Chương 34
Tôi gần như cười lớn.
'Việc bàn tay bị hủy hoại thì có gì to tát so với việc đã có một cái lỗ trên ngực?'
"Còn tốt hơn là bị bắt cóc và suýt chết."
"Nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra nữa mà phải không?"
"Thế, trước đây anh có nghĩ tôi sẽ bị bắt cóc không? Không, anh không hề, thưa lão đại."
Đôi mắt của Baek Hawon nheo lại khi tôi nhấn mạnh thêm những lời đó.
Ánh nhìn của anh ta dường như trở nên sâu hơn khi chạm tới đầu ngón tay tôi lần nữa. Và rồi, anh ta ngước mắt lên nhìn vào mắt tôi.
"Tốt thôi."
Ngay lúc tôi định cười khẩy trước sự cho phép mình nhận được dễ dàng đến không ngờ, thì một giọng uể oải đã ngăn tôi lại.
"Nhưng đổi lại..."
Với đôi mắt đen sâu như vực thẳm đang nhìn mình, nỗi lo lắng trong tôi tuôn trào một cách không thể nào ngăn cản được.
Rõ ràng là Baek Hawon, người luôn vượt quá sự mong đợi của tôi, đã đánh mất những thiết lập sẵn có trong tiểu thuyết.
Nếu không thì.
"Nếu cô gọi tôi là anh trai (oppa) thay vì lão đại."
Anh ta buộc tôi nói những lời giống như Cha Yeonbyeol.
Tôi liền không thể giấu được sự bàng hoàng trong mắt mình.
Tôi có nghe nhầm không? Đây không phải sự hiểu lầm gì đó chứ?
Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là tôi chắc chắn đã nghe nhầm.
Anh ta ghét việc Cha Yeonbyeol gọi anh ta là anh trai (oppa).
Không chỉ là miễn cưỡng, anh ta cực ghét nó.
"Tôi thấy khó chịu khi nghe."
Ánh mắt mãnh liệt đang dõi theo đầu ngón tay của tôi đột nhiên tập trung vào tôi.
Mỗi khi đối mặt với đôi mắt đen như mực đó, tôi không khỏi có cảm giác kỳ lạ giống như đã trở thành mồi của một con thú hoang.
"Tôi không phải lão đại của cô phải không?"
Anh ta không phải là loại người hay nói đùa. Đây rõ ràng là chân thành.
Nhưng ngay cả khi đã biết điều đó, tôi vẫn muốn phủ nhận những gì mình đang nghe.
'Anh trai (Oppa)?'
Anh ta đang yêu cầu tôi gọi anh ta là anh trai (oppa) một cách khó xử sao?
"Tôi chỉ muốn một món quà nếu anh đến thăm bệnh thôi... !"
Baek Hawon cười khẩy khi tôi ngước lên nhìn anh ta, như thể tôi đang gì đó thật ngớ ngẩn.
"Thế nên bây giờ tôi mới cho cô cơ hội đấy."
Nếu không thích thì đừng dùng. Những lời thì thầm anh ta thêm vào cứ như đang nói đùa, nhưng với tôi thì nó chẳng hề giống một trò đùa chút nào.
Tôi nắm chặt tay, kìm nén mong muốn đấm vào khuôn mặt tươi cười của anh ta.
Bị chĩa súng vào đầu vì chẳng thể làm gì được một lần là đủ rồi. Tôi phải học bắn súng.
Để làm được vậy, cần có sự cho phép của Baek Hawon là một sự thật không thể phủ nhận được.
"Anh trai (Oppa)."
Nuốt lại những lời chửi rủa trong đầu, tôi cố nở một nụ cười giả tạo.
"Giờ thì không còn vấn đề gì nữa phải không, anh trai (oppa)?"
Kéo dài hơn nữa thì sẽ chỉ mang lại sự thích thú cho anh ta mà thôi. Vì vậy, tôi nghĩ tốt hơn là nên nhanh chóng kết thúc chuyện này.
"...Oppa."
Baek Hawon bật ra tiếng cười nhẹ với khuôn mặt méo mó một cách kỳ lạ.
Thả bàn tay mà anh ta đã nắm lấy tay tôi suốt từ nãy đến giờ ra, bàn tay anh ta lại bất ngờ tiến gần tới tôi theo một hướng khác.
Baek Hawon nâng cằm tôi lên như thể đang cù nó và tiến lại gần hơn một chút.
"Nói lại lần nữa."
Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên khi bàn tay nóng hổi đó chạm vào cằm mình.
Tên khốn này. Bàn tay tôi run lên một cách không thể kiểm soát.
Sức nặng không thể tránh khỏi trong cái nhìn của anh ta thật xa lạ. Nó đè nặng lên tôi và khiến tôi không thể cử động.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, rất nhiều lời nguyền rủa lướt qua trong đầu tôi, nhưng tôi không thể thốt ra một lời nào.
Bởi nếu tôi làm vậy, tôi có cảm giác như Baek Hawon sẽ nhai nát tôi ngay lúc đó.
"Anh trai (Oppa). Anh trai (Oppa)."
Tôi nói một cách dứt khoát, thậm chí còn phát âm rõ từng âm tiết.
Baek Hawon lại cười. Với tôi thì nó chẳng khác gì đang chế nhạo, không biết chuyện này rồi sẽ đi về đâu.
Chỉ khi đó thì cằm tôi mới được thả tự do, tôi ngồi phịch xuống giường, xoa bóp chiếc cằm đau nhức của mình.
Baek Hawon đưa tay ra và nhấn công tắc. Trong chốc lát, bóng tối bao trùm căn phòng.
"Có vẻ như có gì đó đã thay đổi trong lòng nhỉ."
Tầm nhìn của tôi, vẫn chưa quen với bóng tối, bị bao phủ bởi một màu đen.
Bất chấp giọng nói có phần mỉa mai vang rõ trong bóng tối xa lạ, tôi giả vờ không chú ý và mỉm cười.
Sự thay đổi trong lòng à?
"Đó là một trải nghiệm đủ mạnh để thay đổi một con người."
Đó là điều tôi muốn tự hỏi mình.
Sự thay đổi trong lòng nào đã khiến anh ta muốn nghe tôi gọi mình là anh trai (oppa) thế?
"Bác sĩ bảo cô có thể cầm súng là được, sẽ có người đến dạy cô."
Baek Hawon cài nút tay áo sơ mi rồi quay đi. Nhìn bóng dáng anh ta rời đi, tôi mở miệng.
"Tôi muốn được học nhanh."
Không biết có phải anh ta đã nghe thấy tiếng tôi thì thầm hay không mà bỗng dưng dừng lại. Có lẽ vì chúng tôi không chạm mắt nên tôi đã nảy sinh chút can đảm và thách thức.
"Tôi vừa tìm thấy một vị trí khác, nơi mà mình có thể vận dụng những gì được học."
Tiếng cười tiếp theo đó dường như đang thôi thúc tôi, như muốn nói [Nếu muốn thử thì cứ thử xem].
* * *
"... Cô gọi tôi ạ."
Biển trải dài vô tận và lấp lánh rực rỡ.
Sau những ngày mưa dai dẳng, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Khung cảnh trải rộng dưới bầu trời xanh thẳm đẹp đến lạ thường.
Một con tàu đang đến dưới lá cờ có biểu tượng Baekcheon tung bay trong gió.
Sự chuyển mùa do nhiệt độ của gió thổi có cảm giác không thực lắm.
"Thời tiết hôm nay thật sự rất đẹp."
Tôi chậm rãi chuyển ánh mắt đang tập trung ra ngoài cửa sổ về phía Angel, người đang đứng ở một khoảng cách khá xa với tôi.
"Hôm nay có vẻ là một ngày hoàn hảo để Angel (thiên thần) trở lại thiên đường. Thế nên tôi mới gọi anh."
Tựa cằm vào khung cửa sổ, tôi mỉm cười. Dù chỉ là những lời nhảm nhí mà tôi nói ra trong vô thức, nhưng khuôn mặt của Angel liền trở nên tái nhợt.
"Sao dạo gần đây anh không đến vào buổi sáng, trưa, tối nữa?"
"Bởi giờ cô đã ổn hơn rồi."
"Không đâu. Tôi vẫn còn đau đây."
"Ừm, ở đâu ạ..."
Angel trông có vẻ do dự khi tiến một bước về phía tôi, nhưng rồi lại lùi lại một bước khi tôi ngồi dậy khỏi ghế.
Tôi gần như không nhịn được cười khi nhìn thấy ánh mắt anh ta liên tục hướng về phía cửa như một chú cún con bồn chồn.
Với vẻ mặt buồn bã, tôi bước đến gần Angel cho đến khi chúng tôi đối mặt.
"Vì Angel cứ rời xa tôi nên tôi phải đi đến chỗ của anh đấy."
Khi tôi chạm nhẹ vào ngực Angel bằng đầu ngón tay, vẻ mặt của Angel tối sầm lại.
"Nó chỉ vừa mới trở nên tệ hơn thôi."
Tôi nhếch môi khi nhìn vào đôi mắt hơi run rẩy của Angel.
"Vậy, không phải kể từ giờ bác sĩ cần phải đến kiểm tra tình trạng của tôi thường xuyên sao?"
Nghĩ đến cảm giác xấu hổ mà mình phải trải qua vì tên này đã không cho tôi biết Baek Hawon sẽ đến, tôi thấy tức tối.
Tôi muốn đẩy nó lại cho Baek Hawon và khiến anh ta phải trải qua điều tương tự, nhưng lúc này thì tôi đành kìm lại vì nghĩ đến tương lai của mình.
Tình hình hiện tại của tôi không thay đổi gì nhiều so với khi ở Utopia.
'Đi lang thang xung quanh thì có ích gì? Không có ai để nói chuyện, ngay cả những lời vô nghĩa.'
Vì vậy, lúc này tôi rất cần ít nhất là một người. Tôi không yêu cầu gì nhiều.
Để nói về những tình huống mà tôi không thể nhìn thấy và một chút thông tin.
"Và, tôi có chuyện muốn hỏi."
"Cô đã bảo sẽ không hỏi gì nữa nếu tôi cho cô biết đó là thuốc gì mà..."
"Tôi nói thế khi nào? Tôi chỉ nói là tôi sẽ không hỏi tên thật của anh."
Đôi mắt vốn đã tròn của Angel lại càng to hơn, như thể nước mắt sắp rơi.
"Có vẻ như Angel của tôi cứ quên mất."
"..."
"Tôi đang rất kiên nhẫn với anh đấy."
Khi tôi nói thêm và phủi chiếc áo choàng trắng của Angel, những giọt nước mắt bắt đầu trào ra trong đôi mắt như ngọc của anh ta.
Angel cắn môi và lắc đầu.
Anh ta cao hơn tôi một gang tay, tuy không cao lắm nhưng anh ta vẫn có vẻ nhỏ bé vô cùng trước mặt tôi.
"Vậy anh đứng phía ai?"
Đôi mắt của Angel mở to.
"Tôi không có thời gian. Thế nên hãy làm sao cho thật ngầu vào đi, được chứ?"
"Tôi không biết cô đang nói về cái gì...."
"Có phải Yu Gyeom không? Tên khốn Lee Chan đó đã gửi anh tới, phải không?
Khi nhìn vào đôi mắt run rẩy của anh ta, tôi cảm thấy như mình cũng đang lo lắng.
Tôi cảm giác như mình đang hành hạ một chú chó con đi lạc, nhưng tôi không còn cách nào khác, vì bảo vệ mạng sống của tôi là trên hết. Với sự quyết tâm chắc chắn, tôi định đào sâu hơn về vấn đề thì_
"Cậu không thể đâu ạ! Trước hết, xin hãy liên hệ với lão đại...!"
"Cút ra!!"
Ngoài cửa có tiếng náo động, cửa được mở một cách thô bạo mà không có tiếng gõ.
Khuôn mặt lao về phía tôi, với mái tóc xanh sáng bù xù, là khuôn mặt mà tôi đã quên mất.
Trước khi tôi kịp nhớ ra tên anh ta, anh ta đã đến ngay trước mặt tôi và nắm lấy tay tôi, anh ta kéo tôi vào lòng rồi ôm tôi.
"... Cha Yeonbyeol."
Giọng anh ta phát ra cùng với hơi thở đứt quãng, run rẩy nhẹ. Không chỉ giọng nói, tôi còn cảm nhận được sự run rẩy trong vòng tay ôm lấy tôi.
Trong tầm nhìn mờ ảo của tôi, một chiếc khuyên tai hình cá heo dễ thương hiện ra.
"Tôi đã lo lắng lắm đấy, cô nàng tồi tệ này."
Lo lắng. Những từ xa lạ đó khiến tôi nắm lại bàn tay đang muốn đẩy anh ta ra.
Lúc đó, với một tiếng uỵch, anh ta đột nhiên bị kéo lại và hoàn toàn tách ra khỏi tôi.
"Anh không được phép vào đây nếu không có sự cho phép của lão đại."
Giọng Angel ngắt ngang tôi rất gay gắt, như thể thuộc về người khác. Angel chĩa khẩu súng mình vừa lấy ra vào người đàn ông đang vấp ngã.
"Gì thế này, chỉ là một con chuột nhỏ thôi à?"
Nhưng chẳng được bao lâu, cơ thể Angel liền run lên trước những lời đẫm máu tiếp theo. Không nhịn được cười, tôi chộp lấy khẩu súng của Angel và hạ nó xuống. Sau đó, tôi quay đầu lại nhìn khuôn mặt mà giờ đây mình đã nhớ rõ.
Mái tóc không được nhuộm màu xanh da trời mà là màu xanh đậm, đậm hơn bất cứ thứ gì ngoài cửa sổ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua làm tóc anh ta rối tung.
"Lâu rồi không gặp."
"..."
"Do Siyuu."
Khoảnh khắc chúng tôi chạm mắt nhau, vẻ khó chịu trên khuôn mặt của Do Siyuu dịu lại.
Tôi mỉm cười khi đối mặt với biểu hiện đó. Đó là nụ cười thật lòng.
Do Siyuu lướt ngón tay qua đôi môi nứt nẻ và nhíu đôi lông mày đẹp trai của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro