Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30

Mi mắt của Yu Gyeom từ từ nâng lên khi một bàn tay lay người anh.

Mắt anh trợn ngược, không thể tập trung, như thể bị thứ gì ảnh hưởng.

"Anh ổn không đấy?"

"..."

"Sao lại đổ mồ hôi nhiều thế này trong lúc ngủ chứ?"

Quầng thâm dưới đôi mắt ngái ngủ của anh trông thật dày.

Thay vì nói anh đang mặc một chếc áo sơ mi nhàu nhĩ với hàng cúc bị mở tung, nói anh đang khoác nó lên người thì đúng hơn.

Anh giống như đang sử dụng ma túy và thậm chí không còn ý chí để giữ vững tâm trí mơ hồ của mình.

Trong căn phòng không có một cây đèn nào được bật lên, ánh sáng duy nhất là ánh trăng chiếu qua cửa sổ.

"Muốn ngủ thì ngủ trên giường đi. Đừng ngủ trên ghế thế."

Yu Gyeom ngồi dậy và với tay qua chiếc bàn chất đầy tài liệu. Giữa đống tài liệu lộn xộn trên bàn là những điếu thuốc nhàu nát.

Đôi mắt của Yu Gyeom quét qua bàn làm việc rồi quay sang Lee Chan. Lee Chan liền tỏ vẻ chán nản.

"Họ bảo là cúp máy rồi."

Điếu thuốc anh lấy từ Lee Chan được đặt giữa những ngón tay dài và gầy của anh, rồi nhanh chóng được đưa vào giữa môi anh.

Yu Gyeom ngả người ra sau, và hút vào một hơi thuốc thật sâu.

Một dư ảnh xuất hiện trước mặt anh trong làn khói mờ ảo.

-Bang-!!

Ranh giới của hiện thực sụp đổ bởi một tiếng súng và khung cảnh xung quanh cũng bị bóp méo.

Khuôn mặt đó hiện lên rất rõ ràng ngoài khung cảnh méo mó.

Anh biết đó chỉ là ảo ảnh và nó sẽ biến mất nếu anh đưa tay ra.

Nhưng dù vậy, anh cũng không thể rời mắt khỏi nó. Trong những giây phút tỉnh táo, anh không khỏi bị cuốn vào những ký ức khiến mình nghẹt thở.

"Thật dơ bẩn."

"Đó là lý do tại sao tôi muốn chạy trốn."

Nó không gây sốc đến thế. Anh buộc phải nghĩ như vậy.

Cô ấy chỉ là một trong số những người đó. Anh có cảm giác như mình sẽ rơi xuống vực thẳm nếu có những suy nghĩ khác.

Yu Gyeom di chuyển điếu thuốc với đôi tay run rẩy và hít một hơi sâu đến mức má anh hóp lại.

"Cô ấy chết rồi à?"

Khi anh hỏi với giọng thờ ơ, bởi anh đã thấy cô gục xuống như thể đã chết.

Chậm rãi, với một cái lỗ trên ngực. Cảnh tượng đó khắc sâu trong tâm trí anh như thể nó không phải thực, mà là một giấc mơ.

"Khó nói lắm. Sau khi bị Baekcheon làm loạn, phe chúng ta giờ đang gặp rắc rối. Những tên khốn điên khùng đó ở khắp mọi nơi."

Utopia vẫn đang trong tình trạng khẩn cấp trước cuộc tấn công của Baekcheon.

Mặc dù bây giờ họ đã chú trọng hơn đến an ninh, nhưng vì có đông người di chuyển bên ngoài nên lối vào rất dễ bị đột nhập, họ cũng bất lực.

Điều này đặc biệt đúng khi chỉ có một số ít người, cụ thể là không quá năm người, chen chúc lên các tầng trên và tìm kiếm khắp nơi như thể đang hành động theo một chiếc lược tinh vi.

Chỉ mất chưa đầy một giờ để một chiếc trực thăng rời khỏi sân thượng, nhưng số lượng thi thể bị bỏ lại trong im lặng là rất đáng kể.

"Sao vậy? Anh quan tâm hả?"

Ánh mắt trống rỗng của Yu Gyeom đảo thành một vòng tròn trong không trung.

"Dù sao thì cũng không phải anh đã bắn cô ấy."

Anh đã thề với mình rằng sẽ không để bị ai chà đạp nữa. Anh rồi sẽ trả lại gấp đôi, gấp ba, hay thậm chí là nhiều hơn nữa.

Như cách mình đã sống, anh giơ súng lên và nhắm vào tim cô.

Anh chưa bao giờ do dự dù chỉ một giây.

Nhưng tại sao?

Tại sao?

'...'

Anh không thể cử động ngón tay giữ cò súng của mình.

Càng giãy giụa, anh càng có cảm giác như mình đang rơi vào đầm lầy, bị một nỗi sợ không rõ tên khiến mình nghẹt thở.

Bàn tay cầm súng của anh run lên. Những giọt nước mắt nóng hổi hòa cùng hơi thở nặng nề.

Cuối cùng, anh đã không thể bóp cò.

Với tiếng súng vang lên từ nơi khác, cô gục xuống trước mắt anh.

"Cậu Yu Gyeom! Chúng ta phải ngăn Baek Hawon lại!"

"Này! Tên khốn đó đang bỏ trốn!! Phải bắt hắn lại ngay lập tức!!"

Cho đến khi cô biến mất trước mắt anh.

Anh cảm thấy mình giống như một con cá bị đặt trên thớt, như thể đầu anh sắp bị chặt đứt.

"Chúng ta có nên tìm ra ai đã làm việc đó không?"

Yu Gyeom phun một làn khói dày đặc ra qua môi và dụi điếu thuốc vào gạt tàn, anh miễn cưỡng nhấc cơ thể lảo đảo lên khỏi ghế.

Anh bước đi một cách loạng choạng, như thể có thể ngã bất cứ lúc nào, đôi mắt mơ hồ của anh đảo quanh khắp căn phòng.

Những bức tường trắng vẫn còn nguyên vẹn như khi Yeonbyeol bước vào. Anh có thể nhìn thấy bên trong bức tường trong nháy mắt.

Không gian vốn bị đóng chặt từ mọi phía trong suốt 15 năm qua, nhưng giờ lại có cảm giác thật kỳ lạ, như thể một bên đã bị cắt đứt.

Thứ duy nhất thay đổi là màn hình gắn như cửa sổ đã được chuyển sang một bên.

Cô lại bắt được lần nữa.

Yu Gyeom khẽ mỉm cười, như thể đang tự chế giễu mình.

"Không."

Anh sẽ không quên.

Anh cũng  không biết.

Phải chăng anh không muốn nhìn thấy cô?

"Không không..."

Hoặc có lẽ, anh rất muốn được nhìn thấy cô.

Yu Gyeom ngừng nói và vuốt những sợi tóc rơi xuống mi mắt. Sau đó, đẩy tường sang một bên, anh bước vào trong.

Anh dừng lại trước chiếc giường trắng tinh.

Như thể đang tìm kiếm dấu vết còn sót lại, anh từ từ kéo chiếc chăn lại bằng đầu ngón tay.

"Chan."

Nụ cười yếu ớt treo trên khóe môi anh toát lên vẻ nguy hiểm.

'Ah.'

'Quả nhiên.'

"Tôi phải tự tay giết người phụ nữ đó."

'Đây có phải là điều mình muốn thấy không?'

* * *

'Hawon, bầu trời yêu dấu của mẹ.'

Người phụ nữ đứng dưới trần kính màu mỉm cười rạng rỡ. Đôi mắt ngây thơ của cô lấp lánh như những vì sao.

Khuôn mặt rạng rỡ được tô điểm bởi những gam màu tươi sáng đẹp đến choáng váng.

'Anh không ghen tị với con trai mình đấy chứ? Sao anh có thể yêu em nhiều đến vậy thế?'

Ánh sáng tràn ra từ tấm kính màu theo chuyển động của cô.

Mái tóc đen tung bay trong gió, những cử chỉ đáng yêu và tiếng cười lan tỏa như một bông hoa đang nở rộ.

Mọi thứ đều có màu sắc sống động, khiến anh không thể rời mắt.

'Hawon, lại đây với bố đi.'

Vậy nên, đó mới là một giấc mơ không thể phớt lờ. Vì là một cảnh tượng đã không còn tồn tại trên thế giới này, nên anh không thể không đứng nhìn dù biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

'Hawon. Hawon. Hawon. Hawon.'

Tiếng thì thầm dần dần biến thành một tiếng cười kỳ quái.

Trước khi anh kịp nhận ra, trên tấm kính màu chỉ còn lại màu đỏ, khiến người phụ nữ ướt đẫm.

'Hawon.'

Người phụ nữ loạch choạng ngã về phía trước khiến anh ngã về sau. Người phụ nữ ngồi trên người anh đưa bàn tay run rẩy của mình ra.

Khuôn mặt trắng nõn giờ đã đỏ thẫm. Lực ấn xuống cổ họng anh ngày càng mạnh hơn. Đến khi hơi thở của anh đã đạt đến giới hạn.

'Là vì con phải không?'

Không có sự ngây thơ trên nụ cười rộng đó.

Có lẽ số mệnh đã định sẵn cho anh kể từ lúc đặt chân lên hòn đảo này. Tình yêu của họ đã khiến cô trở nên như vậy.

Sự ngây thơ của cô đã chết.

Không, sự ngây thơ của cô đã bị giết chết.

'Bởi vì con yêu mẹ... !'

Giống như ánh sáng liên tục nhấp nháy, tầm nhìn của anh mất đi tiêu điểm rồi lại quay trở lại.

'Vì anh mà tôi chết đấy!'

Đúng lúc đó, một giọng nói xa lạ vang lên như tiếng hét.

* * *

Baek Hawon, người đang ngủ trên ghế sofa cạnh giường, tỉnh dậy sau giấc mơ và thở dốc.

Khóe mắt anh đỏ hoe khi anh ôm lấy cổ mình bằng đôi tay run rẩy.

Những đường gân nổi rõ trên mu bàn tay tái nhợt của anh, khiến anh trông như đang tự thắt cổ mình.

Khi anh đứng dậy, cuốn sách trên đùi anh liền rơi xuống sàn. Không thèm để ý, anh đưa tay cầm lấy chiếc cốc trên tủ đầu giường.

Nước lạnh xối xuống làm ướt cả bàn tay anh. Anh nhấc nó lên, nhưng chiếc cốc lại tuột khỏi bàn tay vẫn còn run rẩy của anh rồi vỡ tan thành từng mảnh.

Baek Hawon siết chặt bàn tay trống rỗng của mình và run rẩy hít một hơi.

Sau đó, theo thói quen, anh rút khẩu súng từ trong áo khoác ra và giữ chặt. Mái tóc đen phủ trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Đó là một triệu chứng tái phát không liên tục.

Vốn dĩ, nó đến như một lời nhắc nhở khi anh nghĩ mình có thể quên, nhưng trong suốt 10 ngày Yeonbyeol bất tỉnh, nó cứ liên tục xuất hiện.

Giấc mơ bắt đầu với những ký ức tuổi thơ và luôn kết thúc bằng việc anh bị bóp cổ bởi một người mà anh sẽ không bao giờ gặp lại. Và khi tỉnh dậy, anh sẽ nghĩ về điều đó.

Một tình yêu sinh ra từ đâu đó sâu thẳm trong lòng, không thể phủ nhận và rồi tình yêu đó sẽ kết thúc.

Và chính anh, sẽ bị bỏ lại phía sau.

"... Yeonbyeol."

Đôi mắt đỏ ngầu của Baek Hawon quay sang Yeonbyeol, người đang ngủ như một con búp bê trên giường.

Đôi mắt anh dừng lại trên đôi môi chẳng còn chút sức sống của cô.

Mới hôm qua thôi cô đã được tháo máy thở. Dù viên đạn đã sượt qua tim cô trong gang tấc, nhưng tim cô đã ngừng đập một lần trong khi phẫu thuật.

"Cô lẽ ra không nên ngăn cản tôi."

Hawon đưa tay ra và nhẹ nhàng chạm vào tóc của Yeonbyeol.

Anh hôn lên mái tóc đang quấn lấy ngón tay mình.

Đôi mắt đen tuyền nhìn xuống cô run lên như sắp ngấn nước bất cứ lúc nào.

Tại sao cô lại lấy súng từ tay anh và ném nó đi?

Điều gì ẩn sau cái nhìn ngắn ngủi giữa họ?

Tại sao?

"Không thể nào chiếc xe mà lão đại Baekcheon lái lại không có kính chống đạn!"

Tại sao cô cứ cản đường anh?

Anh không thể ngừng nghĩ về cô và anh cũng không biết tại sao.

"Đừng chết."

Vì thế, cô không nên chết.

"Cô phải sống..."

Cô phải còn sống trước mặt anh.

Giọng anh phát ra như một hơi thở tan vào không khí, và mái tóc đen của cô rơi khỏi tay anh.

Đôi mắt anh nhìn xuống cô trở nên sâu thẳm vô tận.

"Ưm..."

Đôi mắt cô, như những bông hoa sẽ không bao giờ nở trong đời anh, từ từ mở ra.

Anh cảm thấy như thời gian đã dừng lại.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Baek Hawon cảm thấy bị thu hút một cách bất lực.

Tuy nhiên, anh không thể nghĩ đến việc thoát ra khỏi nó.

"... Baek... Hawon...?"

Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra giữa đôi môi khô khốc.

Baek Hawon áp tai vào ngực cô, như để kiểm tra xem tim cô có ngừng đập lần nữa hay không, rồi anh nhẹ nhàng ấn môi mình vào môi cô.

Hơi thở nóng hổi thoát ra từ môi cô nhấn chìm anh.

Bầu trời trong xanh của bình minh trút xuống và cù vào đầu ngón tay anh. Cảm giác xa lạ đó thật khiến người ta choáng váng.

Giống như một đứa trẻ bị lóa mắt bởi pháo hoa, Baek Hawon vô cùng mê mẩn.

Nếu khoảnh khắc này là một giấc mơ, anh hy vọng mình sẽ không bao giờ tỉnh dậy.

"Đừng biến mất khỏi tôi."

Anh thì thầm như thể đang nói điều gì đó thật buồn cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro