Chương 32
Baek Hawon đặt cây bút máy xuống và nhận tập tài liệu từ Ji Woon. Thản nhiên lướt qua những dòng chữ dày đặc trên tài liệu, môi anh cong lên.
"Khá là trơ trẽn đấy."
Khóe môi cong lên thế nhưng đôi mắt anh sáng lên.
"Chúng gần như đang ra lệnh cho chúng ta."
Khóe môi Baek Hawon từ từ nhếch lên thành một nụ cười giễu khi anh ngước về phía Ji Woon. Ji Woon lặng lẽ theo dõi sự thay đổi bằng ánh mắt.
Sau khi quay lại và nhìn lướt qua đống tài liệu, Baek Hawon viết nguệch ngoạc chữ ký lên đó rồi đưa lại cho Ji Woon.
Bất ngờ nhận được tài liệu, Ji Woon nheo mắt lại.
Xong việc, Baek Hawon đứng dậy và đi ra cửa, Ji Woon theo sát phía sau.
"Lão đại, nhưng... !"
"Chuẩn bị lấy đó làm gương đi."
Có chút thích thú trong giọng lười biếng của anh.
"Là hắn đã tự mang thòng lọng đến. Chúng ta đâu lý do gì từ chối phải không?"
Những gì hiện lên mờ nhạt nhưng rõ ràng trên khuôn mặt tái nhợt của anh có lẽ có thể gọi là sự phấn khích.
Với ánh sáng mờ ảo chiếu rọi, những bước chân của Baek Hawon bước dọc theo hành lang, tìm kiếm một con đường quen thuộc.
Ánh trăng sáng lạ thường chiếu lên các cột đá.
"Tôi nhận được liên lạc trước đó rằng cô ấy đã ngủ rồi ạ."
Dù không được hỏi nhưng Ji Woon đã đưa ra câu trả lời mà anh muốn biết.
Trong hai tháng kể từ khi Yeonbyeol trở lại Baekcheon, Baek Hawon ngày nào cũng đi qua con đường này, chủ yếu là vào khoảng thời gian cô đang ngủ.
"Gặp trực tiếp không phải sẽ tốt hơn sao ạ? Cô ấy là người nhạy cảm nên sớm sẽ nhận ra thôi ạ."
Baek Hawon dừng lại trước cửa phòng Yeonbyeol.
Đó là căn phòng cuối cùng trên tầng bốn, nơi chỉ anh mới có thể tự do bước vào. Ban đầu phòng của cô ở trên tầng hai, nhưng nó đã được chuyển đi khi cô từ bệnh viện trở về.
Bốn vệ sĩ canh trước cửa phòng cô cúi đầu 90 độ về phía anh và bước sang bên để nhường đường cho anh.
"Tôi chưa đủ can đảm để đối mặt với cô ấy."
Anh nói như đang lẩm bẩm với chính mình.
Trái tim cô đã được cứu thoát, nhưng cơ thể cô không thể chịu được cú sốc. Trong tháng đầu tiên, cô dành nhiều thời gian để ngủ hơn là thức.
Dù rất tức giận vì sự thật đó, nhưng trong thâm tâm, anh thấy đó là một điều may mắn.
Bởi cô sẽ không thể tự mình chạy trốn khỏi đây được.
Tất nhiên, rất dễ để hạn chế cô bước một bước ra khỏi phòng ngay cả khi chân cô vẫn ổn, nhưng anh không muốn làm điều đó với cô.
Lần cuối cùng anh gặp cô khi cô còn tỉnh là ở bệnh viện.
Anh sợ nếu nhìn thẳng vào đôi mắt đó lần nữa, suy nghĩ của anh sẽ bị vạch trần, và rồi một khuôn mặt đầy hận ý sẽ bóp nghẹt anh, giống như trong giấc mơ của anh.
Không có sự kiểm soát, nhiều thứ sẽ dễ dàng sụp đổ.
Anh không sợ tan vỡ. Anh chỉ không thích những gì còn lại sau sự tan vỡ ấy.
Tuy nhiên, việc ngắm nhìn khuôn mặt của cô vẫn có vẻ không tệ lắm.
Baek Hawon mở cửa và lặng lẽ bước vào phòng. Một mùi hương ngọt ngào tràn vào mũi anh khi anh hít một hơi nhỏ và nhắm mắt lại.
Có mùi thuốc thoang thoảng, nhưng căn phòng dường như có nhiệt độ khác với không gian anh đang ở. Như thể đó là một thế giới khác.
Khi anh từ từ nhấc mi mắt lên, một chiếc giường có màn che liền hiện ra trong tầm mắt.
Baek Hawon bước về phía giường.
"..."
Bây giờ chắc hẳn là cô đã ngủ bởi tác dụng của thuốc, đúng hơn là thuốc ngủ.
Cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau vết thương gần như trúng tim. Nhưng nếu cô nằm xuống vào lúc nửa đêm ở một nơi nào đó khuất tầm mắt anh...
Khoảnh khắc anh siết chặt nắm tay, trước khi kịp nhận ra, căn phòng chợt sáng lên.
Click – đèn bật sáng trong phòng tối.
"Tôi đang đợi xem có chuột không."
Một lọ thuốc màu trắng lăn tới và dừng lại dưới chân anh. Vài viên thuốc màu trắng rơi ra khỏi nắp đã mở.
Ánh mắt của Hawon từ từ chuyển về phía giọng nói.
"Anh thực sự đã mắc bẫy nhỉ?"
Giọng nói mà anh chỉ nghe thấy trong giấc mơ. Người phụ nữ anh chỉ gặp trong giấc mơ đang đứng trước mắt anh như thể đó là một lời nói dối.
"Hơn nữa, là một cái bẫy giăng rất khéo đấy."
Cô cười rạng rỡ, sáng hơn ánh trăng soi màn đêm.
* * *
Bùm! Bùm!
Pháo hoa đầy màu sắc của bữa tiệc kỷ niệm tô điểm cho bầu trời đêm của thành phố.
Đã hai tháng trôi qua kể từ lễ hội thành lập và bữa tiệc vào ngày cuối cùng vẫn chưa hề được tổ chức.
Với những thiệt hại từ cuộc tấn công của Baekcheon và việc các đối tác kinh doanh đã đơn phương cắt đứt hợp đồng, thậm chí các tổ chức trực thuộc cũng biến mất không dấu vết, đã tạo ra lỗ hổng trong cơ cấu tổ chức.
Rõ ràng là sẽ có những bước thụt lùi trong mọi dự án kinh doanh mà họ tham gia.
Bữa tiệc này được tổ chức là để chúc mừng sinh nhật Yu Hwa, nhưng trên thực tế, đó là nỗ lực cuối cùng để bắt lại những mối quan hệ đã hỏng của họ.
"Ugh, lũ khốn chết tiệt."
Lee Chan, người chỉ nở nụ cười thân thiện trong bữa tiệc, đã thốt ra lời chửi rủa gay gắt ngay khi bước lên sân thượng.
Lee Chan cẩn thận đóng cửa để không chừa một khoảng trống nào và đến đứng cạnh Yu Gyeom, người đang tựa người vào lan can một cách bấp bênh.
Sau đó, anh ta đưa tay lên miệng và hét lên.
"Chết tiệt! Các người chết hết giùm đi!!"
Đáp lại, một nụ cười toe toét nở trên môi Yu Gyeom.
Yu Gyeom dựa sâu hơn vào lan can và nâng ly rượu của mình lên, rượu trong ly của anh đỏ thẫm dưới ánh đèn.
"Vậy là, anh muốn họ chết hết à?"
"Nghe nói anh sẽ bị giết trước đấy."
"Thế thì trái tim Chan sẽ tan vỡ mất."
Anh đặt tay lên ngực Lee Chan và mỉm cười. Lee Chan cau mày và lùi lại một bước.
"... Trái tim con người không thể tan vỡ đâu."
Yu Gyeom bật cười trước câu trả lời nghiêm túc.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đó, Lee Chan liền nghĩ rằng một bước là không đủ nên đã nới rộng khoảng cách thêm ba bước nữa.
Quầng thâm dưới mắt Lee Chan đã nói lên nhiều điều, anh bận rộn đến mức nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài công việc là điều xa xỉ trong hai tháng qua.
Khi đường dây tài chính của họ bị dao động, sự xáo trộn đã ngay lập tức lan tới tận gốc rễ sâu nhất.
Lúc này, dù bề ngoài họ đang cúi đầu, nhưng bầu không khí vô cùng căng thẳng khiến mọi người đều bận nghiến răng nghiến lợi, họ đều sẵn sàng lao vào tấn công nếu có một hành động khiêu khích nào, ngay cả nhỏ nhất.
Tuy nhiên, ngay cả trong bầu không khí này, Lee Chan vẫn nghĩ tình trạng của Yu Gyeom là tệ nhất.
Anh ngủ hai đến ba tiếng mỗi ngày và chỉ làm việc trong những giờ thức bình thường, vậy tại sao anh lại thấy bứt rứt như vậy?
"Anh định làm gì?"
Khi tình trạng của người đứng đầu Utopia ngày càng tệ hơn, mối quan tâm duy nhất của Lee Chan là tình hình sức khỏe của Yu Gyeom.
Tuy nhiên, Yu Gyeom chưa bao giờ thể hiện bất kỳ dấu hiệu lo lắng nào.
Cho đến lúc này, Yu Gyeom chỉ nhìn Lee Chan với vẻ mặt bình thản.
Một cơn gió lạnh thổi qua, làm tung bay mái tóc vàng bạch kim của Yu Gyeom. Khoảnh khắc nụ cười trên môi anh đậm dần theo làn gió, ly rượu nghiêng đi.
Xoảng!
Chiếc ly trượt khỏi kẽ tay nhợt nhạt của anh và rơi xuống vỡ tan trên sàn, sàn đá cẩm thạch trắng ngay lập tức chuyển sang màu đỏ.
"Vậy, cái này vỡ thì sao?"
Lee Chan tặc lưỡi trước câu hỏi không đúng lúc và cúi đầu.
Ngay lúc ấy, một giọng nói yếu ớt vang lên từ trên đầu anh.
Lee Chan, người đang ngồi xổm trên sàn và dùng khăn tay lau vết rượu vương vãi trên giày của mình, khựng lại.
"Cái gì... ?"
Yu Gyeom chậm rãi xoa vùng quanh mắt bằng những ngón tay thon dài của mình. Sau đó, anh bình tĩnh mở đôi môi đỏ mọng đẫm rượu của mình ra.
"Chan."
"..."
"Tôi sẽ đến Baekcheon."
"Cái gì?!"
Lee Chan đứng dậy với đôi mắt mở to. Khuôn mặt anh đanh lại khi bắt gặp ánh mắt của Yu Gyeom.
"Anh đang nói cái quái gì vậy?"
Lee Chan nắm lấy vai Yu Gyeom.
Dù biết có làm gì đi nữa thì mình cũng không thể cản được, nhưng như thể không thể buông ra được, anh siết chặt vai Yu Gyeom.
"Anh đang cố để đi chết nhỉ."
Luôn là vậy. Anh trông như một người không hề bận tâm nếu ngày mai mình sẽ chết, trong khi che giấu cảm xúc thật của mình.
Lee Chan thực sự chán ngấy Yu Gyeom như vậy.
Yu Gyeom không biết rằng lý do khiến anh tức giận như vậy là vì anh cảm thấy lần này có gì đó khác lạ.
Cảm giác khác lạ đó bắt đầu từ khi nào? Anh nghĩ có lẽ đó là khoảnh khắc Yu Gyeom bế người phụ nữ đó bước ra khỏi đám cháy và gục xuống.
Lee Chan kìm nén những cảm xúc đang dâng trào trong mình và nói.
"Tôi nghĩ là không thể nào, nhưng anh điên rồi phải không?"
Bầu trời đêm vốn tràn ngập pháo hoa rực rỡ, bỗng chốc đầy mây. Những cơn gió khô ngày càng thổi mạnh hơn, như thể mưa sẽ trút xuống bất cứ lúc nào.
Yu Gyeom nhìn lơ đãng như đang suy nghĩ gì đó.
Sau đó, anh nhìn Lee Chan và nheo mắt lại.
"Anh lo cho tôi sao?"
Khuôn mặt Lee Chan liền nhăn nhó hơn bao giờ hết. Nhìn thấy khuôn mặt đó, Yu Gyeom bật cười.
"Anh luôn có phản ứng hài hước hơn tôi nghĩ đấy."
Lee Chan miễn cưỡng thả vai Yu Gyeom ra một cách khá thô bạo, với vẻ mặt như không muốn đáp lại.
"Chúng ta không ở trong mối quan hệ có thể lo lắng cho nhau đâu."
Lee Chan lẩm bẩm trong khi nới lỏng cà vạt và đưa tay về phía những chai rượu đặt trên sân thượng.
Tâm trí anh ngay lập tức trở nên mơ hồ khi anh uống rượu từ một trong những cái chai đó.
Mới bước được một bước, chân anh đã bị vướng. Lee Chan trong cơn choáng váng ngẩng đầu lên nhìn Yu Gyeom.
"Tên khốn..."
Trăng bị mây che phủ, bóng tối trùm lên khuôn mặt nhợt nhạt.
Đôi mắt giữa hàng mi tạo bóng tối sâu, tỏa sáng mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Có vẻ như anh đang mỉm cười, nhưng lại không.
"Thứ đang giữ lấy tôi là dây xích hay gì khác... Cho đến khi tôi biết chắc chắn..."
Theo từng lời anh nói, những cảm xúc, thứ anh không rõ là hận thù hay ám ảnh, tuôn ra một cách khó chịu.
Khi lý trí dần mờ nhạt, Yu Gyeom không còn vùng vẫy trong tàn dư ý thức nữa.
"Tôi sẽ khiến em yêu tôi điên cuồng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro