Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

"Cha Yeonbyeol."

Baek Hawon là một tên tổng tài điên cuồng bị ám ảnh.

"... Cô cứ làm những việc mà trước đây cô chưa từng làm."

Vô cùng ám ảnh.

"Tôi nghĩ mình đã biết."

Một người có thể nắm giữ và xoay chuyển cả quyền lực và tiền bạc chỉ bằng một tay.

Trong mắt anh, chỉ có hai loại kết quả. Một là hồi chuông báo tử như nhau cho tất cả mọi người, và còn lại chỉ dành riêng cho Yu-gyeom.

"Nhưng cũng có cảm giác là không."

Khoảnh khắc nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt anh ta, tôi cảm nhận được điều đó. 

Tôi không phải là Yu-gyeom nên kết cục của tôi ẩn chứa trong ánh mắt mãnh liệt đó đã khá rõ ràng.

Tôi không thể tỉnh táo trước cái lạnh từ những ngón tay lạnh lẽo đang nắm lấy mình. Anh ta sinh ra đã mang khí chất có khả năng làm nghẹt thở những người xung quanh.

"Lão đại, bác sĩ đến rồi."

Đúng lúc đó, tai tôi đón nhận một giọng nói dễ chịu phá vỡ sự im lặng ngột ngạt. Ánh mắt của Baek Hawon cuối cùng cũng rời khỏi tôi. May mắn thay, tôi đã được giải thoát.

Tuy nhiên, đó chỉ là biện pháp tạm thời.

* * *

"Tôi nên buộc hay xõa tóc đây ạ?"

"Ừm, hãy xõa ra đi."

Một bữa tiệc thực sự đã diễn ra chỉ một tuần sau đó. Trong một tuần đó, tôi nhốt mình trong phòng và tìm cách sống.

Một người phụ nữ tự giới thiệu là Jane thường xuyên vào phòng ngủ của tôi suốt một tuần, chọn váy, vòng cổ và những thứ tương tự, và mỗi lần như vậy, tôi luôn vội tìm những thứ bình thường và đơn giản nhất.

Những món ăn được chuẩn bị theo sở thích của Cha Yeonbyeol thật hào nhoáng và xa hoa ngoài sức tưởng tượng.

"Ta hãy thử chiếc váy này đi."

Khi cầm chiếc váy mềm mại trên tay, tôi nhận ra hôm nay là bữa tiệc.

Sau bữa tiệc hôm nay, tôi sẽ rời Baekcheon càng sớm càng tốt.

'Nhưng làm sao mình có thể mặc cái này được?'

Thoạt nhìn, tôi tưởng nó chỉ là một mẫu thiết kế cơ bản đơn giản, nhưng lại bối rối không biết nên đặt chân vào đâu.

Sau khi tôi thô bạo nhét mình vào nó rồi bước ra, Jane chạy đến chỗ tôi và chỉnh lại trang phục cho tôi.

"Cô thật xinh đẹp, thưa tiểu thư!"

Tôi gần như hét lên với hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.

Những lớp lụa trắng tinh khiết được khâu chồng lên nhau để tạo nên một chiếc váy nhẹ nhàng nhưng được thiết kế tỉ mỉ, lấp lánh với những viên ngọc nhỏ đính trên đó. Ngay cả những phần lẽ ra đơn giản cũng nổi bật nhờ những bông hoa tươi trang trí ở eo và ngực. Tôi tưởng đó là một bộ váy không hở hang, nhưng đó chỉ là khi nhìn từ phía trước. Sau lưng là đường viền chữ V sâu kéo dài từ gáy xuống đến những bông hoa trang trí ở eo, điều này khá bất tiện đối với tôi, người vốn không quen với việc để lộ nhiều như vậy.

"Có vấn đề gì sao ạ?"

Tôi đang cân nhắc việc thay váy, nhưng rồi lại lắc đầu khi nhớ đến những chiếc váy được đề cử khác. Dù sao đi nữa, khoảng trống đã bị che khuất bởi mái tóc dài gợn sóng của tôi, điều này sẽ khiến mọi người khó nhìn thấy gì. Nhìn chung, hôm nay tôi — không, Cha Yeonbyeol đẹp rực rỡ. Những phụ kiện lấp lánh đi kèm với chiếc váy càng tỏa sáng xinh đẹp hơn khi tương phản với mái tóc đen.

Cộc, cộc.

Với tiếng gõ bất ngờ, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện qua cánh cửa đang mở.

"Lão đại đang tìm cô."

Ji Woon đến truyền chỉ thị từ Hawon.

"Được rồi."

Tôi mỉm cười rạng rỡ với Ji-woon, nhưng vẻ mặt anh ta không hề thay đổi chút nào.

"Tôi vẫn còn vài thứ cần chuẩn bị, anh sẽ đi cùng tôi chứ?"

"Tôi sẽ đợi ở bên ngoài."

Ji Woon rời đi, còn Jane ngồi trước gương và bắt đầu so sánh xem món phụ kiện nào phù hợp nhất.

"Mọi người sẽ ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, thưa tiểu thư."

Cô ấy nói khi đặt một dải ruy băng ren trắng đính những viên ngọc nhỏ ở bên hông để tôn lên chiếc váy.

"Vậy sao?"

"Bởi phong thái của cô rất khác so với bình thường. Không chỉ phong cách mà cả hành vi của cô cũng đã thay đổi rất nhiều".

Jane cong khóe miệng thành một nụ cười. Tôi cũng đồng ý với cô ấy.

Cha Yeonbyeol không hề ngây thơ hay thuần khiết. Cô ấy luôn khao khát sự chú ý, cô ấy tô điểm cho mình theo một cách thật hào nhoáng và ăn mặc lộng lẫy chỉ để có được nó. Vì hôm nay tôi đã đi theo hướng hoàn toàn trái ngược với phong cách cũ nên mọi người sẽ nhận thấy sự khác biệt.

'... Cô cứ làm những việc mà trước đây cô chưa từng làm.'

Lời nhận xét của Baek Hawon khiến tôi chú ý trong giây lát, tuy nhiên, điều quan trọng nhất là phải thay đổi cốt truyện ban đầu.

'Nếu mình sống như Yeonbyeol, mình sẽ trở thành nhân vật phản diện chết trong lần gặp đầu tiên của các nhân vật chính. Mình không thể không làm những việc mà cô ấy chưa từng làm trước đây."

"Lão đại đang đợi cô ở văn phòng tầng một."

Khi tôi gật đầu nhẹ trước những lời của Ji-woon, anh ta dẫn đầu. Theo sau anh ta, tôi hít một hơi thật chậm và sâu.

Mình làm được mà. Mình có thể sống sót.

Khi đi xuống cầu thang cong bao quanh tiền sảnh của "The Square", tôi nhận thấy một tác phẩm điêu khắc hình con chim khổng lồ màu trắng ở giữa phòng. Biểu tượng của Baekcheon. Ở cuối hành lang dẫn từ tác phẩm điêu khắc có một cánh cửa nạm những viên ngọc trong suốt, nhìn từ xa nó sáng rực và chói lóa khi đón ánh nắng.

Ngay khi nhìn thấy tôi, những người canh cửa đã mở nó ra.

"..."

Mặc bộ vest trang trọng, Baek Hawon đang tập trung vào một số tài liệu và dừng lại ngay khi nhìn thấy tôi. 

Anh ta nhìn tôi từ đầu đến chân một lúc rồi đứng dậy khỏi ghế và đi về phía tôi. Trong bộ vest đen đó, với mái tóc được chải ngược cẩn thận, anh ta trông giống một hoàng tử hơn là vẻ ngoài thường ngày. 

Tôi cũng choáng váng cho đến khi tỉnh lại vì bàn tay anh ta đưa ra trước mặt mình.

"Giờ anh sẽ hộ tống tôi sao?"

"Có nhiều con mắt xung quanh đấy."

'Là quan tâm đến danh tiếng à?'

Mà, có vẻ như anh ta đang giữ im lặng về hoàn cảnh gia đình. Bất cứ ai cũng có thể là kẻ thù ở nơi này, và ngay cả những tin đồn nhỏ cũng có thể là điểm yếu.

Vậy ra đó là lý do tại sao Utopia lại ngu ngốc đến mức bắt Cha Yeonbyeol và sử dụng cô ấy làm con tin. Dù không phải vì tin đồn thì rõ ràng Yeonbyeol sẽ chết trong tay Hawon. Cô ấy đã được định sẵn sẽ chết trong cô đơn, vì thèm muốn những thứ ngoài tầm với của mình. Vì thế, tôi quyết định hành động khác đi.

"Cám ơn lão đại."

Thay vì gọi anh ta là anh trai (Oppa) như Yeonbyeol, tôi gọi anh ta là lão đại.

"Nhưng có một người đã đồng ý hộ tống tôi rồi."

Tôi sẽ không chết.

Tôi sẽ không chết và tôi sẽ sống sót.

"Đó là ai?"

"Do Siyoo đã hứa với tôi rồi. Anh ấy cũng cần một đối tác."

Sợi dây sinh tồn mới của tôi có tên là Do Siyoo.

Phải mất một thời gian tôi mới có được thông tin vì anh ta là 'gương mặt mới', nhưng ít nhất, anh ta không phải là nhân vật phản diện trong <<Người đàn ông của lão đại>>, nên đó đã là đủ điều kiện để bám vào.

'Vậy nên, hai người hãy gặp nhau và yêu thương nhau đi nhé!'

Không thay đổi vẻ mặt, tôi ngước nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hawon và nói bằng ánh mắt.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên với Yu-gyeom có thể sẽ gặp trục trặc, nhưng nếu cả hai có duyên gặp nhau, bằng cách nào đó họ sẽ gặp nhau và yêu nhau. Tôi chân thành cổ vũ cho tình yêu của họ.

Trên hết, tôi mong cho bias của mình, Yu Gyeom sẽ được hạnh phúc.

Tuy nhiên, trái với sự mong đợi của tôi rằng bàn tay đang đưa ra sẽ thả xuống, Hawon lại di chuyển theo hướng mà tôi chưa bao giờ lường trước được.

"Tôi không cho phép điều đó."

Anh ta chậm rãi tiến lại từng bước lớn và đưa tay ra nắm lấy tay tôi.

"Dù thế nào thì những kẻ không biết cũng đều cho cô là đứa em út duy nhất của tôi."

Anh ta nở một nụ cười. Không hề mang thiện chí.

"Không phải sẽ thật đáng xấu hổ nếu tôi giao cô cho người thừa kế gia tộc Do sao?"

Một lực mạnh quấn quanh tay tôi. Giọng nói thì thầm trầm thấp có sức ép còn mạnh hơn cả bàn tay quấn quanh tay tôi.

Đúng như dự đoán, thật may mắn vì tôi đã không thực hiện kế hoạch số 2 <Không có Baek Hawon thì sẽ không thể sống sót được>.

Trong mắt anh ta không có chút cảm xúc tích cực nào, đến mức tôi nhất thời tự hỏi liệu có phải mối quan hệ giữa họ tốt hơn mình nghĩ hay không. Nhưng, điều đó đã biến mất ngay sau hành động của anh ta.

Đó chỉ là sự ám ảnh và chiếm hữu của anh ta đối với 'Baekcheon'. Và tôi là người thuộc 'Baekcheon', không hơn không kém.

"Đi xuống trước đi. Ji Woon ở lại dẫn đường."

Tôi ngậm miệng và nắm chặt gấu váy.

Vâng, việc thoát khỏi hòn đảo chết tiệt này là ưu tiên hàng đầu. Không cần thiết phải cứng đầu đến mức khiến mối quan hệ trở nên tồi tệ hơn.

Tôi quay lại và củng cố quyết tâm của mình.

'Ngay cả khi rời đi, tôi chắc chắn sẽ gây ra rắc rối lớn cho anh sau lưng!'

* * *

Sau khi Cha Yeon-byeol rời đi, Baek Hawon nghĩ đến cô khi anh thắt cà vạt. Bất chấp ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ lớn, bóng tối vẫn đổ lên người anh.

Anh kéo cà vạt một cách thô bạo.

Đôi mắt đó nhìn anh, thói quen cắn môi, và hơi ấm từ đôi tay nắm chặt vào nhau. Những đồ trang trí lấp lánh trên chiếc váy trắng tinh tạo cảm giác như cô là thứ tỏa sáng xinh đẹp trong bóng tối.

Với vẻ mặt bối rối không biết mình đã làm gì sai mỗi khi làm điều gì đó, khiến Hawon nghĩ cô sẽ bỏ chạy bất cứ lúc nào.

"Anh có vẻ lo lắng cho tiểu thư."

Baek Hawon dừng lại trước lời nhận xét của Ji Woon.

Anh không thể phủ nhận điều đó, nhưng dây thần kinh của anh cứ như bị đứt. Đuổi theo những gì đã thay đổi, những phong tục đã được thiết lập cẩn thận từ lâu đang lung lay. Không phải ngay từ đầu anh đã ghét cô.

"Yeonbyeol, chào đi con."

"Chào ạ!"

Được lão đại trước của Baekcheon đưa về sau khi người vợ yêu quý của ông qua đời, một người phụ nữ giống người vợ ấy.

Và con gái của người phụ nữ đó.

Mỗi lần nhìn thấy họ chiếm giữ vị trí của mẹ anh, người anh yêu thương trong đời, anh đều không kìm được cảm xúc dâng trào. Anh muốn xóa bỏ mọi thứ hiện ra trước mắt mình. Cho dù có bị trời trừng phạt, anh thà tự sát còn hơn.

Anh biết đó không phải lỗi của Cha Yeonbyeol khi mẹ cô đã mang cô tới, cô không biết gì cả. Đó là lý do tại sao anh cố gắng phớt lờ cô.

Tuy nhiên, vào một ngày sấm sét ập đến và một cơn bão nổi lên như nuốt chửng hòn đảo. Khoảnh khắc Cha Yeonbyeol nắm lấy anh với bàn tay chảy máu, trầy xước bởi một bông hồng được hái ngẫu nhiên khi làm xáo trộn khu vườn yêu quý của mẹ anh.

"Em phải làm gì để anh ngừng ghét em đây?"

Khi đọc được cảm xúc chứa đựng trong ánh mắt ngước nhìn mình, lòng căm thù của anh lúc này chỉ hướng vào cô.

Nhận ra ác cảm không đáy mà ngay cả bản thân mình cũng không hiểu được, Baek Hawon đã chọn cách xóa bỏ hoàn toàn cảm xúc của mình. Bởi anh biết vô số mạng sống của Baekcheon đang nằm trong tay anh. Những cảm xúc có thể xoay chuyển theo bất kỳ hướng nào giờ đã không còn cần thiết nữa.

Tám năm đã trôi qua như vậy, đó là khoảng thời gian anh chỉ nghĩ đến con đường dành cho 'Baekcheon'. Kìm nén lòng căm thù dâng trào mỗi khi nhìn thấy Cha Yeon-byeol.

'Tôi sẽ chỉ nói một lần thôi, vậy nên hãy lắng nghe cẩn thận, lão đại.'

Có điều gì đó đã trở nên kỳ lạ đến mức lật đổ những cảm xúc được chôn sâu suốt 8 năm qua. 

Đúng hơn là, méo mặt hỏi [Sao đột nhiên lại thế này?] chính là biểu hiện mà anh muốn thể hiện. 

Anh nhớ lại khuôn mặt nhìn anh khi bông hồng bị bóp nát và rơi vãi trên tay anh. Người phụ nữ đã hái hoa hồng cho đến khi tự hủy hoại đôi tay mình.

'Lão đại cũng muốn tôi biến mất mà phải không?'

Cô thốt ra những lời chẳng buồn cười chút nào với khuôn mặt mà anh chưa từng thấy trước đây. Cách cô nhìn anh đã thay đổi. Ánh mắt, cử chỉ, cách cô cười, tất cả đều đủ để nói rằng cô đã thay đổi hoàn toàn. Như thể cô là một người khác vậy.

"Không thể không để mắt tới cô ta."

Cuối cùng, tất cả những cảm giác yêu ghét lẫn lộn của anh dành cho cô đều bị ghi đè khi một cảm xúc không rõ xuất hiện.

Những cảm xúc nhỏ bé, mơ hồ không thể gọi là thích hay quan tâm. Những cảm xúc nhỏ nhặt này đã nảy sinh những thay đổi nhỏ.

"Cử ai đó cho cô ta. Người có kỹ năng tốt ấy."

"Tôi nên hướng dẫn gì ạ?"

"Báo cáo tất cả những gì cô ta thấy và nghe cho tôi."

"Vậy thì làm sao tiểu thư tự lập được..."

Vuốt tóc ra sau theo thói quen, Baek Hawon dừng lại và nheo mắt. Anh nới lỏng chiếc cà vạt vừa điều chỉnh vì thất vọng và nói với Ji Woon bằng giọng uể oải.

"Tạm gác lại đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro