Chương 28
"Làm ơn, Yeonbyeol..."
Yu Gyeom đang cầu xin tôi.
Anh ấy gọi tên tôi với những giọt nước mắt tha thiết rơi.
"Đừng bỏ rơi tôi..."
Qua cửa sổ xe, ánh mắt tuyệt vọng của anh ấy chạm vào mắt tôi.
Tim tôi đập thình thịch như có thể nổ tung bất cứ lúc nào, nhưng tôi lại bình tĩnh đến kỳ lạ.
Tôi không thể là người sẽ nắm lấy tay anh ấy qua cửa sổ.
Thay vì ôm lấy anh ấy, tôi lại nắm lấy vô lăng và quay đầu đi. Yu Gyeom bắt đầu dùng nắm đấm đập vào cửa xe.
"Mở ra."
Cánh cửa rung lên.
Tiếng tay nắm cửa bị khóa kêu cót két do nỗ lực của anh ấy khiến tôi bối rối.
"Mở ra đi, Yeonbyeol. Làm ơn. Làm ơn."
Giọng của Yu Gyeom đang khóc như một đứa trẻ bám lấy hy vọng, bị át đi bởi tiếng cót két.
Về mặt cảm xúc, tôi muốn mở cửa và ôm lấy Yu Gyeom.
Nhưng chỉ có vậy thôi.
Tôi không thể ôm lấy anh ấy và nói với anh ấy rằng tôi yêu anh.
Bởi tôi đã không yêu anh ấy.
Bởi tôi còn không đủ dũng khí để yêu anh ấy dù chỉ một lần.
Nếu tôi còn ở bên cạnh anh ấy thì sẽ chỉ dẫn đến một kết cục tồi tệ.
Người có thể khiến anh ấy hạnh phúc không phải là tôi.
"Gyeom."
Khi tôi hạ cửa sổ xuống vừa đủ để nhét một ngón tay vào, Yu Gyeom ngừng kéo cửa và nhìn xuống tôi.
Tôi từ bỏ việc mỉm cười với đôi mắt ướt đẫm mang theo tia hy vọng đó.
"Anh thua rồi."
Như thể tia sáng duy nhất vụt tắt, khuôn mặt anh ấy trong chốc lát rơi vào tuyệt vọng.
"Hãy để tôi đi đi."
Cánh cửa không còn rung lắc nữa.
Vừa dứt lời, tôi liền đưa mắt nhìn thẳng về phía trước. Tôi không còn nhìn thấy khuôn mặt của Yu Gyeom nữa, nhưng chỉ nghĩ đến anh ấy thôi cũng khiến tim tôi thắt lại nên tôi đã nhanh chóng lùi xe.
Dù đã cố không nhìn khi lùi lại, nhưng Yu Gyeom vẫn ở trong tầm mắt của tôi.
Yu Gyeom, với đôi mắt đỏ hoe, vẫn nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt khó hiểu.
Bằng cách nào đó, nó thật nguy hiểm-
Bang! Bang-!
Tiếng súng lại vang lên trên đường. Thêm vài chiếc xe đen nữa đang tiến đến.
Những người đàn ông nghiêng ra ngoài cửa sổ chĩa súng vào xe chúng tôi rồi bắn.
"Chậm lại và tiếp tục quay đầu đi."
Baek Hawon nạp thêm đạn từ ghế sau xe vào khẩu súng của mình, rồi mở cửa sổ trời trước khi leo lên.
Những người đàn ông nghiêng ra ngoài cửa sổ lần lượt bị hạ gục sau mỗi phát súng của anh ta.
Trước khi tôi kịp nhận ra, Baek Hawon đã hạ gục hết những kẻ nhắm vào chúng tôi, và rồi anh ta nhắm ghế lái, tất nhiên không đời nào anh ta có thể bắn trượt được.
Cùng với tiếng lốp xe rít lên, những chiếc xe đuổi theo sau chúng tôi đã biến mất khỏi tầm mắt.
Khi tôi lo lắng kiểm tra gương chiếu hậu, tôi thấy chiếc xe với phần cản trước bị đập nát của Yu Gyeom đang nhanh chóng đuổi kịp.
Khi Yu Gyeom bước ra khỏi chiếc xe đậu ở góc đường, tay cầm một khẩu súng, anh ấy nhắm nó về phía tôi với đôi mắt trống rỗng khi tôi cố quay tay lái để chuyển hướng.
"Lão đại!"
Baek Hawon bước xuống chỗ ngồi của mình khi tôi gọi và đang chuẩn bị tăng tốc.
Những tiếng súng liên tiếp vang lên, chiếc xe rung chuyển dữ dội.
Két!!!!
Chiếc xe mất lái và bắt đầu trượt.
Tôi siết chặt vô lăng, cố gắng phanh gấp nhưng nó không hoạt động.
Chiếc xe mất kiểm soát, quay nhanh và trượt bánh.
Baek Hawon duỗi tay ôm lấy cơ thể run rẩy của tôi và ấn vào lưng tựa. Tôi nhắm chặt mắt, giữ chặt vô lăng khi cây cột điện xuất hiện một cách lờ mờ.
Rầm-!!!
Chiếc xe cuối cùng đã dừng lại sau khi tông vào cột điện với một lực rất lớn.
Nhờ có Baek Hawon hỗ trợ nên tôi đã không bị đập đầu, nhưng tai lại ù đi.
Tôi không thể kiểm soát cơ thể và tầm nhìn của tôi thì lắc lư một cách chóng mặt.
'Chuyện gì thế này?'
Nếu cơ thể tôi lắng nghe lý trí trong tình huống phi lý này, tôi sẽ bật cười.
"Cô ổn không?"
Nuốt lại vị máu trong miệng, tôi gật đầu.
Tôi có một linh cảm mạnh mẽ rằng, dù tôi có ở đâu vào ngày mai, tôi cũng sẽ không thể dậy nổi.
Đinh. Đinh. Đinh. Đinh.
Tiếng chuông báo động vang lên.
Khi từ từ mờ mắt, tầm nhìn mờ ảo của tôi dần trở nên rõ ràng hơn.
Xoa cái đầu nhức nhối của mình, tôi ngẩng mặt lên.
"..."
Lúc đầu, tôi tưởng mình gặp ảo giác.
Nhưng, khuôn mặt vô cảm đang đối diện với tôi ngay lập tức cho tôi biết đây là hiện thực.
Yu Gyeom đang đứng trên nắp ca-pô, nơi làn khói xám vẫn bốc lên, và nhìn tôi với đôi mắt đờ đẫn.
Dù khuôn mặt anh ấy vẫn ướt đẫm nước mắt, nhưng nó rất khác với lúc anh ấy cầu xin.
Ánh nhìn trong mắt anh ấy đủ nguy hiểm để tạo nên ảo giác rằng, đôi mắt sáng màu của anh ấy còn đỏ hơn vết đỏ vẫn còn phủ lên vùng dưới mắt.
Khi tôi bất giác bị hút vào bộ dạng ấy và nhìn chằm chằm vào anh, Yu Gyeom đã giơ súng lên và nhắm vào cửa kính. Chính xác hơn, anh ấy đang nhắm vào Baek Hawon ngay bên cạnh tôi.
Và, anh ấy bóp cò không chút do dự.
Bang!
Kính xe đẩy viên đạn đi.
Bang! Bang!
Nhưng Yu Gyeom vẫn tiếp tục bắn với vẻ mặt thờ ơ.
Bầu không khí căng thẳng xung quanh làm tôi khó thở.
"Ha."
Baek Hawon, người đang nhìn Yu Gyeom như vậy, bật cười.
Dù biết rằng ngay khoảnh khắc tấm kính vỡ, một viên đạn sẽ găm vào mình, nhưng Baek Hawon vẫn không hề dao động.
Thay vào đó, anh ta nhắm súng vào Yu Gyeom.
'Hai người điên rồi à!?'
Tôi không nói nên lời.
Tiếng súng tiếp tục vang lên khiến tôi choáng váng.
Cuối cùng, tấm kính bắt đầu nứt. Đôi má nhợt nhạt của Yu Gyeom bị những mảnh vụn bay vào làm trầy xước và chảy máu.
'Tại sao?'
'Tại sao lại đến mức này?'
Cảnh tượng hai người họ nhìn nhau bằng ánh mắt đầy sát khí dường như thật xa vời đến mức phi thực tế.
"Yu Gyeom!!"
Khi tôi gọi một cách tuyệt vọng, ánh mắt của Yu Gyeom quay về phía tôi.
"Anh điên rồi, anh cũng sẽ chết đấy!"
Tôi hét lên với hơi thở nặng nhọc.
Yu Gyeom lau máu chảy trên mặt bằng mu bàn tay và nhếch khóe miệng.
"Tôi vẫn chưa thua."
Những lời đó đã đẩy tôi xuống vực thẳm.
Có cảm giác như anh ấy đang nói với tôi rằng mọi chuyện xảy ra đều là do tôi.
Vì vậy, tôi không thể đứng nhìn tấm kính đó vỡ được, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với cái chết của tôi.
Tôi mở khóa cửa và bước ra khỏi xe.
Sau đó, tôi lấy khẩu súng ra khỏi túi và kề họng súng vào đầu mình.
"Cha Yeonbyeol!"
Baek Hawon hét lên khi theo tôi ra ngoài. Tuy nhiên, tôi vẫn dán chặt mắt vào Yu Gyeom.
Yu Gyeom nhìn tôi với vẻ bối rối.
"Nếu ai nổ súng, tôi sẽ chết ngay tại đây."
Tiếng súng dừng lại.
Tôi từ từ lùi lại, trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào Yu Gyeom.
Tiếng sóng vỗ phía dưới con đường vọng vào tai khiến tôi choáng váng. Khoảnh khắc chúng tôi gặp nhau lần đầu dường như chồng lên nhau.
Đè nén cảm giác có thể ngất đi bất cứ lúc nào, tôi mở miệng.
"Sao anh lại hành động như một đứa trẻ vậy?"
Đôi mắt của Yu Gyeom dao động.
"Tôi chỉ muốn sống nên mới cố quyến rũ anh."
"..."
"Nhưng tại sao vậy...? Không vui chút nào cả."
Gom hết sức lực, tôi cong khóe mắt và cười thật tươi.
Yu Gyeom, người đang nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc, nở một nụ cười trống rỗng rồi vuốt mái tóc ướt đẫm máu và mồ hôi của mình.
"Tôi biết..."
"..."
"Em bước một bước về phía tôi, cười như thể sắp ngã xuống. Sau đó, lại đột nhiên lùi lại hai bước."
Yu Gyeom bước khỏi xe và bắt đầu đi lùi.
"Vậy, khi tôi tiến lên ba bước, em sẽ bỏ chạy như thế này."
Những lời nói dối vụng về của tôi không hề có tác dụng.
Yu Gyeom càng tiến thêm vài bước, tôi càng lùi lại một cách bất lực.
Tôi biết cách khiến anh ấy dừng lại.
Dù biết, nhưng tôi cũng không dám nói ra.
Đúng lúc đó, những chiếc xe đen đang lao tới với tốc độ cao bao vây quanh chúng tôi và dừng lại. Những người đàn ông mặc đồ đen đổ ra khỏi xe.
"Anh ổn chứ, Yu Gyeom?"
Tôi trong giây lát đã chạm mắt với Lee Chan, người đi đầu họ.
"Vị trí của Yu Gyeom đã lung lay, tôi cũng có thể bị liên lụy mà?"
"Tôi cũng không biết tại sao anh ấy lại làm vậy. Anh ấy đang cố có được cái gì sao...? Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy hành động như thế."
Giống như tiếng vang, cuộc trò chuyện lúc trước hiện lên trong tâm trí tôi. Lee Chan quay đầu lại và nhìn đi chỗ khác.
Ngay sau đó, những người mặc đồ đen chĩa súng vào Baek Hawon.
"Bỏ súng xuống."
Một mệnh lệnh đưa được ra một cách dứt khoát. Những người có vũ trang đều bối rối và lưỡng lự.
Lúc này, tôi mới có thể mở miệng.
"Đến lúc kết thúc rồi."
Những lời tôi không bao giờ muốn thốt ra.
Nhưng, nó vẫn tuôn ra.
Bởi vì, tôi không thể chịu nổi khi thấy cả cuộc đời anh ấy bị lung lay vì tôi nữa.
"Nghe nói anh là con của một gái điếm."
Ngay khi cuối cùng tôi cũng thốt ra những lời đó với Yu Gyeom. Tôi thực sự cảm thấy mọi chuyện đã kết thúc.
"Thật dơ bẩn."
"..."
"Đó là lý do tại sao tôi muốn chạy trốn."
Tôi thở dài, kìm nén nỗi đau dâng lên theo từng lời nói.
Khuôn mặt của Yu Gyeom méo mó và suy sụp.
Và rồi, một cơn giận không thể kiểm soát hiện lên trên khuôn mặt suy sụp đó.
Đây là lần đầu tôi nhìn thấy ánh mắt của anh ấy như vậy.
Ngay cả khi đọc về anh ấy trên những trang sách, tôi cũng chưa bao giờ tưởng tượng ra một ánh mặt lạnh lùng, băng giá đến thế.
Cảm giác như trái tim tôi sẽ bị xuyên thủng mà không hề cảm thấy đau đớn.
Nước mắt chảy ra từ đôi mắt băng giá đó.
"... Lẽ ra em nên nói sớm hơn."
Những đường gân máu nổi lên trong bàn tay siết chặt của Yu Gyeom.
Với đôi tay run rẩy, Yu Gyeom giơ súng về phía tôi.
"Không, tôi thà..."
Giọng tôi nghẹn ngào theo từng lời nói.
"Lẽ ra em nên lừa dối tôi cho đến cuối cùng."
"..."
"Nếu em làm vậy, tôi sẽ tiếp tục tin tưởng em."
Nòng súng ướt đẫm chĩa thẳng vào tim tôi.
Đúng lúc đó, Baek Hawon chĩa súng vào Yu Gyeom, nhưng không chút do dự, tôi giật lấy khẩu súng của anh ta và ném nó xuống biển.
Baek Hawon mở to mắt nhìn tôi.
Bang-!!
Tiếng súng tàn khốc hơn bao giờ hết vang lên.
Thế giới sụp đổ.
Cuối cùng, tôi cũng phải chết dưới tay anh ấy như số phận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro