Chương 41
Sức nóng bị phong ấn trên môi anh ấy giờ đã truyền sang tôi.
Trong khi cố kìm tiếng rên vì cảm giác xa lạ đang đè lên điểm nhạy cảm của mình, tôi nuốt lại tiếng thở hổn hển cùng tiếng hét gần như thoát khỏi môi.
"Ah, đây rồi. Thấy chìa khóa rồi."
Tôi gần như không thể giữ được sự tỉnh táo của mình, cảm giác như tôi có thể bay đi bất cứ lúc nào.
Tôi nắm lấy cổ áo của Yu Gyeom thay vì cổ họng anh ấy, tay siết chặt.
Dù đôi môi anh ấy, vốn ghé sát cổ tôi, đã rời đi, nhưng hơi thở của anh ấy vẫn rất gần và phả vào cổ tôi.
Trong bóng tối, nhịp tim dồn dập vang lên, không rõ là của ai.
"Nếu cô đã tìm thấy thứ mình muốn tìm, thì xin hãy nhanh chóng ra ngoài đi ạ."
"Ừm, ổn rồi. Giữa đêm khuya thế này thật lộn xộn mà."
Khi tiếng bước chân xa dần rồi đến khi không còn nghe thấy nữa, tôi dùng sức đẩy Yu Gyeom ra.
Cơ thể anh ấy, vốn đang ép vào người tôi, đập mạnh vào tủ quần áo. Không thèm nhìn lại, tôi lao ra khỏi tủ.
"Ối..."
Yu Gyeom phát ra tiếng rên rỉ hết sức giả trân.
Khi tôi trừng mắt nhìn anh ấy trong khi tay vẫn giữ lấy cái cổ nóng hổi của mình, Yu Gyeom từ từ nhếch khóe môi lên.
"Có vẻ như em rất ngạc nhiên."
Anh ấy vuốt mái tóc rối bù và đứng dậy, miệng vẫn cười khúc khích trong khi nhắm mắt.
Cạn lời rồi. Tôi quá choáng váng rồi.
'Đây có phải thời điểm thích hợp để cho anh ta một tát không?'
Trong khi tôi đang nghiêm túc cân nhắc, anh ấy đã tiếp cận tôi với những bước đi chậm rãi. Ánh mắt anh ấy dừng lại trên bàn tay đang giữ lấy cổ của tôi.
"Cơn nấc ngừng rồi nhỉ."
"... Ra ngoài ngay."
Tôi nắm lấy cổ tay Yu Gyeom và đi về phía ban công.
"Thử nói anh không nhớ đường nữa xem."
"Nếu tôi nói vậy thì sao?"
Tôi thậm chí chẳng thể cười thành tiếng nổi vì sốc.
Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi nắm lấy cổ áo anh ấy như đã làm khi ở trong tủ.
Nắm chặt cổ áo của Yu Gyeom, tôi đẩy anh ấy ra ban công.
"Anh nghĩ bản thân có thể biến thành chó bằng cách uống rượu sao? Tôi là người có thể trở thành chó mà không cần uống rượu đấy."
Với đôi mắt quyết tâm, tôi ngước nhìn anh ấy và mỉm cười.
Yu Gyeom lắc đầu rên rỉ, rồi lại lẩm bẩm gì đó trong khi lấy tay che miệng.
"Tôi nghĩ mình nhớ rồi."
Nụ cười của anh ấy càng sâu hơn khi anh ấy dựa vào lan can ban công một cách bấp bênh. Mái tóc trắng của anh ấy tung bay trong gió.
Dù môi anh ấy rõ ràng đang mỉm cười, nhưng đôi mắt anh ấy dường như đủ sắc bén để có thể nhìn thấy ngay cả trong bóng tối.
"Thật dơ bẩn."
Tôi nhắm chặt mắt trước giọng nói yếu ớt tựa như là ảo giác.
Nhưng cuối cùng, tôi lại mở mắt ra. Yu Gyeom vẫn chưa biến mất và vẫn đứng trước mặt tôi.
Rốt cuộc, đây không phải là một giấc mơ.
"Đừng đến như thế này nữa."
Thật là một sự dũng cảm liều lĩnh sinh ra từ hy vọng rằng anh ấy sẽ không nhớ gì vì rượu.
Tôi có thể cảm thấy một nụ cười lạnh lùng đang nở trên mặt mình. Tôi không tránh ánh mắt anh ấy, ánh mắt đó dần trở nên rõ ràng hơn khi màn sương tan đi.
"Tôi không định chết vì anh đâu."
Bởi tôi đã hứa sẽ không chạy trốn nữa.
Từ lúc bị viên đạn xuyên qua người cho đến giờ, tôi đã không ngừng suy nghĩ và cuối cùng đưa ra quyết định đó.
Ở cuối con đường, hoặc tôi sẽ chết như một nhân vật phản diện, hoặc...
Trở thành nữ chính trong tiểu thuyết BL.
***
"Này! Tên khốn kia...!"
Với đôi mắt khép hờ, Lee Chan bò bằng bốn chân và lao vào Yu Gyeom.
Không rõ anh có phản ứng hay không, Yu Gyeom chậm rãi tiến tới với những bước đi bình thản và ngồi xuống ghế sofa, phớt lờ Lee Chan đang mong muốn xé anh ra thành từng mảnh.
'Trời ạ, đầu mình chả phải của mình nữa rồi...' Lee Chan đổ lỗi cho trạng thái tinh thần của mình vì không đủ can đảm lao về phía trước và cuối cùng nằm vật trên sàn.
"Anh... Tên khốn anh... Tại anh nên tôi mới phải tới đây..."
Lee Chan mắng với cái miệng đầy rượu, Yu Gyeom, người đang im lặng lắng nghe, đột nhiên mỉm cười.
Khoảnh khắc nhìn thầy nụ cười của anh, Lee Chan liền im lặng còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng.
Tiếng chuông cảnh báo bắt đầu vang lên trong đầu Lee Chan khi anh nhớ ra Yu Gyeom đến đây là có mục đích. Tâm trí đã mất của anh dường như đã quay lại với anh ngay lập tức.
"Phù. Giờ tôi hoàn toàn tỉnh táo lại rồi."
Anh ta có thể đi bằng bốn chân miễn là có một ít rượu. Nhưng kỳ lạ thay, khi ở trong tình huống cần phải tỉnh táo, anh lại ngay lập tức biến thành người.
Lee Chan loạng choạng ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện Yu Gyeom. Hay tay anh đặt trên đầu gối tỏ vẻ nghiêm túc.
"Vậy... Anh đã đi đâu?"
Trong những giờ sáng sớm yên tĩnh, bầu không chợt khí trở nên náo động như ong vỡ tổ.
Lee Chan không thể rũ bỏ được cảm giác đáng ngại. Bằng cách nào đó, anh có cảm giác như tên ngốc đã đánh động tổ ong đó có thể chính là cái người đang ngồi trước mặt anh đây.
"Tôi bị lạc vì say rượu."
Yu Gyeom nhặt một chai rượu rỗng một nửa giữa những chai rượu rỗng nằm trên sàn lên.
Chai rượu kẹp giữa môi anh, trống rỗng ngay lập tức. Mùi hương ngọt ngào xung quanh anh càng lúc càng nồng.
"Đừng có nói nhảm với tôi. Anh thậm chí còn chẳng say..."
Vẫn chưa bỏ chai rượu ra khỏi môi, Yu Gyeom nhếch đôi môi đỏ mọng lên cười nhẹ.
Thấy vậy, Lee Chan cau mày.
Mỗi lần anh làm ra biểu hiện đó, tức là có điều gì đó đã xảy ra, và khi anh làm ra điều gì đó đó, sẽ chẳng có gì tốt đẹp diễn ra hết.
Lee Chan rùng mình và đưa tay xoa những nơi đã nổi hết da gà.
"Tôi ớn lạnh mỗi khi anh giả vờ say đấy..."
"Tôi cũng say mà. Chỉ là chưa đến mức trở thành con chó như anh thôi."
Lời nhận xét thờ ơ của anh khiến đôi mắt sáng màu của anh tỏa sáng rực rỡ.
Sức nóng che mờ sự tập trung của anh đã biến mất không dấu vết từ lâu.
"Do anh kỳ lạ, dù uống bao nhiêu vẫn tỉnh táo thì có! Tôi bình thường nhé!"
Lee Chan mặt đỏ bừng hét lên, rồi đột nhiên anh đứng dậy, giật lấy chai rượu trong tay Yu Gyeom.
Khuôn mặt anh, khi nốc hết cả chai, trông thật thảm hại.
'Ngốc thật. Uống hết trong một hơi à.'
Lee Chan làm rơi cái chai như đang vứt nó đi.
Sau đó, anh lại bò bằng bốn chân và lấy hành lý đã mười ngày chưa dỡ ra của Yu Gyeom.
"Sena đâu?"
"... Cô ấy nói sẽ sớm quay lại."
Khuôn mặt Lee Chan giãn nhẹ ra trước câu hỏi của Yu Gyeom.
Anh mở túi lấy ra vài viên kẹo vị chanh. Vừa nhai kẹo xì xụp, anh vừa lấy ra một chiếc máy tính xách tay.
"Hắn có vẻ nổi tiếng hơn tôi nghĩ."
"Đúng vậy. Nếu ngay cả Lee Chan của chúng ta cũng bị lừa, thì hắn hẳn phải là một nhân vật lớn phải không?"
"Này... Ý anh là sao hả?! Tôi không hề bị bắt nhé!"
Lee Chan giận dữ kêu lên và đập mạnh vào bàn phím.
"Tôi không bị lừa lần ba đâu."
Những dòng mã đan xen nhau như mạng nhện xuất hiện trên màn hình đen, trên những dòng đó còn có một chấm nhỏ lấp lánh.
Hacker đã cố gắng truy cập vào máy chủ của Lee Chan đã không để lại dấu vết sau hai lần rơi vào bẫy, nhưng ở lần cố gắng thứ ba, hắn đã bị bắt và để lại bằng chứng.
Việc truy tìm những dấu vết đó và trích xuất thông tin ngược là chuyện dễ như bỡn đối với anh.
Đúng, đã từng như vậy.
Hóa ra, kẻ mà anh tìm kiếm đã khá nổi tiếng.
Chỉ riếng cái tên là đã nổi tiếng, nhưng dù anh có tìm kiếm kỹ đến đâu, thứ duy nhất hiện ra chỉ có cái tên đáng ngại đó.
"44. Nhìn cái tên thôi là đã biết rồi. Kẻ này thực sự rất rắc rối."
Tuổi tác, giới tính, quốc tịch__ Không có một thông tin chính xác nào cả. Với các cuộc tấn công ngẫu nhiên, thật khó để xác định hắn theo phe nào.
"Sena vừa liên lạc với tôi. Phạm vi tọa độ khá rộng nên có thể sẽ mất một lúc."
Vì vậy, bây giờ, lựa chọn tốt nhất của họ là tìm kiếm khu vực, nơi tọa độ duy nhất họ nắm bắt được, đã đánh dấu.
Và nói đến loại công việc tra vị trí này, đó là phần thưởng cho Sena, người ngang hàng với Lee Chan.
Lee Chan thực sự đã cảm nhận được gì đó trong mắt Sena, nhưng anh đã chọn phớt lờ nó. Anh đồng ý với nhận định của cô rằng sẽ có điều gì đó không ổn xảy ra vì người phụ nữ đó, dù là liên quan đến công việc hay là Yu Gyeom.
Nhưng, anh không ngờ cô lại đi xa đến mức thả chó săn ra.
Cô đã vượt quá xa ranh giới, nếu là người khác thì có lẽ họ đã chết trong rừng rồi.
Lee Chan đã lâu không thấy sự tức giận của Yu Gyeom rõ ràng như vậy.
"Tôi nên đi kiểm tra."
"Đích thân anh à?"
"Mà, tôi không thể chỉ ngồi đây mà không làm gì cả, phải không? Thời điểm cũng có vẻ thích hợp đấy."
Giọng của Yu Gyeom không hiểu sao trở nên trầm hơn, nhưng Lee Chan đã gạt phắt đi những suy nghĩ không cần thiết.
"À, phải rồi. Tên điên đó hình như cũng gây sự với Baekcheon phải không? Nghe nói người của Baekcheon có mặt ở mọi nơi mà Sena có mặt."
"Chà, thế thì thật tiện."
"Ít nhất phải bắt được 44 chứ. Điều đó sẽ cho chúng ta có chút niềm tin vào họ."
Kể từ khi đến Baekcheon, họ đã bị bỏ mặc một mình. Sau khi hoãn cuộc họp vì mệt, Baek Hawon đã không gửi thêm tin nhắn nào nữa.
'Muốn làm gì thì làm' chính là vấn đề.
Thái độ thoải mái này càng làm tăng thêm quyết tâm của Lee Chan.
"Anh có thể... Ngưng uống nhiều như vậy được không?"
Lee Chan thở dài khi nhìn Yu Gyeom, người đã uống cạn ly cocktail, cùng biểu hiện khó chịu.
"Lần này anh lại định trêu đùa người khác à?"
Dựa lưng vào ghế sofa, Yu Gyeom luồn những ngón tay dài vào tóc.
Nhớ đến kết cấu mịn màng lấp đầy môi mình, lý trí của Yu Gyeom có hơi dao động.
Nhớ đến nhịp tim được truyền qua cơ thể khi họ chạm vào nhau, môi Yu Gyeom chậm rãi nhếch lên.
"Tôi đã nói sẽ khiến em yêu tôi mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro