Chương 3
'Mình đang phát điên à?'
Ngay khi Baek Hawon bị túm lấy cổ áo, Ji Woon theo phản xạ rút súng ra rồi rút lại, ngạc nhiên xoa xoa quầng thâm dưới mắt.
'Tôi sẽ chỉ nói một lần thôi, vậy nên hãy lắng nghe cẩn thận, lão đại.'
Cô giữ chặt cổ lão đại đến nổi cả gân xanh lên trên mu bàn tay trắng trẻo, cô thậm chí còn dùng ngón tay chọc vào ngực anh. Giống như vầng trán nhăn nheo của lão đại mình, Ji Woon cũng nhíu mày.
'Trái tim tôi giờ đã rời khỏi đây rồi.'
'...'
'Cuối tuần này tôi sẽ tự lập nên xin hãy chuẩn bị một bữa tiệc chia tay nhé.'
Giọng nói mạnh mẽ phá vỡ sự im lặng nặng nề. Dưới ánh mặt trời, đôi mắt nâu sáng lên và trở nên to hơn một chút. Đó là một sự thay đổi nhỏ nhưng lại là một sự thay đổi bất thường đối với Ji-woon, người nhạy cảm với các thành viên khác trong tổ chức.
Sự tồn tại của Cha Yeonbyeol ở Baekcheon không phải là điều có thể định nghĩa một cách đơn giản như vậy. Một người phụ nữ được lão đại trước của Baekcheon mang đến vì cô ấy giống người vợ yêu quý đã khuất của ông và con gái của người phụ nữ đó. Cô không thuộc tổ chức, nhưng ở một khía cạnh khác thì cô cũng giữ vị trí thứ hai chỉ sau lão đại hiện tại. Các thành viên tổ chức gọi cô là Tiểu thư và không thể đối xử tùy tiện với cô.
Thay vì vị thế do sự ra đời của Cha Yeonbyeol tạo ra, chính lời nói và hành động của cô đã khiến sự tồn tại của cô trở nên như hiện tại. Cô ngu ngốc, non nớt, cùng khí chất khiến mọi người choáng ngợp, đến mức khiến những tên ngốc không biết gì nhiều cho rằng cô là một người điều hành cấp cao nào đó trong tổ chức.
Chưa kể, cô còn nói về tình yêu với lão đại như một kẻ điên.
Dù là động vật hay con người, nếu ánh mắt anh dán vào họ lâu, cô sẽ chộp lấy, phá hủy mọi thứ và nắm lấy Hawon bằng đôi bàn tay nhuốm máu, thổ lộ tình yêu vô bờ bến của mình.
Cô càng làm như vậy, Baek Hawon càng ghét cô. Tuy nhiên, anh đặt Cha Yeonbyeol dưới sự chăm sóc của Baekcheon vì rủi ro đối với tổ chức nếu anh đưa cô đi nơi khác, cũng như không thể chống lại mong muốn của lão đại trước là cha anh để lại.
'Tôi nghĩ đó cũng là một điều may mắn cho lão đại, thế nên hãy làm sao cho thật hoành tráng và sang trọng nhất nhé. Anh có thể mà phải không?'
Nhưng cuối cùng?
Rốt cuộc, cô ấy điên rồi à?
Không.
Cô ấy đã thay đổi.
Giống như, những chiếc kim đồng hồ buồn tẻ, đã dịch chuyển. Nó đã thay đổi nhiều đến mức không thể xác định được nguyên nhân.
Baek Hawon cũng cảm nhận được sự thay đổi đó.
Ji Woon nhận ra điều đó ngay lập tức.
Đôi mắt tựa vực thẳm phản chiếu Cha Yeonbyeol tỏa sáng với một ánh sáng khác so với trước đây.
Baek Hawon chỉ nhìn cô với đôi mắt vô cảm như trước cho đến khi cô gục vào vòng tay anh. Khuôn mặt cô đầy tức giận và khóe miệng cong lên.
* * *
"Cô ấy sốt cao hơn 39 độ. Nhiệt độ giờ đã giảm xuống còn 38 nhưng vẫn nguy hiểm. Có vẻ như cơn đau nhức cơ thể mà cô ấy phải chịu lần trước đã trở nên tệ hơn."
Ranh giới giữa mơ và thực bị xóa nhòa. Như thể sức nóng đã làm tan đi cảm giác thực của tôi, tôi choáng váng chìm vào thứ gì đó sâu thẳm.
"Cô mất trí rồi à? Không ai có thể làm vậy trừ khi bị điên."
Thứ khiến tôi chợt mở mắt là một giọng nói trong trẻo khiến tôi tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không.
'Ah, mình tỉnh hẳn rồi.'
Tôi chớp nhẹ đôi mi nặng trĩu của mình rồi cuối cùng nhắm lại. Nghĩ lại, tôi tự hỏi liệu mình có thực sự nghe nhầm không. Ai có thể nói những lời như vậy với Baek Hawon?
"Sao anh có thể bỏ mặc đứa trẻ đó đến mức khiến cô ấy bất tỉnh tận hai lần hả?"
"Chuyện gì đang xảy ra sao? Tôi không nghĩ có lý do gì để người thừa kế của gia tộc Do trực tiếp đến đây."
"Tôi đến gặp cô ấy mà. Sao? Anh có gì phàn nàn hả?"
Cạch_
Một âm thanh đe dọa tiếp nối giây tiếp theo. Dù chỉ nghe vài lần nhưng đó rõ là âm thanh súng lên đạn khó quên.
"Nghe nói anh được nuôi dạy rất tử tế, nhưng tôi chỉ thấy anh thật tùy tiện."
"Gì? Thế sao anh lại ngang bướng như vậy trong khi anh lớn lên trong môi trường khắc nghiệt hả?"
Thật... Thật khó cho bất cứ ai có thể giả vờ ngủ trong bầu không khí căng thẳng như này, nơi dường như bất cứ ai cũng có thể chết chỉ vì một câu nói sai.
Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy trần nhà sơn màu mà mình đã quen thuộc. Đây là phòng của Cha Yeonbyeol.
Vừa mở mắt ra, tôi đã bị một sức nặng nặng như một tảng đá lớn đè lên người khiến mình nghẹt thở. Tôi đã nghĩ đến việc nhắm mắt lại lần nữa trước sự bất lực như một cơn sóng tràn vào, nhưng tôi lại không thể rời mắt khỏi người đã ở bên tôi từ nãy đến giờ.
Trước hết, là mái tóc giống như kẹo bông. Kẹo bông màu hồng tươi.
Thời trang cũng độc đáo như màu tóc của anh ta. Một chiếc áo khoác denim có thêu hoa sặc sỡ, tất đỏ, giày vàng và khuyên tai hình gấu lủng lẳng trên vai.
Khi hơi quay mắt lại, tôi nhìn thấy Baek Hawon, người đang nhắm súng vào Kẹo bông.
'Tên khốn quái đản này luôn sẵn sàng gây náo loạn bằng súng.'
"Kẹo bông."
Tôi gần như không thốt ra được lời nào.
May mắn thay, Kẹo bông, người có lẽ đang tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không, quay về phía tôi và chúng tôi chạm mắt nhau.
Vẻ đẹp nam tính hiện rõ ngay từ cái nhìn đầu tiên rất phù hợp với mái tóc bồng bềnh của Kẹo bông. Đó là một khuôn mặt với những đường nét mềm mại nhưng rắn chắc hòa quyện một cách tự nhiên ngay cả với phong cách lập dị trong tính cách.
'Mình cá là anh ta sẽ còn đẹp hơn nếu cười lên. Thường thì, một người với vẻ ngoài như vậy sẽ là kẻ phản diện chủ mưu.'
Chìm trong những suy nghĩ vớ vẩn như thế, tôi méo mặt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trước mặt.
"Cô xấu hơn rồi à?"
"Gì?"
Tôi có thể cảm thấy mặt mình méo đi vì những lời đó.
'Sao mình có thể quên được một tên toàn ném bom trong mỗi lời mình nói như thế chứ... Có lẽ hắn là vai phụ?'
Nhìn mặt thôi thì anh ta có vẻ giống vai phụ, nhưng vì Cha Yeonbyeol đã chết ở giai đoạn đầu nên có khả năng những người đứng về phía Yeonbyeol như anh ta sẽ không được xuất hiện.
"Gọi bác sĩ."
"Vâng, thưa lão đại."
Liếc nhìn tôi, Baek Hawon cất súng. Như thể không hài lòng, Kẹo bông cau mày.
"Không phải lão đại quá cổ hủ rồi sao?"
Sự cảnh giác của tôi đối với Kẹo Bông tăng lên cùng với hảo cảm.
'Ở tầng này khó mà tìm được người có suy nghĩ như vậy, sao có thể không thích được chứ?'
Khi tôi rên rỉ và cố gắng đứng dậy, Kẹo bông đã tóm lấy tôi và giúp tôi dựa vào đầu giường.
Vì chưa bao giờ nhìn thấy anh ta trong sách nên tôi thậm chí còn chẳng thể đoán được ba chữ cái trong tên anh ta. Nhờ trước đó có nghe anh ta là người thừa kế của gia tộc Do, tôi đoán họ của anh ta là Do.
Baekcheon được lãnh đạo bởi gia tộc Baek, và năm gia tộc theo sau, phân chia và quản lý các lãnh địa Baekcheon tương ứng. Có vẻ như một trong những gia tộc đó là gia tộc của Kẹo bông.
"Này, Kẹo Bông."
"Kẹo bông?"
"Tên anh là gì?"
Có lẽ vì cơn sốt nên những lời tôi đang nghĩ đã xuyên qua bộ lọc mà thoát ra khỏi tâm trí mơ hồ của tôi qua môi. Lông mày của Kẹo Bông nheo sâu lại.
"Gì? Cô còn mất trí à?"
"Do Siyoo, dừng việc này lại rồi về đi."
Câu trả lời mà tôi không muốn nghe phát ra từ miệng anh ta.
Do.Si.Yoo. Tôi cuộn tròn ba âm tiết đó trong miệng, nhưng quả nhiên là không có gì xuất hiện trong đầu tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên đó.
Kẹo bông, không, Do Siyoo tỏ rõ sự bất mãn bằng vẻ mặt cau có nhưng vẫn đứng dậy khỏi giường như thể không thể làm trái lệnh của lão đại.
Tôi tưởng anh ta sẽ rời khỏi phòng như vậy, nhưng anh ấy đột nhiên quay lại và nắm lấy vai tôi, anh ta đưa mặt lại gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta.
Bất giác, tôi như ngừng thở trước hành động bất ngờ đó.
"Cứ kể với tôi bất cứ khi nào."
"..."
"Bất cứ khi nào cô muốn rời khỏi đây, hãy nói với tôi."
Tôi không đáp lại những lời khó hiểu của anh ta và nhìn anh ta với vẻ ngơ ngác, nhưng Do Siyoo đã rời khỏi phòng như thể không nhìn thấy ánh mắt của tôi.
'Bất cứ khi nào tôi muốn rời khỏi đây?' Không đời nào Cha Yeonbyeol muốn rời khỏi Baekcheon.
Là do cuốn tiểu thuyết chứa đầy những điều tôi chưa biết khi đọc, hay là do tôi đã chiếm hữu một nhân vật phản diện chết trong chương đầu tiên của tiểu thuyết BL?
Tôi có cảm giác như đầu tôi sắp vỡ ra lần nữa. Tuy nhiên, vì anh ta thân thiết với Baek Hawon nên dường như không có khả năng là ngụy trang hay tạo danh tính giả. Vậy nên, rõ ràng Do Siyoo không phải là tên hung ác sẽ giết Yu Gyeom.
Tôi không chắc mối quan hệ của anh ấy với Cha Yeonbyeol là gì, nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi biết rằng có ít nhất một người thích cô ấy.
Khi sự căng thẳng giảm bớt và cơn buồn ngủ lại ập đến, tôi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Tôi chạm mắt với Baek Hawon, người mà tôi nghĩ đã bỏ đi cùng Do Siyoo.
"Lão đại?"
Lông mày anh ta giật và nhăn lại trước lời nói của tôi.
Cơ thể tôi rùng mình trước ánh mắt khó hiểu đang hướng về phía mình. Khuôn mặt của Baek Hawon giống như biển đêm hay đầm lầy. Bề ngoài trông có vẻ bình lặng nhưng không thể biết được trong đáy có gì cho đến khi chạm đến nó. Tuy nhiên, ngay khi khoảnh khắc chạm đến nó, nó sẽ tạo ra cảm giác sợ hãi như thể sẽ bị nó nuốt chửng.
"Anh không đi à?"
Baek Hawon nãy giờ vẫn dựa vào cửa tiến lên một bước. Ngay cả khi phải đo từng bước chân bằng thước kẻ, tôi cũng không thể tạo ra sự hoàn hảo như thế.
"Buổi tiệc."
Anh ta bước từng bước, khiến tôi cảm nhận được sức nặng được tạo ra từ hào quang mà anh ta sinh ra đã sở hữu. Bầu không khí bao quanh anh ta là sự kiêu ngạo của kẻ săn mồi đứng đầu chuỗi thức ăn.
"Việc tổ chức buổi tiệc chia tay."
Bàn tay trắng trẻo của Baek Hawon chạm vào bông hồng trên chiếc bàn gần đó một cách không phù hợp. Động tác anh ta nghịch những cánh hoa đỏ như máu khiến tôi hồi hộp, nhưng tôi cố làm ngơ trước sự cảnh giác đang dâng cao của mình.
Tôi đã tuyên bố sẽ tự lập, rời khỏi Baekcheon. Trong khi nắm lấy cổ áo của Baek Hawon.
Rõ ràng lúc đó tôi đã phát điên, nhưng nhìn lại thì cũng không có gì quá đáng.
Nếu rời hòn đảo này, tôi sẽ không gặp Yu-gyeom, người sẽ lẻn vào hòn đảo này và bắt cóc tôi. Tôi cũng sẽ không chết dưới tay Yu-gyeom vào ngày Baek Hawon đi tìm tôi và gặp anh ấy.
"Tôi không nghĩ mình có thể trở thành một phần của tổ chức này khi tôi thậm chí còn không giỏi bắn súng, vì vậy tôi nghĩ đã đến lúc mình phải rời đi và tự kiếm sống."
Sau khi tự lập, cũng không tệ nếu đi tìm Do Siyoo, người mà tôi vừa gặp, giúp đỡ. Dù không chắc chúng tôi có mối quan hệ như thế nào, nhưng trông có vẻ giống như 'tình bạn'.
Tôi nhìn Baek Hawon và mỉm cười. Như thể đã nhìn thấy con đường dẫn đến sự sống sót của mình, khóe miệng tôi cong lên một cách tự nhiên.
"Lão đại cũng muốn tôi biến mất mà phải không?"
Vào lúc đó, Baek Hawon đã nắm lấy bông hoa bằng một tay. Đủ mạnh để máu chảy ra, nhưng anh ta vẫn vô cảm. Đóa hoa mỏng manh dễ dàng bị bẻ gãy trong tay anh ta, những cánh hoa đỏ thẫm rơi xuống sàn cùng những giọt máu do bị gai đâm.
Cảnh tượng đó khiến tôi nổi da gà, nhưng tôi vẫn siết chặt chăn để không lộ ra vẻ sợ hãi và đối mắt với anh ta. Tôi mở miệng vì sự im lặng đè nặng lên tôi khi chúng tôi nhìn nhau chằm chằm.
"Lão đại."
Baek Hawon lạnh lùng nhếch môi.
"Cha Yeonbyeol."
Gọi tên tôi với giọng trầm, anh ta tiến lại gần tôi. Những cánh hoa đỏ rơi rải rác như máu tươi khi anh ta bước đi.
Tôi càng kìm nén ý muốn bỏ chạy thì nó càng lớn. Baek Hawon, đứng ngay trước mặt tôi, đưa tay ra và tôi theo bản năng nhắm mắt lại. Cảm giác mát lạnh khi ngón tay anh ta chạm vào má tôi thật quá sống động.
"... Cô cứ làm những việc mà trước đây cô chưa từng làm."
Tôi lại mở mắt khi nghe thấy giọng nói của anh ta.
Tôi bị giữ lại bởi đôi mắt đen dường như đóng băng bất cứ ai nhìn vào chúng. Nó giống như mô tả tôi đã đọc trong tiểu thuyết, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy. Tôi thậm chí còn không dám thăm dò độ sâu của nó.
"Tôi nghĩ mình đã biết."
'Lần đầu tiên, lần dầu tiên nhìn thấy cậu–'
'Tôi đã biết là mình sẽ yêu cậu thế này mà.'
Khi đôi đồng tử của anh ta ngày càng sâu hơn, người tôi nhìn thấy trong tiểu thuyết hiện lên trong tâm trí tôi và chồng lên anh ta của hiện tại.
"Nhưng cũng có cảm giác là không."
Diễn biến và lời thoại khó hiểu khiến tôi muốn khóc.
Tôi nghĩ mình vừa gắn thêm một Death flag mới cho chính mình rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro