Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33

Ruỳnh-!

Với một tiếng nổ lớn, cánh cửa sổ vốn bị đóng chặt bật mở cùng một tia chớp lóe lên chiếu sáng cả căn phòng, kéo theo cơn mưa lạnh ập vào.

"Mẹ ơi."

Phun ra những lời khô khan như thể đang đọc sách, tôi ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt. Tôi vẫn chưa biết gì về anh ta.

"Giật hết cả mình."

Tôi nói thêm, nhưng một lần nữa, không có phản hồi.

Người đàn ông bỏ qua mọi điều tôi nói và lặng lẽ đưa cho tôi một viên thuốc màu trắng trước khi lấy ống truyền ra khỏi mu bàn tay tôi.

Say trong thuốc giảm đau suốt một tháng, tôi đã không nhận ra thời gian trôi.

Và tính đến hôm nay thì ít nhất đã hai tháng trôi qua.

"Bác sĩ."

Tôi phải đối mặt với người đàn ông này mỗi ngày trong suốt hai tháng qua.

"Không phải đã đến lúc ngừng giữ khoảng cách rồi sao?"

Khi tôi chạm tay vào tóc anh ta, người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu lên và chửi rủa bằng ánh mắt.

Đôi mắt anh ta to và tròn, nhưng khóe mắt lại cong lên như mắt cún con, nó khiến tôi muốn chọc anh ta khóc một lần.

Như đọc được suy nghĩ của tôi, người đàn ông tỏ ra lo lắng và cúi đầu xuống.

"Anh có thể chơi với tôi một lúc không?"

"..."

"Tôi nghĩ mình sắp chết vì chán rồi."

Tôi bị nhốt trong phòng mỗi ngày. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi mỗi sáng, mỗi trưa, mỗi tối, tất nhiên là người đàn ông này.

Mái tóc vàng đầy mê hoặc cùng đôi mắt màu nước biển của anh ta cũng góp phần khiến tôi hứng thú. Thêm vào đó, với phong thái trẻ trung, anh ta trông cao lắm là tầm tuổi đôi mươi.

Tôi nghĩ mình có thể dụ dỗ anh ta thu thập tin tức từ thế giới bên ngoài cho mình. Tuy nhiên, ý tưởng đó đã sớm bị tan vỡ.

"Con người không chết vì chán đâu ạ."

Đã hai tháng.

Chính xác thì là hai tháng mười ngày.

Trong khoảng thời gian không ngắn đó, anh ta vẫn duy trì khoảng cách giữa chúng tôi như thể chúng tôi mới gặp nhau lần đầu.

"... Anh không hiểu tiếng Hàn à?"

Ngoài những nhân vật chính xuất hiện trong nguyên tác, hầu hết những người ở đây đều nói được tiếng Anh hoặc tiếng Trung. Tôi đã biết nói những ngôn ngữ đó ngay từ đầu nên tôi không gặp khó khăn gì khi giao tiếp ở thế giới này.

Tuy nhiên, Angel biết nói tiếng Hàn, dù tôi lại muốn tin rằng anh ta vẫn nắm được hết những hàm ý ngầm.

Anh ta không trả lời mà chỉ tập trung vào việc băng lại mu bàn tay cho tôi.

Tôi lại hỏi câu hỏi tương tự bằng tiếng Trung và tiếng Anh, nhưng cũng không có câu trả lời. Lăn viên thuốc trong tay, tôi hạ quyết tâm.

Hôm nay, tôi sẽ phá bỏ bức tường sắt đó.

"Bác sĩ."

Trước khi anh ta kịp quay đầu lại, tôi đã nắm lấy tay anh ta. Anh ta liền nhìn tôi với đôi mắt mở to.

Đôi bàn tay trắng trẻo của anh ta chai sạn và thô ráp, không phù hợp với ngoại hình hay nghề nghiệp của anh ta.

"Đây là công việc mà đôi tay rất quý giá. Sử dụng chúng như thế này có ổn không?"

Khi tôi buông ra với nụ cười toe toét, anh ta cắn môi và mắng tôi bằng ánh mắt.

Ngay sau khi anh ta quay lưng lại và hướng tới chỗ đống thuốc được sắp xếp gọn gàng_

Xoảng_

Một chai thủy tinh đặt ở cuối kệ đập vào tay anh ta rồi rơi xuống. Anh ta liền hoảng hốt cúi xuống. Đúng lúc đó, một tấm thẻ đen từ trong túi của anh ta rơi xuống những mảnh thủy tinh vỡ.

Anh ta nhanh chóng đưa tay ra muốn lấy lại nhưng tôi đã nhanh hơn.

Đó là một tấm thẻ có biểu tượng của Baekcheon được in nổi bằng vàng trên nền đen.

Biểu tượng của Baekcheon vốn không phải thứ có thể được nhìn thấy ở khắp mọi mơi. Vì vậy, tôi mới nhớ rõ tấm thẻ này là gì.

Cuộc gặp gỡ thứ hai giữa Baek Hawon và Yu Gyeom, đó là tại Baekcheon sau khi Cha Yeonbyeol qua đời.

Yu Gyeom giả vờ phản bội Utopia và đến Baekcheon, nói rằng anh ấy sẽ giao ra thông tin của Utopia. Thứ đầu tiên anh ấy tìm kiếm khi đến Baekcheon chính là tấm thẻ này.

Một tấm thẻ có thể mở được mọi cánh cửa trong 'The square'.

Đó không phải thứ mà một bác sĩ mới đến 'The square' chỉ hai tháng nên có.

Tôi có thể đọc được sự căng thẳng trong mắt anh ta, và quai hàm anh ta đang căng ra.

Tôi mỉm cười khi nhặt tấm thẻ lên. Sau đó, tôi nắm lấy cổ chiếc áo choàng trắng mà anh ta đang mặc.

Đầu anh ta liền ghé sát vào tôi hơn.

Tôi có thể thấy khuôn mặt tươi cười của mình phản chiếu qua cặp kính trên khuôn mặt xấu hổ của anh ta.

"Bác sĩ."

Tôi nhét tấm thẻ vào túi áo choàng rồi nháy mắt.

"Tôi nghĩ anh vừa bị tôi bắt được rồi."

Tôi vuốt thẳng chiếc cổ áo vừa bị giật và nhìn cái tên được thêu bằng chỉ.

"Không phải vậy sao?"

Khi lướt đầu ngón tay trên cái tên đó, cơ thể anh ta khẽ run lên.

Đôi mắt run rẩy của anh ta dõi theo bàn tay tôi rồi ngay lập tức dán chặt vào tôi khi tôi phá lên cười.

"Angel."

Anh ta hít một hơi thật sâu. Anh ta có vẻ còn không thể nghĩ đến việc hất bàn tay đang giữ mình ra khi còn chẳng thể che giấu được sự lo lắng của mình.

Tôi thấy bối rối trước sự ngây thơ đó nhưng tôi cũng cảm thấy mình thật may mắn.

Đây là điều mà tôi đọc được trong nguyên tác, rằng Yu Gyeom đã cài gián điệp vào đây trước khi tấn công Baekcheon.

Ban đầu, sau khi Cha Yeonbyeol bị bắt cóc, Baek Hawon đã bắt và giết tất cả. Nhưng có vẻ như lần này, họ bằng cách nào đó đã sống sót mà không bị phát hiện.

"Đó không phải tên thật của anh phải không?"

Tôi nắm lấy tấm vải trắng tinh rồi thả nó ra. Anh ta liền lùi lại với vẻ mặt sợ hãi.

Khi tôi đứng dậy khỏi giường và thu hẹp khoảng cách, anh ta lùi lại một bước, và tôi lại tiến lại gần hơn.

Cuối cùng, nước mắt trào ra trong đôi mắt to của anh ta khi lưng đã dựa vào bức tường phía sau.

"Có thể cho tôi biết tên của anh hoặc điều gì đó thú vị không?"

Khi tôi đến gần và gõ nhẹ vào cái tên thêu Angel lần nữa, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống và làm ướt mu bàn tay tôi.

* * *

Tôi nhìn xuống lọ thuốc màu trắng trong tay anh ta. Nó không hề có tên hay thành phần được liệt kê trên nó.

'Đó là thuốc ngủ. Bởi vết thương của cô quá nghiêm trọng nên họ đã sử dụng thứ gì đó có dược tính mạnh nhưng không quá nhiều. Cũng không có tác dụng phụ...'

'Thuốc ngủ?'

Đúng là tôi cần nó khi không thể ngủ được vì đau, nhưng tại sao đến bây giờ họ vẫn liên tục kê đơn thuốc này cho tôi?

Tôi lẽ ra có thể hỏi thêm, nhưng khi đồng hồ điểm nửa đêm, tôi tạm thời để anh ta đi. Tôi có thể thấy Angel loạng choạng lùi lại khi bước ra khỏi cửa.

Có cần thiết phải đặt bẫy không? Tôi chỉ muốn tận mắt chứng kiến thôi.

"Mình đã đặt bẫy rất tốt rồi..."

Tôi trốn vào khoảng trống cạnh tủ quần áo, nhìn chiếc giường trống rỗng, tay vẫn giữ chặt lọ thuốc.

Lý do khiến tôi phải ngủ yên.

Trực giác của tôi trỗi dậy. Chắc chắn là có điều gì đó đang xảy ra.

Kẹt-

Đúng lúc đó, cánh cửa dường như không thể mở ra được, đã mở ra.

'Ồ. Thực sự đến rồi. Hắn thực sự đến rồi...!'

Ôm lấy trái tim đang đập thình thịch của mình, tôi chờ đợi một con chuột lạ xuất hiện.

Tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, sau đó, tôi nhìn thấy một bóng đen xuất hiện trong tầm mắt mình. Nghiêng người về phía bóng hình có vẻ quen thuộc, tôi nheo mắt.

"..."

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu sáng khuôn mặt anh ta.

Ánh sáng không thể xuyên qua đôi mắt đen tuyền ấy. Điều đầu tiên tôi nhận ra là một nỗi sợ mơ hồ về những điều chưa biết.

Kiếp trước, tôi đã bao giờ nhìn thấy ai đó có đôi mắt như thế này chưa?

Tôi bật công tắc. Ngay cả khi bị ánh sáng đột ngột hắt vào, mắt anh ta vẫn không hề nhắm lại.

"Ah."

Một tiếng thở dài lặng lẽ thoát ra.

"Tôi đang đợi xem có chuột không."

Lọ thuốc rơi khỏi tay cô, lăn tròn, dừng lại trước đôi giày đen của cô. Ánh mắt của họ, trong trẻo hơn ánh sáng, hòa quyện vào nhau trong không trung.

"Anh thực sự đã mắc bẫy nhỉ?"

"..."

"Hơn nữa, là một cái bẫy giăng rất khéo đấy."

Tôi mỉm cười rạng rỡ khi đối mặt với Baek Hawon. Ánh mắt anh  ta hướng về phía tôi, rồi từ từ hướng về phía tủ thuốc.

Lông mày anh ta khẽ giật giật.

"Đã lâu không gặp, lão đại."

Tôi đến gần Baek Hawon và dừng lại ở một khoảng cách mà bản thân có thể bắt được anh ta khi đưa tay ra. Anh ta lại ngẩng đầu về phía tôi.

"Ah. Chỉ mình tôi thấy đã lâu thôi à?"

Đôi mắt đen phản chiếu hình ảnh của tôi còn trở nên tối hơn.

"Tại sao anh lại đến với tôi vào ban đêm như một con chuột thế?"

Trái tim tôi khẽ run lên trước bầu không khí mà mình phải đối mặt sau một thời gian dài, nhưng ngay sau đó, tôi nhanh chóng nở một nụ cười chiến thắng.

"... Tại sao?"

"Anh đang hỏi tại sao tôi vẫn còn thức đấy à?"

"..."

'Lão đại, mọi thứ đã bị phơi bày rồi.'

Chiếc chăn trong tay anh ta rơi xuống. Cùng lúc đó, khoảng cách giữa chúng tôi bị thu hẹp.

Baek Hawon, người đã đến tôi gần hơn và nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, đột nhiên cúi đầu cười lớn.

"Phải rồi. Tôi đã bị bắt rồi."

Trái với mong đợi của tôi, khóe môi anh ta nhếch lên thành một nụ cười, khiến đầu tôi trong chốc lát trống rỗng.

"Giờ thì sao?"

Tôi nuốt khan khi nhìn vào nụ cười tàn nhẫn đó. Ah... Điều này không thể nào xảy ra được.

Angel không phải thiên thần, mà là ác quỷ mới đúng. Lẽ ra anh ta nên nói với tôi rằng Baek Hawon sẽ đến.

Ngay khi nhìn thấy ánh mắt anh ta lóe lên như dã thú sắp xé xác con mồi, tôi vội vàng lên tiếng.

"Nếu đến thăm bệnh, anh nên mang theo quà chứ."

Baek Hawon chậm rãi chớp mắt khi bắt gặp ánh mắt táo bạo của tôi. Đầu anh ta nghiêng đi như thể đang chìm đắm trong suy nghĩ, và rồi một câu trả lời bất ngờ phát ra từ đôi môi đang hé mở của anh ta.

"Cô muốn cái gì?"

Nghe câu trả lời đó, cái đầu cứng nhắc của tôi bắt đầu tỉnh lại, như một ngọn đèn đã được bật lên.

Khi đã hồi phục, tôi liên tục nghĩ về điều đó trong suốt hai tháng qua.

Giờ tôi chưa chết, nhưng tương lai thì sao?

"Dạy tôi cách bắn súng đi."

Tôi phải tìm cách sống sót trong thế giới này.

"Tôi muốn trở thành người đứng đầu ở Baekcheon, giống như lão đại vậy."

Để tránh cái chết trong số phận của Cha Yeonbyeol.

Ánh mắt của Baek Hawon trở nên kỳ lạ.

Đã 10 năm kể từ khi Cha Yeonbyeol đến Baekcheon, giờ khi đã chuyển mùa, thì chính xác là 11 năm. Sẽ có vẻ lạ khi Cha Yeonbyeol, người trước đây chưa bao giờ tỏ ra hứng thú với những thứ như vậy, đột nhiên quyết định học bắn súng.

"Với một khẩu súng..."

Baek Hawon nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi đưa tay ra.

Những ngón tay dài của anh ta đan vào tay tôi và siết chặt lấy nó. Trong khoảnh khắc, cơ thể tôi cứng đờ vì hơi nóng bao bọc lấy tay mình.

"Điều đó là không thể."

Những ngón tay của anh ta chậm rãi rời khỏi tay tôi, nhưng ánh mắt mãnh liệt của anh ta vẫn dừng lại trên đầu ngón tay tôi.

"Tay của cô sẽ bị hủy hoại đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro