Chương 29
"Em phải làm gì để anh ngừng ghét em đây?"
Bíp_
Một giọng nói mà tôi không biết là đến từ một giấc mơ hay là thật vang vọng cùng một âm thanh ù ù trong đầu tôi.
Cảm giác như có dung nham sôi sục đang chảy trong huyết quản tôi.
Vì quá đau, tôi không thể biết đây là một trong những giấc mơ luôn ám ảnh tôi hay đây là hiện thực.
Những gì tôi biết là mình đang rơi, chìm vào bóng tối.
Đến tận cùng, đến vực thẳm hư vô.
Một khuôn mặt mờ ảo xuất hiện trong tầm nhìn đang sụp đổ của tôi.
Những cảm xúc rối rắm này thực sự là của tôi, hay chỉ là những gì còn sót lại trong 'cơ thể' này?
Tình huống này thật tồi tệ và khó hiểu.
Nhưng đồng thời, tôi cũng hiểu làm sao mà điều đó lại xảy ra.
Số phận của Cha Yeonbyeol không ngừng thì thầm trong đầu tôi, giống như nó vốn dĩ đã gắn chặt với tôi.
Thật nực cười.
Bên bờ vực của tất cả, tôi chỉ muốn cười thật lớn.
"... Cha Yeonbyeol! Yeonbyeol! Đừng như vậy!"
Tàn dư của cơn ác mộng trở nên mờ đi bởi tiếng kêu gào từ hiện thực.
Cơn đau rát như thể đang bị ném vào địa ngục lại ùa về.
Mỗi hơi thở tôi thở ra đều đau đớn, giống như hơi thở cuối cùng của mình. Tôi gần như không thể nhấc mi mắt lên, giống như bị sốt ấy.
Tôi có thể cảm nhận được sự run rẩy của cơ thể đang ôm lấy mình.
Là sự trống rỗng, hay điên cuồng mãnh liệt tỏa ra trong ánh mắt.
Kỳ quái như thể đang đối diện với mặt trời ở khoảng cách gần.
Như thể bị thứ gì đó chiếm hữu, tôi đưa tay lên và nắm chặt lấy cổ áo anh ta.
Ngay cả khi trước ngực bị đâm xuyên vào một lỗ, tôi vẫn còn sức lực một cách đáng kinh ngạc.
Khuôn mặt gục xuống về phía tôi không chút kháng cự và nói.
"... Đừng chết."
Và tiếng thì thầm cầu xin phát ra giống như hơi thở cuối cùng.
* * *
Baekcheon được thành lập tại Hồng Kông bởi lão đại đầu tiên là người Hàn Quốc, nó đã được truyền qua nhiều thế hệ trong hơn 50 năm. Nơi đặt trụ sở chính là một hòn đảo có giá trị to lớn vì lượng tài nguyên bị chôn vùi bên dưới Thái Bình Dương thậm chí không thể ước tính được chính xác.
Baekcheon trở nên vững chắc trong lãnh thổ của mình đến mức không ai có thể xâm chiếm được. Họ không có quan hệ gì với các tổ chức khác và hoạt động độc lập, chỉ vì lợi ích riêng của họ.
Hệ thống phân cấp nội bộ của Baekcheon khá nghiêm ngặt. Giữa các thành viên có sự liên kết chặt chẽ và họ đều có lòng trung thành rất cao.
Người cai trị tất cả chính là Baek Hawon.
Ngay từ khi đạt được vị trí của mình, anh đã biết rõ mọi ngóc ngách trong hệ thống của tổ chức.
Mùa đông năm Baek Hawon tròn 16 tuổi, mẹ anh đã qua đời trong một cuộc nổi loạn của gia tộc dưới quyền Baekcheon.
Bà ấy là người không hợp với bóng tối. Thuần khiết, đáng yêu, nụ cười rạng rỡ và hoàn hảo. Bà ấy có thứ gì đó mà họ không có, ngay cả khi được sinh ra lần nữa.
Bà ấy quá rực rỡ, vì vậy, khó mà ngăn được tình yêu dành cho bà.
Khi bà qua đời, cha anh phát điên sau khi chứng kiến cái chết của vợ mình.
Và anh là một cậu bé không thể làm gì trong khi cha mình phát điên, hay khi mẹ qua đời ngay trước mắt anh.
Cuối cùng, vì không thể quên được người vợ của mình, ông đã mang về một người phụ nữ trông giống bà cũng như con gái của cô ta, người trở thành chủ đề bàn tán của mọi người.
Có vẻ như Baekcheon đã kết thúc.
Bốn năm sau, khi lão đại của Baekcheon qua đời, cùng với người phụ nữ giống người vợ đã chết của ông, đó được coi là chiếc đinh cuối cùng đóng vào cỗ quan tài.
Mọi người đều kết luận rằng sự sụp đổ cuối cùng cũng kết thúc.
Ai có thể ngờ?
Ai có thể ngờ rằng một chàng trai vừa bước sang tuổi 20, sau gần nửa cuộc đời núp bóng cha mẹ lại tàn nhẫn đến vậy?
Đó thực tế không phải một điều gì cần phải bị che giấu.
"Cái... cái gì thế này...!"
Khi người gia chủ trở về dinh thự của mình, ông ta được chào đón bởi gia đình vẫn còn sống và các cấp dưới của mình. Họ vẫn chưa bị giết, nhưng được trưng bày như những tác phẩm được chuẩn bị cho ông ta. Những người sống gào lên trong đau đớn.
Sau đó, một ngọn lửa đỏ thẫm liền bao trùm lên toàn bộ dinh thự. Làn khói đen dày đặc bao phủ bầu trời, giống như một tán cây đen.
Đó là lúc địa ngục bắt đầu.
"Tôi đã chờ đợi từ rất lâu rồi."
Chàng trai bước ra từ bóng tối mỉm cười thật đẹp. Dù mới bước sang tuổi 20 nhưng trông anh đã rất trưởng thành.
Nụ cười trên khuôn mặt anh đẹp đến mức không phù hợp với quang cảnh, và xa rời thực tế.
"Mày...! Sao lại là mày?!"
Bang!
Không hề báo trước, con trai ông ta biến khỏi thế giới.
Từng người một, đôi khi là hai người, cho từng lời ông ta thốt ra.
Chàng trai đã loại bỏ từng người ông ta quan tâm khỏi thế giới này mà không thèm liếc nhìn một cái. Miệng anh nhếch lên khi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nghẹt thở trong tuyệt vọng.
Trong mắt anh, sự điên rồ chói lóa tỏa ra màu đỏ thẫm.
Không có lòng thương xót.
Những kẻ đã làm hại mẹ anh đều bị giết theo cách tương tự. Từ những người trực tiếp làm hại bà, cho đến những người chế nhạo bà, không ai được bình yên.
Tất cả những ai đã tham gia dù chỉ một chút đều không thoát khỏi cái chết.
Và cái chết của họ được trưng ra cho tất cả mọi người thấy.
Để không ai dám coi thường anh nữa.
* * *
"May là tim không bị tổn thương nên ca phẫu thuật đã thành công. Tuy nhiên, chúng ta sẽ phải chờ xem điều gì xảy ra trong quá trình hồi phục..."
"Sẽ mất bao lâu để hồi phục?"
Sự sợ hãi hiện rõ trong mắt bác sĩ khi ông nhìn Ji Woon.
Điều đó có nghĩa là tình trạng của bệnh nhân rất không mấy khả quan.
Baekcheon vốn có bề ngoài là một doanh nghiệp khổng lồ, bệnh viện này là một trong những bệnh viện lớn nhất Hồng Kông và cũng là một phần của doanh nghiệp đó.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên Baek Hawon trực tiếp đến thăm.
Với các vệ sĩ mặc đồ đen đứng khắp nơi, bầu không khí bên trong bệnh viện vô cùng bất thường.
"Khi nào chúng tôi mới có thể đưa cô ấy về đảo?"
"Tôi nghĩ là không nên di chuyển đường dài cho đến khi bệnh nhân tỉnh lại. Cơ thể cô ấy đã yếu ngay từ đầu nên chúng ta sẽ phải chờ xem tình trạng sẽ diễn biến như thế nào."
Ji Woon gật đầu mà không nói gì.
Bác sĩ rời khỏi phòng như bị ma đuổi.
Ji Woon hướng ánh mắt về phía Yeonbyeol, người đang nằm đó với đôi môi nhợt nhạt mím chặt và đôi mắt nhắm nghiền.
Ống truyền dịch cắm vào cánh tay mảnh khảnh như cành khô của cô trông thật nặng nề. Nhìn bề ngoài, cô trông không khác gì một xác chết.
Khoảnh khắc cô ngã xuống vẫn còn sống động trong ký ức của anh.
Đó là khi anh vừa đến sau khi đã xác nhận rằng Yeonbyeol không có mặt tại trụ sở của Utopia.
Cô bị bắn với ý định giết cô ngay lập tức. Chính việc cô còn sống đã là một phép lạ rồi.
Ji Woon bước tới chỗ Baek Hawon, người đang ngồi trên chiếc ghế sofa cạnh giường. Phòng bệnh nằm ở tầng cao nhất giống một căn hộ áp mái hơn là một căn phòng.
"Lão đại. Họ nói rằng chỉ nên đưa tiểu thư về đảo khi cô ấy đã tỉnh lại. Chúng ta nên làm gì đây?"
"..."
"... Lão đại?"
Baek Hawon, người đang nhìn Yeonbyeol với khuôn mặt vô cảm, rời mắt khỏi cô như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ.
"Cậu nói gì?"
Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Đôi mắt uể oải ngước lên, bình thản nhưng nặng nề.
"Có vẻ như sẽ rất khó để đưa tiểu thư về đảo cho đến khi cô ấy tỉnh lại. Họ nói nó có thể nguy hiểm."
Baek Hawon cởi cúc cổ áo sơ mi, cà vạt cũng được nới lỏng.
"Còn bác sĩ thì sao?"
Bàn tay của bác sĩ, người anh đã đưa theo cùng để đề phòng, giờ đã trở nên vô dụng.
Đó rõ ràng là một cuộc tấn công trắng trợn nhằm vào bác sĩ. Đánh giá từ việc chỉ nhắm vào tay, cho thấy kẻ đó có kỹ năng và sự điềm tĩnh đáng kể.
"Họ nói có thể thực hiện các hoạt động nhẹ nhàng hàng ngày, nhưng việc điều trị hoặc phẫu thuật sẽ rất khó khăn."
Dù có thể sửa lại vẻ bên ngoài, nhưng chứng run tay nghiêm trọng do ám ảnh cũng sẽ khiến người đó không bao giờ có thể cầm dao mổ nữa.
"Đây rất có thể là tác phẩm của Utopia."
"Tôi tự hỏi tại sao chúng lại cất công nhắm vào bác sĩ."
Baek Hawon nhẹ cười khẩy và tựa lưng vào ghế sofa.
Anh cũng tò mò, dù cũng có suy đoán.
Nếu là bình thường thì anh sẽ làm theo ý mình, nhưng vì lý do nào đó mà anh không muốn làm thế lúc này. Có lẽ đúng hơn khi nói rằng anh không muốn rời khỏi nơi này.
"Gọi bác sĩ từ tòa nhà khác tới. Thay thế tất cả y tá bằng người của chúng ta."
Chiếc đồng hồ bạc trên cổ tay anh lấp lánh tring ánh sáng khi anh vuốt tóc ra sau.
Cảm nhận được sức nặng gây khó chịu, anh ngừng cử động và nhìn thấy vết máu khô trên tay đã chuyển sang màu đỏ.
Anh cho rằng mình đã trở nên tê liệt với việc giết người.
Nhưng, khi thấy máu chảy ra từ cơ thể nhỏ bé đó... Lúc đó, đầu anh tràn ngập màu đỏ và anh không thể nghĩ được gì khác.
Ngày đó cũng như vậy.
"Tôi đã thích anh."
"Nhưng thế này là hơi quá rồi."
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
Những lời thì thầm điên rồ đó không còn nhắm vào anh nữa, anh cũng không rõ mình nên sốc hay nhẹ nhõm nữa. Cũng không phải loại cảm giác đó.
Chỉ trong một khoảnh khắc, hình ảnh phản chiếu trên cửa kính chồng lên hình ảnh của cha anh, người có tình yêu gần như ám ảnh, người cuối cùng đã phát điên trước cái chết của mẹ anh.
Dù chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng nó đã giam cầm anh.
Không. Rõ ràng là có thứ gì đó không phải chân anh đã bị trói lại. Anh cảm thấy như mình đã phát điên kể từ đó.
Khi cô giật khẩu súng khỏi tay anh và ném nó đi.
Khi cô bị bắn mà không hề báo trước rồi gục xuống.
Khi máu chảy ra từ chiếc áo anh đã tự tay mặc cho cô.
Khoảnh khắc anh bị một bàn tay nhợt nhạt nắm lấy và không thể cử động, những ký ức ùa về như những đợt sóng nhấn chìm anh ngay lập tức.
Màu sắc của ký ức đó vẫn còn sống động dù đã 12 năm trôi qua.
"Chúng ta có nên gọi trực thăng không?"
Baek Hawon dựa lưng vào ghế, giơ tay lên che mắt.
Ánh sáng vàng tụ lại trên bàn tay thanh tú của anh.
"Quay lại trước đi. Tôi muốn nghỉ ngơi một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro