Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35

"Sao cô có thể không liên lạc với tôi dù chỉ một lần?"

Đã bao lâu rồi tôi chưa rời khỏi phòng và đi dọc hành lang như thế này?

Không như Utopia giống như một nhà máy bị phong tỏa, Baekcheon thực sự rất tươi sáng. Ánh nắng đổ xuống như thác nước từ mọi hướng.

Thật đáng ngạc nhiên khi trụ sở của một tổ chức ngầm, nơi máu đổ là chuyện thường ngày, lại sáng sủa và rực rỡ đến vậy.

"Tôi tưởng anh biết tôi đã quay lại."

"Hai tháng nay vì không có ai ra vào nên tôi cũng không cách nào nghe ngóng tin tức. Tôi chỉ mới nhận được liên lạc vào hôm qua."

'Có chuyện như thế đã xảy ra à? Là người cuối cùng cũng sống sót, mình không biết gì cả.'

Tất cả những gì tôi có thể biết là phòng của tôi đã được chuyển từ tầng 2 lên tầng 4 và số vệ sĩ gác trước phòng tôi đã tăng lên.

"Nhưng dù sao thì anh cũng là người thừa kế."

Baekcheon được lãnh đạo bởi gia tộc Baek, cùng năm gia tộc phục tùng khác quản lý các lãnh thổ của Baekcheon. Tôi nhớ đã đọc rằng Ji Woon cũng là thành viên của một trong các gia tộc đó.

Thật khó hiểu khi Do Siyuu, một người có sự hiện diện, địa vị và ngoại hình rõ ràng, lại không xuất hiện dù chỉ một dòng trong nguyên tác.

"Nhưng giờ tôi không phải người thừa kế."

"Thật sao?"

"Tôi chưa nói sao? Gần đây tôi bận quá."

Dosiyuu, giờ đã hoàn toàn quay về phía tôi, nghiêng đầu mỉm cười.

"Giờ tôi là gia chủ."

"Cái gì?"

Đột nhiên vậy? Tôi ngước nhìn Do Siyuu với vẻ khó hiểu.

"Tôi cứ tưởng phải một thời gian nữa mới quyết định được, nhưng bố tôi đột ngột qua đời. Hơn nữa, mấy lão già phản đối tôi đều chết cùng lúc."

Anh ta vừa cười vừa nói như một đứa trẻ chưa trưởng thành nên tôi không cảm thấy khó chịu.

Trong giây lát, tôi tự hỏi làm sao anh ta có thể nói những lời đó một cách thản nhiên như vậy. Nhưng ngay lập tức, tôi đi đến kết luận đơn giản rằng đó là do bối cảnh không được bình thường.

"Thực ra, tôi rất ghét cay ghét đắng việc trở thành gia chủ, nhưng giờ có tôi đã có lý do phải làm thế."

Do Siyuu dừng bước.

Trước khi tôi có thể hỏi tại sao, Do Siyuu đã cúi xuống ngang tầm mắt tôi. Tôi mím môi và nhìn vào khuôn mặt anh ta.

Trong một khoảnh khắc, đôi mắt của Do Siyuu tựa như một ngọn lửa rực cháy. Cổ họng tôi nghẹn lại vì sự căng thẳng không rõ nguyên nhân.

"Lý do là bí mật."

Khi tôi cau mày trước câu trả lời mơ hồ đó, Do Siyuu mỉm cười và đặt tay lên đầu tôi.

"Nếu phát hiện ra thì cô sẽ bị tổn thương đấy."

Và giờ, tóc tôi đã rối bù.

Tôi cau mày và hất tay Do Siyuu ra, nhưng Dosiyuu chỉ cười khúc khích như thể có điều gì đó khiến anh ta thích thú.

"Dù sao thì tôi cũng không tò mò."

"Nhưng tại sao tên đó lại đi cùng chúng ta?"

Do Siyuu hỏi về Angel, người đang đi trước chúng tôi. Angel dừng bước và quay lại.

Khi quay lại, khuôn mặt xinh đẹp của Angel nhăn lại.

"Cô không biết trường bắn ở đâu mà phải không?"

"Tôi không?"

"Lão đại bảo chúng tôi sử dụng trường bắn khác. Bởi nếu để cô cầm súng, các thành viên khác trong tổ chức có thể gặp nguy hiểm."

Tôi nhìn chằm chằm vào gáy Angel khi anh ta bước về phía trước. Việc chẳng thể phủ nhận điều đó khiến tôi càng giận hơn.

Do Siyuu bắt đầu cười khúc khích. Dù đang đứng quay lưng về phía tôi nhưng anh ta cũng không thể giấu đi đôi vai đang run rẩy.

Sau khi nhịn cười một lúc, cuối cùng anh ta cũng bật cười. Tôi càng cảm thấy tệ hơn khi anh ta vẫn tiếp tục cúi người cười một cách thật lòng.

"Này, không sao đâu. Anh (Oppa) đây sẽ dạy em! Gọi tôi là anh trai (oppa) đi."

Thật may vì tôi đã không phải nhìn mặt Baek Hawon trong một tuần qua. Chỉ tưởng tượng việc mình sẽ gọi Baek Hawon như vậy khi gặp nhau cũng khiến tôi rùng mình.

Hành lang dài ở tầng một dường như vô tận. Có vẻ như nó ở ngược hướng văn phòng của Baek Hawon ở tầng một.

Tôi hất mái tóc rối bù ra sau, nó liền tung bay theo cơn gió thổi qua những cột đá.

"Nhưng tôi không biết là anh sẽ đến."

"Tại sao? Tôi cũng tài năng mà..."

"Có vẻ như lão đại không thích anh."

Do Siyuu cau mày như thể vừa bị đánh vào đầu, rồi mỉm cười.

"Nếu không phải tôi thì còn ai nữa? Hơn nữa, không ai trên đời không thích tôi hết."

Tôi liền lạnh lùng nhìn Dosiyuu từ trên xuống dưới.

Những đường nét của anh ta rất sắc sảo, anh ta cũng đẹp trai, nhưng... đôi khuyên tai hình cá heo thì có hơi... Và những lựa chọn thời trang bên dưới cũng chẳng tốt hơn chút nào.

"Đẹp trai phải không?"

"Đến nơi rồi ạ."

Angel mở cửa, cắt ngang lời Do Siyuu.

Nơi chúng tôi đến được nối với tầng một 'The square' nên chúng tôi có thể ra vào mà không cần phải ra ngoài.

"Tôi có việc phải đi một lát, tôi sẽ quay lại sớm."

"Mong cậu đừng quay lại nữa."

"Tôi sẽ quay lại."

Angel trừng mắt nhìn Do Siyuu với đôi mắt tròn và trả lời chắc nịch. Tôi hào hứng bước vào trong.

Đằng sau cánh cửa cũng tương tự như nơi tôi bị Baek Hawon tóm lần trước, nhưng nó trống rỗng, không một bóng người nào trong tầm mắt.

Ánh nắng chiếu xuyên qua trần kính. Ngay cả trường bắn cũng có bầu không khí hoàn toàn trái ngược với sân tập khép kín của Utopia.

Tôi hướng tới nơi sắp xếp súng theo loại.

"Ồ."

Tôi đưa tay về phía khẩu súng lớn nhất trên giá, nhưng thay vào đó, một khẩu súng lục nhỏ lại được đặt vào tay tôi.

"Bắt đầu với một khẩu nhỏ và nhẹ thì tốt hơn, nhưng cũng tùy vào sở thích của cô."

Sau khi thoáng cân nhắc những lời của Do Siyuu, tôi cầm lấy khẩu súng anh ta đưa cho mình và quay lại không chút do dự.

Làm theo những gì đã học trước đó, tôi nhắm vào mục tiêu.

"Trước hết, phải xem kỹ năng của cô..."

Bang-!

Anh ta chưa kịp nói xong thì tiếng súng đã vang lên trước. Cơ thể tôi rung chuyển mạnh do độ giật và sau đó ngã về phía sau.

"À, như có thể thấy đấy..."

"..."

"Quả không lẫn một giọt máu nào với Baek Hawon."

Do Siyuu, người kịp thời nhìn thấy một cái lỗ ở rìa mục tiêu, nhìn tôi với một nụ cười. Sau đó, anh ta ôm bụng cười.

Tôi nghiêng đầu về phía anh ta, rồi nhếch khóe miệng. Trong giây lát, Do Siyuu liền ngừng cười.

"Này, Do Siyuu. Hiện giờ tôi đang có súng trong tay phải không?"

Thấy Do Siyuu mím môi, tôi lại giơ súng lên.

Đây không phải lần đầu tiên tôi cầm nó, nhưng tôi vẫn khá lúng túng. Mà, có bao nhiêu người thực sự đã cầm súng đúng cách trong đời?

"Cố giữ càng gần thanh trượt càng tốt. Đừng giơ cao quá kẻo làm bị thương chính mình."

Tôi điều chỉnh khẩu súng theo hướng dẫn của Do Siyuu. Nó thực sự khó khăn.

Đột nhiên, tiếng nhạc chuông vui vẻ vang lên làm gián đoạn. Khuôn mặt Do Siyuu trở nên lạnh lùng khi anh ta lấy điện thoại di động ra và kiểm tra người gọi.

Nhưng khi ngẩng đầu về phía tôi, khuôn mặt lạnh lùng biến mất và anh ta lại mỉm cười.

"Thứ lỗi cho tôi đi nhận cuộc gọi này một lát. Cứ thử bắn thêm đi."

Khi tôi mơ hồ gật đầu, Do Siyuu đã cho tôi thêm một số lời khuyên trước khi anh ta bước ra khỏi trường bắn.

Tôi lại tập trung vào mục tiêu.

Bang-! 2 điểm.

Bang-! Đã hụt mục tiêu.

Bang-! 1 điểm. Không, có lẽ là 0,5?

Vì lại trượt mục tiêu, tôi thở ra một hơi và điều chỉnh lại tư thế.

Thật khó để tập trung khi cơ thể tôi cứ run lên vì độ giật mỗi lần bắn. Có lẽ do đã dồn quá nhiều sức để nắm, nên cánh tay tôi quá đau rồi.

Nhiều tiếng súng lại vang lên đều đặn. Tôi cố kìm nén sự thất vọng khi nhìn vào những cái lỗ ở xa tâm vòng tròn mục tiêu.

Đây là lần đầu tôi được học đàng hoàng nên việc tôi có vẻ kém là điều đương nhiên.

Tôi cố gắng suy nghĩ tích cực và lại nhấc khẩu súng lên.

Thịch.

Âm thanh nhịp tim của tôi vang vọng nặng bề bên tai tôi. Cùng với nhịp tim đập nhanh hơn, một dư ảnh nhuốm máu hiện lên trước mắt tôi.

Những ký ức mà tôi vừa mới gạt sang một bên lại hiện lại một cách sống động.

Tiếng súng nổ vang trời, nỗi đau không thể diễn tả bằng lời, nỗi sợ chết.

Tôi siết chặt nắm tay và hít một hơi thật sâu. Nước mắt tôi tràn ra.

"Bây giờ ổn hơn rồi..."

Tôi khẽ lẩm bẩm và nhắm mắt lại. Bàn tay nắm chặt lại run rẩy như một phản ứng ngoài ý muốn của tôi.

Khi tôi hít một hơi thật sâu, tầm nhìn mờ ảo của tôi dần trở nên rõ ràng hơn.

Tôi liên tục tự trấn an mình rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi và lại tập trung lấy lại cảm giác trong cơ thể.

Bang-!!

Ngay khi bóp cò, tôi liền lo lắng về độ giật sau đó.

"..."

Ngay khoảnh khắc đó, một cơ thể rắn chắc, mạnh mẽ ôm lấy tôi từ phía sau.

"Do Siyuu?"

Kỳ lạ thay, tôi liền thấy nhẹ nhõm và sự căng thẳng của tôi giảm bớt. Tôi bật ra một nụ cười run rẩy.

"Tôi không biết gì cả, nên xin hãy dạy tôi nhanh lên. Tôi phải học thật nhanh."

Một bàn tay dài trắng bệch liền đan vào bàn tay đang cầm súng của tôi, bàn tay ấy lạnh như băng.

Lưng tôi tựa vào bộ ngực rắn chắc, và rồi một tiếng thở êm dịu vang lên bên tai tôi.

Cơ thể tôi liền cứng đờ như bị xích lại, mọi dây thần kinh trong cơ thể đều trở nên cự kỳ nhạy cảm.

"Này, Do Siyuu. Nhưng anh..."

"Em cần phải tập trung."

Đúng lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang lời tôi và xuyên qua trái tim tôi.

Những lời gần như là thì thầm ấy gợi lại những ký ức đập vào tâm trí tôi.

Đôi mắt trống rỗng chứa đầy sự căm ghét đối với tôi khi bóng tối sụp đổ. Những cảm xúc lúc đó ùa về, trái tim tôi như thắt lại.

"Giữ cơ thể ổn định."

Một bàn tay rắn chắc vòng qua eo tôi. Hơi thở nóng hổi phả lên tận cằm tôi.

"Ngắm vào mục tiêu."

Giọng nói trầm thấp gần như thì thầm xuyên qua màng nhĩ tôi. Cảm giác như máu đang dồn lên mắt và tai, tầm nhìn của tôi trở nên mờ ảo.

"Tập trung vào mục tiêu cho đến cùng."

Bang! Viên đạn bay thẳng vào mục tiêu.

Cùng lúc đó, một cơn đau dữ dội lan khắp ngực tôi, như thể vừa bị một khẩu súng khác bắn. Một tiếng rên rỉ thoát ra từ giữa đôi môi khô khốc của tôi.

Bàn tay đang ôm lấy tôi từ từ buông ra.

Một bóng đen phủ lên tầm nhìn cố định của tôi.

"Bây giờ, tôi nên gọi em là tiểu thư thay vì công chúa nhỉ?"

Dù không muốn nhìn nhưng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác.

Anh ấy đang đứng trước mặt tôi, nhưng lại như muốn tan vỡ và biến mất dưới ánh nắng chói chang.

"Tôi nhớ em, tiểu thư."

Nụ cười sâu thẳm hiện lên trên khuôn mặt nhợt nhạt của anh ấy sống động đến mức không thể chịu nổi.

Nó không thể so sánh được với những gì tôi đã thấy vô số lần trong giấc mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro