Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Mặc dù tôi không thèm trả lời nhưng Do Siyuu vẫn tiếp tục nói một mình.

"Mà, tôi đoán một cô gái như cô không nên liên quan gì đến hắn cả."

"..."

"Không phải hắn là con của một gái điếm sao? Trông bầu không khí ở đó thì có vẻ như hắn không được chào đón. Ừm, tôi đoán với gốc rễ của mình thì hẳn là hắn đã quen với việc đó rồi."

Tôi muốn bịt miệng Do Siyuu lại.

Không, bởi đó chính xác là.

"Nghe nói anh là con của một gái điếm."

"Thật dơ bẩn."

Những lời nói tôi từng nói.

Tôi thốt ra những lời đó vì cảm thấy mình phải cắt đứt hoàn toàn Yu Gyeom, nhưng tôi không thể quên được ánh mắt anh ấy nhìn tôi lúc đó.

Khi đọc cuốn tiểu thuyết, tôi muốn bắt những người đã nói những điều như vậy với Yu Gyeom phải im miệng.

Bây giờ, việc tôi đã trở thành một trong số họ thật đáng xấu hổ.

"Siyuu."

Giọng nói phát ra từ miệng tôi vang lên một cách lặng lẽ. Tôi nhìn Do Siyuu với đôi mắt mở to.

"Giờ anh đang kích động tôi đấy à?"

"...Ơ?"

Khuôn mặt tươi cười của Do Siyuu đông cứng lại.

"Anh đang mỉa mai tôi vì tôi không thể mang họ Baek à?"

Anh ta chậm rãi chớp mắt, khuôn mặt hiện lên vẻ xấu hổ.

Đồng tử anh ta run rẩy như thể lời nói đã bị kẹt lại. Sau đó, anh ta dường như đã hiểu ý tôi một cách muộn màng và nhanh chóng đáp lại.

Nhưng trước khi anh ta kịp nói lời nào, tôi đã đưa tay ra bịt miệng anh ta.

"Suỵt."

"..."

"Tôi không muốn nghe lời bào chữa."

Tôi mỉm cười rạng rỡ với anh ta, người đang chết lặng, rồi rụt tay lại. Và với nụ cười giả tạo nhanh chóng bị xóa khỏi khuôn mặt, tôi bước đi không chút do dự.

Do Siyuu bước theo tôi và nắm lấy cổ tay tôi.

"Ối."

Khi tôi giả vờ đau đớn và kêu lên, Do Siyuu giật mình và buông tôi ra.

Thay vào đó, anh ta lao tới và chặn đường tôi bằng cánh tay dang rộng. Anh ta có vẻ lúng túng lạ thường.

"Cô biết đó không phải là ý tôi mà!"

"Ừ, tôi biết."

"Tôi thực sự không có ý... Hả?"

"Tôi chỉ đùa thôi."

Do Siyuu bước sang một bên với vẻ mặt bối rối.

Dù không quay đầu lại, tôi vẫn có thể cảm thấy rõ rằng anh đang bồn chồn đi theo phía sau tôi, nhưng tôi không để ý nữa.

Sau vài phút đi bộ trong bầu không khí có phần khó xử đó.

"Này, Chuột. Nói thẳng cho tôi biết đi. Cậu lạc rồi phải không?"

"Ơ, không phải vậy."

Dù Angel nói không, nhưng rõ ràng là anh ta đã nhầm đường. Tôi không chắc lắm vì đây là lần đầu tôi đến trường bắn đó, nhưng dù sao cũng ở cùng một tầng nên đáng lẽ phải không mất nhiều thời gian như vậy.

Giờ tôi đã thấy mình khỏe hơn về mặt thể chất, nên tôi nghĩ mình nên cẩn thận kiểm tra kết cấu.

Đó là khi tôi rẽ vào một góc.

Ở cuối hành lang dài, tôi nheo mắt và dừng lại trước văn phòng của Baek Hawon.

"Sao ở đó lại náo động vậy?"

Có rất nhiều vệ sĩ canh cửa. Lần trước chỉ có hai ba người, bây giờ đã tăng lên mười.

"Đúng như tôi nghĩ về những gì xảy ra tiếp theo... Này! Yeonbyeol!"

Tôi lao về phía trước mà không hề do dự. Các vệ sĩ nhìn thấy tôi đều tỏ ra ngạc nhiên và đứng nghiêm.

Tôi cười ra vẻ vô hại. Khi tôi nhắm mắt cười toe toét, sắc mặt của bọn họ liền tái nhợt, hình như cũng có chút tác dụng.

"Có chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Ah, không có gì đâu ạ!"

"Không có gì thì thật tốt. Vậy, tôi vào nhé?"

Bàn tay tôi chưa kịp chạm tới tay nắm cửa thì đã bị chặn lại.

Người vệ sĩ chặn tay tôi lộ rõ vẻ khó xử khi chạm mắt với tôi.

"Lão đại bảo không được cho ai vào..."

"Tại sao tôi không thể vào nếu không có chuyện gì xảy ra?"

"Chúng ta quay lại thôi, thưa tiểu thư. Tôi sẽ đưa cô về phòng."

Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy bên trong mình xoắn lại.

Không cách nào để vượt qua một cách dễ dàng.

Một lần nữa, bàn tay đưa ra của tôi lại bị một bàn tay lớn hơn chặn lại, nhưng ngay lúc nó có thể chạm vào tôi_

"Ah!"

Tôi đau đớn rên rỉ, ôm ngực và ngã xuống sàn.

"Tiểu thư!"

"Yeonbyeol!"

Angel và Do Siyuu chạy về phía tôi. Các vệ sĩ cũng sững người, nhìn xuống tôi với ánh mắt bối rối.

Angel quỳ xuống trước mặt tôi và kiểm tra cho tôi. Anh ta có vẻ bồn chồn, có lẽ vì diễn xuất vụng về của tôi.

Tôi nắm lấy vai Angel và kéo anh ta về phía mình. Đôi mắt mở to vì ngạc nhiên của anh ta chạm vào mắt tôi.

"Tôi đau quá."

"..."

"Tôi nên nói với lão đại."

Đôi mắt anh ta run lên khi bắt gặp ánh mắt của tôi. Ngay khi Angel cắn môi dưới, sắc mặt tái nhợt và chuẩn bị đứng dậy_

Cạch_

Cánh cửa mục tiêu của tôi đã mở ra. Một cách khá mạnh.

Khi ngước mắt lên, tôi thấy Baek Hawon đang nhìn xuống tôi với vẻ mặt nghiêm trọng. Anh ta nhanh chóng tiếp cận tôi bằng những bước chân dài.

"Đau à?"

Tôi thoáng sửng sốt khi anh ta quỳ một chân xuống để chạm mắt với tôi, nhưng tôi nhanh chóng đứng dậy.

"Vừa rồi tôi hơi đau, nhưng giờ thì ổn rồi."

Sau đó, tôi nhanh chóng bước qua cánh cửa đang mở, bỏ lại anh ta phía sau.

"Anh sẽ không để tôi đứng đây phải không, thưa lão đại?"

* * *

Không bị ai ngăn cản, tôi bước vào văn phòng của Baek Hawon và ngay lập tức ngồi xuống chiếc bàn dài.

Đó là chỗ ngồi tốt nhất mà tôi có thể chọn vì chiếc ghế duy nhất trong phòng là chiếc ghế mà Baek Hawon sẽ ngồi.

Cánh cửa đóng lại sau lưng Baek Hawon, người đang nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.

Khi cánh cửa đóng lại hoàn toàn, một bầu không khí như đến từ thế giới khác bao trùm lấy tôi.

Khắp nơi ở Baekcheon đều tràn ngập ánh sáng, nhưng ở đây thì không. Những tấm rèm được đóng kín hoàn toàn và ánh sáng duy nhất là từ vài ngọn đèn nhỏ.

Và rõ ràng, nếu phải chọn nơi có bóng tối sâu thẳm nhất ở Baekcheon, mọi người sẽ chọn người đàn ông này mà không chút do dự.

Một lý do lớn hơn chính là do sở thích nhất quán của anh ta, như tủ anh ta chỉ toàn những chiếc áo sơ mi đen giống hệt nhau.

"Tại sao?"

Baek Hawon dựa lưng vào bức tường đối diện tôi và hỏi với giọng trầm tĩnh.

"Tại sao Yu Gyeom lại ở Baekcheon?"

Anh ta không hề có dấu hiệu dao động trước những gì tôi hỏi.

Anh chỉ từ từ quay đầu lại. Khi ánh mắt chúng tôi nhau, Ji Woon gật đầu.

"Làm sao anh ta đến đây? Tôi nghĩ đây là một giấc mơ, nhưng lại là sự thật".

"..."

"Anh ta sẽ không ở lại Baekcheon mãi phải không?"

Không có câu trả lời. Nhưng chỉ cái nhìn chăm chú của anh ta là đã đủ để truyền tải câu trả lời.

'Anh ấy thực sự định ở lại Baekcheon sao? Yu Gyeom á?'

"Lão đại!"

Ngay khi tôi định đứng dậy khỏi bàn và hét lên, Baek Hawon đã đến gần tôi, một tay anh ta giữ bàn và nghiêng người về phía tôi.

Chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay anh ta lấp lánh trong cái bóng do anh ta tạo ra.

Bị mắc kẹt trong cái bóng của anh ta, tôi bất giác rụt vai lại.

"Có vẻ như điều đó đang làm phiền cô."

Có một sự khó chịu không thể giải thích được ẩn giấu trong ánh mắt nhìn sát tôi của anh ta.

"Ý anh là...!"

"Lần cuối cùng gặp hắn, tôi đã thấy một cảnh khá thú vị."

Tiếng cười khúc khích của anh ta khiến tôi không nói nên lời trong giây lát.

"Có vẻ như cô đã lọt vào mắt xanh của hắn. Xem hắn đích thân đến tận đây xem."

Thật là một tình yêu mạo hiểm cả mạng sống.

Với giọng gần như là thì thầm, rõ ràng là một nụ cười chế nhạo đã bật khỏi môi anh ta. Nụ cười của anh ta nhạt dần rồi biến mất trong bóng tối.

Khi nhìn gần khuôn mặt anh ta, một cơn ớn lạnh chạy dọc sau gáy tôi.

"Nếu đó không phải điều cô muốn, thì tốt nhất cô nên nhanh chóng. rời đi."

Những ngón tay lướt xuống má rồi vuốt tóc tôi. Dù không chạm vào nhưng tôi vẫn cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ đó.

"Hắn đang tới đấy."

Như thể một câu thần chú đã được hóa giải, tôi đột nhiên trở lại thực tế với những lời đó.

Việc Yu Gyeom đến 'The square' đã là quá rõ ràng, tại sao tôi lại không nghĩ đến chứ? Tôi muốn tránh tình huống phải gặp cả hai người họ nhất có thể, chúng đều có thể kết thúc bằng cái chết của tôi.

Tôi trở nên mất kiên nhẫn và định rời khỏi bàn. Tuy nhiên, trong lúc vội, cơ thể tôi bất ngờ trượt ngã.

"...!"

Ngay lúc đó, Baek Hawon đã kịp vòng tay qua eo tôi, rồi bế tôi lên. Từ vị trí mới, tôi theo bản năng vòng tay qua cổ anh ta.

Chân tôi không chạm đất. Góc nhìn khó xử này, với việc bị Baek Hawon ôm lấy từ phía trên, khiến tôi thấy khá khó chịu và nuốt khan.

Trong một khoảng thời gian ngắn, nhiều điều trở nên rõ ràng một cách nhạy cảm.

Một bàn tay ôm chặt lấy eo tôi, và một cánh tay mạnh mẽ đỡ dưới đầu gối tôi.

Tóc tôi xõa xuống vai anh ta.

"Thấy có gì không ổn sao?"

Tôi chậm rãi chớp mắt trước những lời đó. Ánh mắt trắng trợn của anh ta hướng thẳng vào môi tôi.

Tôi có thể hiểu ngay lập tức ý nghĩa trong những lời của anh ta. Tôi sửng sốt đến mức bật cười.

Giờ anh ta còn làm điều này như đúng đắn và đáng tự hào lắm ấy. Tôi nhìn thẳng vào anh ta với ánh mắt kiên quyết và mỉm cười thật sâu.

"Làm ơn buông tôi ra, anh trai (oppa)."

Nhưng như thể đang chế giễu việc tôi cho rằng mình sẽ được thả xuống ngay lập tức, Baek Hawon di chuyển với tôi vẫn còn trong vòng tay anh ta,

Tôi cứng người và nắm lấy vai Baek Hawon.

Khi anh ta dừng lại, bàn tay đang quấn quanh eo tôi liền thả lỏng, điều đó khiến tôi ôm chặt anh ta hơn theo phản xạ.

Cùng với tiếng mở cửa, một luồng ánh sáng chói lóa từ phía sau chiếu vào.

Đôi mắt khóa chặt tôi trong bóng không hề dao động và vẫn dán chặt vào tôi.

"Anh đang trừng phạt tôi vì đã quên sao?"

Hình như ai đó đang bị ám ảnh thì phải. Anh ta thực sự toàn bị ám ảnh bởi những điều kỳ lạ.

"Nếu anh cứ hành động trẻ con như thế thì hơi khó để tôi gọi anh là anh trai (oppa) đấy."

Baek Hawon lười biếng cong khóe môi rồi đặt tôi xuống. Chỉ khi đó tôi mới có thể cảm nhận được mặt đất dưới chân mình.

Khi tôi vuốt thẳng lại bộ quần áo nhăn đùm và ngẩng đầu lên, Baek Hawon vẫn đang đứng trước mặt tôi.

Lúc đó, tôi mới nhận ra ánh mắt anh ta không tập trung vào tôi.

Tôi từ từ quay lại.

Lúc tôi đến trường bắn thì trời vẫn còn sáng, nhưng giờ mặt trời đã lặn rồi. Ánh sáng đỏ tràn vào thật chói mắt.

Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy déjà vu, giống như một điềm báo gì đó.

Và khi tôi xoay người bước ra ngoài, nguyên nhân của điềm báo đó đã ở ngay trước mặt tôi.

Trái tim tôi chùng xuống.

"...Yu Gyeom."

Đôi mắt anh ấy đỏ rực khi nhìn xuống tôi với nụ cười yếu ớt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro