tình ngủ quên vì tủ quần áo quá ấm là cái cớ tốt nhất mà tôi có thể đưa ra cho các vệ sĩ đã đến sau khi Yu Gyeom rời đi.

Chưa kể tôi phải đe dọa rằng, không được nói với Baek Hawon bất cứ điều gì, dù là một lời đe dọa chẳng mang tính đe dọa.

Căn phòng tôi ở một mình sau khi cơn bão đi qua im lặng đến đáng sợ, nhưng kết cục, tôi vẫn trơ mắt suốt đêm.

"Trông cô không được khỏe. Tôi có nên gọi bác sĩ không?"

"Tôi ổn. Chỉ là vì tôi không ngủ ngon thôi."

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của Ji Woon đang nhìn mình, nhưng tôi phớt lờ nó và áp mặt vào cửa sổ.

Và, đã trôi qua bao lâu rồi?

"Tiểu thư. Chúng ta đến nơi rồi."

Khi tôi chớp mắt tỉnh giấc, tôi thấy Ji Woon đang đánh thức tôi. Sau đó, tôi nhìn thấy một tòa khách sạn cao và hào nhoáng qua cửa sổ.

Khi ra khỏi xe, tôi đã lưỡng lự một lúc khi nhìn thấy đám vệ sĩ mặc đồ đen đang đứng xếp hàng ở tiền sảnh. Đó là điều mà tôi không thể nào làm quen được, dù cho có nhìn thấy bao nhiêu lần đi nữa.

Tôi cố bước đi một cách bình thường.

Nếu biết chuyện này sẽ xảy ra, lẽ ra tôi nên đi trực thăng.

"Phòng cô nằm ở tầng trên cùng. Chúng tôi sẽ sử dụng tất cả các tầng thấp hơn nên sẽ không người ngoài nào có thể vào được. Chính lối vào cũng sẽ khác với các phòng khác."

Ji Woon đưa cho tôi một chiếc thẻ khóa có hoa văn dát vàng sang trọng.

"Tôi sẽ ở cạnh cô cho đến khi lão đại đến, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, xin hãy liên lạc với tôi ngay lập tức."

Khi bước vào sảnh, tôi không khỏi trầm trồ trước sự sang trọng ngoài sức tưởng tượng. Tiền sảnh của khách sạn được trang trí theo phong cách châu Âu, tráng lệ đến mức khiến tôi liên tưởng đến cung điện thời Trung cổ.

Theo chân Ji Woon, tôi đi đến thang máy ở phía sau khách sạn.

Có một nhân viên đang đứng trước cửa thang máy, sau khi xác nhận danh tính chúng tôi, anh ta mở cửa. Nhưng, đúng lúc chúng tôi chuẩn bị bước vào thang máy_

Reng. Điện thoại Ji Woon reo lên, những người đi sau cũng dừng lại. Trán Ji Woon nheo lại khi anh ta dùng tay giữ cửa thang máy.

"Có lẽ cô nên lên trước..."

Ji Woon nhìn tôi với vẻ bối rối.

"Anh biết tôi đang được bảo vệ quá mức mà."

Tôi cố mỉm cười để thuyết phục anh ta hết sức có thể, nhưng dường như nó lại gây tác dụng ngược, khiến Ji Woon càng có vẻ nghiêm túc hơn.

Do dự một lúc, Ji Woon khẽ thở dài khi điện thoại lại reo.

Sau đó, anh ta gọi hai vệ sĩ đang đứng sau mình.

"Đưa cô ấy vào phòng và canh cửa cho đến khi tôi lên. Hãy đảm bảo không một con kiến nào có thể lọt vào."

"Vâng, đã rõ. Thưa anh Ji Woon!"

Lần này, ánh mắt cảnh cáo hai người vừa bước thang máy của Ji Woon hướng về phía tôi.

Sự lo lắng hiện lên trong đôi mắt anh ta.

Nhưng cuối cùng, anh ta thở dài và rút khẩu súng trong tay ra, đưa cho tôi.

"Đừn bắn lung tung ở bất cứ đâu đấy."

Tôi cười gượng và miễn cưỡng nhận lấy khẩu súng, khi đó cửa thang máy mới đóng lại.

'Mình là trẻ con hay gì à?'

Chỉ có một thang máy, và đó là thang máy đi thẳng lên dãy phòng tầng trên cùng mà không dừng lại ở các tầng khác.

Trừ khi là ma, không thì không đời nào sẽ có người đột nhiên xuất hiện được.

Khung cảnh bên ngoài những bức tường trong suốt là đầy rẫy những tòa nhà cao tầng lấp lánh, tôi ngày càng thấy chóng mặt khi độ cao dần tăng lên.

'Ôi, là chứng sợ độ cao sao?'

Khoảnh khắc tôi ôm đầu quay lại, tim tôi bắt đầu đập thình thịch, còn đầu thì quay cuồng.

Thình!!

Thang máy được cho là đi thẳng lên tầng trên cùng đột nhiên rung chuyển dữ đội rồi dừng lại.

"Tiểu thư, cô ổn chứ?"

"Tôi ổn, nhưng chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

Ôi, điều này thật tệ. Thực sự tệ đấy.

Các vệ sĩ đã đẩy tôi lùi lại và nhanh chóng rút súng ra.

Tôi gõ ngón chân xuống sàn và quan sát xung quanh, nhưng không có gì để kiểm tra. Dẫu sao thì chúng tôi cũng đang ở trong thang máy.

Thang máy lại rung chuyển, và rồi, trần thang máy mở ra.

"...!"

Một bàn tay cầm súng đột nhiên xuất hiện từ khoảng không mở ra.

Bang! Bang!

Và rồi, với hai tiếng súng vang lên, hai vệ sĩ đang chắn trước tôi gục xuống một cách yếu ớt.

'... Điều này nghĩa là sao?'

Tôi bối rối vì không rõ thứ đang bóp nghẹt trái tim mình lúc này là nỗi sợ hay sự bất bình.

Tôi nhìn chằm chằm vào cái lỗ, mắt mở to, nín thở, đến khi cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, tôi giơ khẩu súng mà Ji Woon đã đưa cho mình lên.

May mắn thay, bàn tay cầm súng đã thu lại mà không nhắm vào tôi nữa.

"Cô."

Thay vào đó là một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ kẻ vừa hạ gục hai người kia.

"Nếu cô bắn, nó sẽ rơi và tất cả chúng ta đều sẽ chết. Cô hiểu điều đó mà phải không?"

Đó là một lời cảnh cáo nhẹ nhàng nhưng rõ nghĩa. Tức là hãy ở yên.

Một lần nữa, tôi cầu nguyện, tập hợp tất cả tôn giáo mà mình có thể nghĩ tới, ngay cả những tôn giáo không tồn tại.

Nhưng khi tôi mở mắt ra sau khi thang máy lại rung lắc lần nữa.

"Xin chào."

Không may là, người đang đứng trước mặt tôi không phải một thiên thần, mà là một người đàn ông với khuôn mặt tôi chưa từng thấy trước đây.

Mái tóc màu đỏ tía và đôi mắt xếch, người đàn ông mặc một bộ quần áo trông đắt tiền không giống như vừa rơi từ thang máy.

"Tôi đang vội. Xin lỗi về những người đó nhé."

Giọng điệu thờ ơ của anh ta khiến tôi để ý, nhưng chính vết sẹo trên môi anh ta, thứ xẻ đôi môi theo chiều dọc, mới thu hút ánh nhìn của tôi.

Nó cùng vị trí với vết sẹo của Yu Hwa. Ngay lập tức, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Người đàn ông tháo găng tay đen và xoay khẩu súng gây mê, ánh mắt anh ta rõ ràng đang nhìn tôi.

Vẻ ngoài nổi bật khiến tôi không thể không nhận ra, những ký ức bị lãng quên liền ngay lập tức được khơi gợi.

Không thể nhầm được.

"Nhưng không sao vì tôi đâu có giết họ, phải không?"

Người yêu cũ của Yu Gyeom. Người cuối cùng đã giết Yu Gyeom.

Một nhân vật phản diện có cái kết buồn.

***

Cảnh Yu Gyeom chết vẫn còn ghi lại trong đầu tôi một cách sống động, từng câu một.

Tất nhiên rồi.

Giờ đây, chỉ còn lại hạnh phúc vĩnh cửu mà tôi cầu mong cho nhân vật mình yêu thích ở cuối tiểu thuyết, nhưng anh ấy đã chết.

'Yu Gyeom, bất cứ khi nào cậu bị tổn thương..."

Làm sao tôi có thể quên được?

"Có vẻ như tôi đã điên vì thích cậu rồi."

Cuối cùng, một tên điên đã giết Yu Gyeom.

Trong đầu tôi chỉ còn cái tên khắc bằng sơn đỏ, nhấp nháy trắng.

"Vậy, vì chúng ta đã gặp nhau thế này, trao đổi tên thật thì sao?"

Mỗi lần anh ta, đôi mắt tôi cứ bị hút vào vết sẹo méo đi theo từng cử động.

Khi bàn tay đã tháo găng đen kia vươn ra trước mặt tôi.

"Xin chào? Tôi là Kang Taejun."

Đừng để bị bắt. Đừng đánh mất chính mình. Cứ cư xử tự nhiên.

Có lẽ vì tiếng kêu tuyệt vọng đang đè lên tôi trong khi đầu và cơ thể tôi lại hành động riêng biệt, nên khi tiếng tim tôi đập thình thịch nối thẳng lên đầu, thì bề ngoài tôi lại bình tĩnh đến lạ.

Siết chặt khẩu súng trong tay, tôi cũng biết mình không thể nào thắng được khi chiến đấu.

Tôi nhét lại khẩu súng vào túi áo khoác và bắt tay với bàn tay đang vươn về phía mình.

"Tôi là Kim Jiwoon."

Kang Taejun vuốt cằm và nhếch khóe miệng. Động tác rút khẩu súng gây mê rất rõ ràng.

"À, đừng làm thế chứ, tiểu thư."

Đôi mắt đen của anh ta lóe lên một cách đáng ngại.

"Tôi đã rất tử tế với cô mà?"

Cạch cạch. Âm thanh khẩu súng chạm vào tường làm tôi căng thẳng.

Kang Taejun liếc nhìn các vệ sĩ đang bất tỉnh, rồi quay sang nhìn tôi với nụ cười mỉa mai.

Từ cái nhìn của anh ta, tôi đã chắc chắn.

"Nhưng đây đâu phải cách đáp lại. Đúng chứ?"

Kang Taejun biết tôi.

Không phải ngẫu nhiên hay nhầm lẫn gì, mà là vì anh ta biết tôi.

Để gặp tôi.

Kang Taejun lắc lắc bàn tay đang nắm, cơ thể cứng ngắc của tôi run lên khi anh ta di chuyển.

Đầu tôi quay cuồng.

"Xin chào? Tôi là Kang Taejun."

Anh ta lặp lại những lời tương tự lần nữa.

Mỗi lời anh ta nói đều có vẻ nhẹ nhàng, nhưng bầu không khí xung quanh lại nặng nề đến rợn người. Tôi không thể trốn tránh được nữa.

"Tôi là Yeonbyeol."

Tôi ép ra câu trả lời và nở một nụ cười gọn kèm theo.

"Thật là một cái tên đẹp."

Bàn tay anh ta, vốn đang siết chặt tay tôi như thể chờ đợi phản ứng mong muốn, giờ đã nới lỏng. Chỉ sau đó, thang máy vốn đang đứng yên mới bắt đầu di chuyển lên trên.

Kang Taejun đá văng các vệ sĩ rồi đến đứng cạnh tôi.

Khi thang máy đi lên, càng lúc càn cao, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu.

"... Anh định lên tầng mấy?"

"Tầng trên cùng."

Có phòng Suite (*) khác à?

(*) Cho những ai không biết, phòng Suite là một loại phòng lưu trú trong ngành khách sạn hoặc khu nghỉ dưỡng, được thiết kế để cung cấp không gian rộng rãi và tiện nghi cao hơn so với các loại phòng khác. Phòng suite thường có diện tích lớn hơn, bao gồm ít nhất hai phòng ngủ và một phòng khách riêng biệt. Các phòng ngủ thường được tách rời với cửa và có thể đi kèm với phòng tắm riêng biệt.

"Cùng phòng với cô."

Tôi liền ngước nhìn Kang Taejun một cách sắc bén. Anh ta sờ lên dái tai, nheo đôi mắt xếch rồi mỉm cười.

"Sao cô lại ngạc nhiên?"

"Sao anh lại vào phòng tôi?"

"Chúng ta đã trao đổi tên rồi mà phải không?"

"Cái quái gì vậy?"

Khi Kang Taejun bình tĩnh nhìn vào mắt tôi, đầu tôi liền tràn ngập những suy nghĩ không được lọc.

"Có hơi khó xử đấy. Tôi có bạn trai rồi."

"Tôi ổn mà."

Không, tôi thì không ổn.

"Cô không thích à?"

Đôi mắt anh ta lấp lánh như kẻ săn mồi đang đánh giá con mồi.

Trước đôi mắt ấy, tôi chỉ biết im lặng.

Nếu tôi nói không, tôi có cảm giác như sẽ có điều gì đó không thể tưởng tượng nổi xảy ra. Nhưng tất nhiên là điều đó khó chịu mà.

"Vậy thì, dùng bữa cùng tôi nhé?"

Không có sự lựa chọn.

"Chúng ta gần đến rồi."

"Được! Cùng dùng bữa nhé!"

Khi tôi vội hét lên, Kang Taejun mỉm cười hài lòng. Cuộc trò chuyện vừa kết thúc, với một tiếng Ding lớn, cửa thang máy mở ra.

Như muốn giục tôi ra ngoài, Kang Taejun gật đầu ra hiệu.

Tôi vừa rên rỉ vừa kéo hai vệ sĩ đã bất tỉnh ra ngoài.

"Hãy đến nhà hàng ở tầng một vào lúc 6 giờ."

Kang Teajun vẫy tay với nụ cười toe toét.

Tôi suýt thì không thể nuốt xuống được lời chửi rủa đang dâng lên đến miệng mình, nhưng tôi vẫn cố mỉm cười đáp lại anh ta. Nếu tôi không chào lại, có thể anh ta sẽ khó chịu và giết tôi ngay trong thang máy.

'Nhanh lên. Làm ơn đi đi.'

Khi tôi đang tuyệt vọng chờ đợi cánh cửa thang máy đóng lại thì một chuyện đã xảy ra.

Ngay khi tôi Kang Taejun đang bước tới, anh ta đã đưa tay ra và nắm lấy tay tôi. Tôi bị kéo vào thang máy giữa cánh cửa đang đóng.

Áp lực đè lên vai tôi thật ngột ngạt.

"Tôi sẽ đợi."

Trong ánh mắt anh ta nhìn xuống tôi, tôi cảm nhận được sự điên rồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro