Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38

Với cái nhìn uể oải, Yu Gyeom đứng thẳng dậy sau khi dựa lưng vào bức tường cạnh cửa.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Tôi gần như không kìm được tiếng rên rỉ sắp thoát ra.

'Anh ấy đã ở đây bao lâu rồi?'

'Cách âm ở đây có tốt không?'

Ngay khi nghĩ đến những câu hỏi đó, tôi nhận ra chúng thật vô nghĩa. Khi tôi ở trong vòng tay của Baek Hawon, cánh cửa đã mở sẵn.

"Tôi mệt rồi, bảo anh ta lần sau hãy đến đi."

"Vâng, thưa lão đại."

Tên khốn đó chắc chắn đã biết...

Tôi đứng chết trân tại chỗ, không tiến được bước nào. Tiếng đóng cửa lại của Baek Hawon có vẻ lớn bất thường.

Khi Yu Gyeom từ từ rời mắt khỏi tôi, trái tim tôi như muốn vỡ tung. Tôi không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy, nhưng tôi có cảm giác như mình vừa bị bắt quả tang đang lừa dối người yêu của mình.

Yu Gyeom tiến đến gần đến mức có thể chạm vào tôi, nhưng rồi lại lướt qua tôi.

Nhưng ngay khi tôi cảm thấy nhẹ nhõm, anh ấy đã dừng lại ngay bên cạnh tôi.

"Em còn nhớ không?"

Giọng anh ấy dịu dàng một cách tàn nhẫn.

Dù là một hỏi lấp lửng, nhưng chỉ có một ký ức hiện lên trong đầu tôi.

Khi tôi quay đầu lại, những ký ức đã khắc sâu vào tâm trí tôi đó hiện lên sống động.

Đôi mắt anh ấy, vốn luôn dán chặt vào tôi, giờ đã nhìn thẳng vào mắt tôi.

Mái tóc nhuộm màu hoàng hôn, cùng ánh mắt cháy bỏng ấy, khiến trái tim tôi đập rộn ràng.

"Tôi không thể. Tôi không thể buông tay được. Tôi cũng sẽ không buông ra."

Tôi như chìm đắm trong ký ức đó.

"Ngay cả bây giờ, tôi cũng vậy."

Ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của anh ấy. Có lẽ vì vậy mà hôm nay mắt anh ấy lại càng đỏ hơn bình thường.

Nụ cười rạng rỡ của Yu Gyeom giống như chất độc. Mỗi lần anh ấy cười, tôi đều bị chất độc đó đầu độc hoàn toàn, không thể tỉnh táo được.

"Tôi thật điên khi hướng sự chú ý vào em và làm những việc điên rồ."

Khi anh ấy thốt ra những lời đó, tâm trí tôi trở nên trắng xóa như tan vào hư vô.

Tôi hối hận vì đã không nói gì khi ở trường bắn, nhưng tôi vẫn không thể thốt ra được một câu nào.

Yu Gyeom đã bao giờ gọi tôi là 'em' như thế trước đây không?

"Vậy nên, xin đừng chạy trốn."

Tôi không thể định nghĩa cái nhìn hướng vào tôi đó bằng một từ ngữ duy nhất nào. Đôi mắt anh ấy chứa đầy những cảm xúc hỗn tạp, tối và sâu hơn cả màn đêm.

Bóng tối đó dường như có thể nuốt chửng tôi bất kỳ lúc nào.

Trong khoảnh khắc dường như kéo dài vô tận, Yu Gyeom nhìn chằm chằm vào tôi rồi quay đầu lại và bắt đầu bước đi.

Trước khi lý trí của tôi kịp tỉnh dậy, cơ thể tôi đã chuyển động trước.

"Đợi đã...!"

Tôi đưa tay nắm lấy cổ tay của Yu Gyeom, khiến anh ấy nghiêng người về phía tôi.

Pặc!

Trong thoáng chốc, tôi thấy như có một tia sét lóe lên trước mắt.

Bàn tay đang nắm lấy cổ tay Yu Gyeom của tôi đang run rẩy giữa không trung, bàn tay ấy như tê dại.

"Thật dơ bẩn..."

Hiểu ý nghĩa đằng sau những lời thì thầm nhẹ nhàng đó, tôi rùng mình.

"Nghe nói anh là con của một gái điếm."

"Thật dơ bẩn."

Cảm giác ngứa ran sau gáy còn tệ hơn khi bị hất tay ra.

Thực sự thì, tôi không chắc mình có đang hy vọng gì không.

Lúc này, tôi chỉ kinh hoàng khi nghĩ mình có thể đã nghe nhầm.

Bàn tay tôi vẫn đang lơ lửng giữa không trung, run rẩy một cách đáng thương.

Khi tôi từ từ ngẩng đầu lên chỉ để bắt gặp ánh mắt của anh ấy, tôi không thể phủ nhận được nữa.

"Xin hãy cẩn thận, thưa tiểu thư."

Tôi là người đã đưa Yu Gyeom đến Baekcheon.

***

Bang! Một cú 7 điểm.

Bang! Một cú 4 điểm.

Bang! Một cú 6 điểm.

Sau khi tiếng súng không chút do dự vang lên, tiếp theo đó là tràng pháo tay vang dội.

"Ồ! Cô có vẻ tiềm năng đó? Không, đó là vì cô có một người thầy tuyệt vời..."

Bang! Cắt ngang lời của Do Siyuu, một lỗ 8 điểm xuất hiện trên mục tiêu.

Được thầy công nhận à? Đúng là một sự cải thiện đáng kể, vì chỉ 10 ngày trước tôi còn không thể bắn trúng mục tiêu.

Trên thực tế, đó là kết quả của sự nỗ lực hơn là tài năng. Tôi chộp lấy khẩu súng bất cứ khi nào có thời gian, đến mức tai mình ù đi.

Sau khi tôi tháo bịt tai và nhấp một ngụm nước lạnh, Do Siyuu thè lưỡi nhìn tôi.

"Sao cô lại cố gắng thế? Cô đâu làm bất cứ công việc nào trong tổ chức đâu phải không?"

Tôi không thể thốt ra câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi đó. Nếu phải trả lời thì.

Do Siyuu nắm lấy bàn tay tôi và nhìn vào lòng bàn tay.

"Tay cô thành mớ hỗn độn rồi."

Dưới sự bảo vệ của Baekcheon, đôi tay của Yeonbyeol rất thanh tú và mềm mại. Nhưng bây giờ, lòng bàn tay trắng nõn của cô ấy đã đầy những vết phồng rộp đỏ.

"Cô thực sự định tự lập à?"

"Ừ thì..."

Tôi đã từng nghĩ đến việc rời khỏi hòn đảo này. Nhưng lần cuối tôi muốn rời đảo là trước khi gặp Yu Gyeom, và bây giờ có quá nhiều thứ đã thay đổi.

Có thể tôi sẽ chết một cách vô ích nếu rời đi.

Yu Gyeom thực sự đã đến Baekcheon.

Lời bạo biện cũng giống như trong nguyên tác, [Ở đó bẩn quá nên tôi không thể sống ở đó được nữa. Tôi sẽ trung thành nên xin hãy chấp nhận tôi].

Baek Hawon rõ là điên rồi mới chấp nhận anh ấy, nhưng không ai có thể phản đối điều anh ta muốn làm.

Đôi khi, tôi thấy đối với những người ở Baekcheon, Baek Hawon dường như còn quyền lực hơn cả thần thánh.

Anh ta đáng tin đến vậy sao? Thật giống trò lừa trẻ con, tôi nghĩ vậy ngay cả khi bản thân mình  phải thừa nhận sự thật đó.

"Nhưng là tôi yêu cầu rời đi mà. Mà, anh không bận gì sao?"

Tôi buộc mái tóc ướt đẫm mồ hôi của mình. Do Siyuu mỉm cười và đưa cho tôi một chiếc khăn tay.

"Đây chính là hương vị của quyền lực."

Chiếc khăn tay có màu đỏ tươi, thật hợp với sở thích độc đáo của anh ta.

Người ta nói môi trường hình thành nên con người, nhưng kỳ lạ thay, Do Siyuu dường như đang ngày càng nghiêng về con đường thẳng tắp.

"Nếu cô định bỏ trốn, thì hãy cho tôi biết. Giờ thì tôi có thể chào đón cô nhiều hơn rồi đấy."

"Thật sao?"

"Tôi là gia chủ mà, có vấn đề gì sao?"

Nụ cười tự tin của anh ta khiến tôi khó chịu.

Tôi có nên bỏ trốn không? Có lẽ bỏ trốn là lựa chọn tốt nhất.

"Tôi thực sự có thể rời đi à?"

"Cô đi đâu?"

Đột nhiên, một giọng nói cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi, tôi ngạc nhiên quay lại.

Phải thừa nhận rằng, người đàn ông trong bộ vest xanh trang nhã trông đẹp một cách đáng sợ.

Nhìn anh ta ăn mặc như vậy khiến tôi nghĩ rằng, nếu anh ta quyết tâm thì sẽ không có ai mà anh ta không thể làm lay động, bất kể giới tính.

Đằng sau Baek Hawon, cấp dưới của anh ta lần lượt bước vào. Khi anh ta quay đầu, các cấp dưới liền lùi sát vào tường và xếp thành hàng.

Baek Hawon bước về phía tôi và Do Siyuu, theo thói quen chà xát đồng hồ đeo tay.

"Cô đi đâu?"

Chính xác hơn, anh ta hướng về phía tôi.

Với mái tóc đen được bôi keo vuốt ngược gọn gàng ra phía sau, khí chất của Baek Hawon như oai phong gấp đôi thường ngày. Tôi bất giác nuốt nước bọt.

"Tôi-Tôi chỉ đi dạo thôi."

Tôi vội nói thêm, cảm thấy chân mình vô cớ ngứa ran.

"Phải không?"

"Hả? Ừ..."

Do Siyuu lúng túng đáp lại, anh ta không có phản ứng đó ở đây thì tốt hơn đấy.

Lông mày của Baek Hawon nheo lại.

Bằng một cử chỉ, tôi giục Do Siyuu nói thêm gì đó.

Bắt gặp ánh mắt của tôi, Do Siyuu lại cười lúng túng. Anh ta dường như mất tự tin, dù anh ta đã từng có đủ can đảm để chống lại Baek Hawon khi chúng tôi lần đầu gặp nhau.

Tôi không còn cách nào khác ngoài lên tiếng.

"Anh vừa đi đâu vậy?"

"Đến Tokyo một lát thôi."

Anh ta đáp lại ngắn gọn khi ánh mắt dừng lại trên khẩu súng trên tay tôi.

"Có vẻ như cô đang học rất tốt đấy."

"Không có nhiều thứ mà tôi không thể làm được đâu."

Nghe câu trả lời của tôi, Baek Hawon nhếch môi cười, nó giống như một hành động chế giễu nhưng cũng không phải vậy.

Anh ta đưa tay về phía tôi.

Khi khẩu súng tôi đang cầm rơi vào tay anh ta, một bức tranh hoàn hảo hiện lên.

Có phải vì anh ta là nhân vật chính của tiểu thuyết thể loại noir không? Sao một khẩu súng có thể hợp với anh ta đến thế?

Nhận ra mình đang ngây người nhìn anh ta, tôi tát vào má mình.

"Chừa cái thói đó đi."

Mặc cho đôi đồng tử đen của anh ta dường như phát ra một tia sáng huyền ảo, tôi vẫn phớt lờ nó.

Tôi bắt đầu quấn lòng bàn tay phồng rộp của mình lại bằng một miếng băng trắng, nhưng sau vài lần thử, tôi bỏ cuộc.

Tôi ném miếng băng cho Do Siyuu, và quyết định rằng sẽ giao bàn tay này lại cho Angel.

"Tôi sẽ đi Hồng Kông vào thứ bảy."

Ánh mắt tôi liền chuyển sang anh ta sau những lời bất ngờ đó.

Mặc dù chúng tôi sống cùng một nơi nhưng số ngày tôi đối mặt với Baek Hawon rất ít. Tòa nhà quá lớn để có thể gọi là nhà và chúng tôi cũng không đủ gần gũi để ăn cùng nhau.

Nếu chúng tôi không cố tình đến gặp nhau, thì có khi hàng tháng trời chúng tôi cũng không gặp nhau.

"Ừm... Chúc anh có một chuyến đi an toàn nhé?"

Nhưng sao đột nhiên vậy?

Khi tôi nghiêng đầu bối rối, Baek Hawon bước tới gần tôi, khóe môi nhếch lên.

"Chuẩn bị đi."

"Để làm gì?"

"Chúng ta sẽ đi cùng nhau."

"À, đi cùng nhau... Hả?"

Với đôi mắt mở to, tôi há hốc mồm vì ngạc nhiên.

"Chúng ta sẽ cuộc họp điều hành tại trụ sở chính."

Baek Hawon kiểm soát thế giới ngầm, nhưng bề ngoài thì nó vẫn là một tập đoàn tài chính nên hiển nhiên là nó phải có trụ sở chính.

Nhưng điều đó thì có liên quan gì đến tôi?

"Sao tôi phải quan tâm đến chuyện đó?"

"Vì có vẻ như có người đang để ý vị trí của tôi."

"Tôi sao?!"

Ngay cả tôi cũng không nhận ra giọng mình đã cao vút lên.

Vị trí lão đại? Ngay cả khi được đề nghị, tôi cũng không có ý định nhận.

Baek Hawon cười khúc khích một cách uể oải, đôi mắt hơi cong lên toát ra vẻ chán nản.

"Cô nói mình muốn được giống như tôi mà. Đó không phải một lời tuyên bố rõ ràng sao?"

Ký ức về những lời tôi từng nói hiện lên trong tâm trí tôi.

"Dạy tôi cách bắn súng đi."

"Tôi muốn trở thành người đứng đầu ở Baekcheon, giống như lão đại vậy."

Không thể nào...

Đây là một trò đùa sao?

Với vẻ nghiêm túc, tôi hỏi.

"Anh nghiêm túc sao?"

"Tôi nghiêm túc đấy."

Giọng điệu của anh ta rất nghiêm túc, cũng như ánh mắt lạnh lùng xen lẫn chút thích thú kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro