Chương 27
Dù đã cố gắng không để ý, nhưng đôi mắt tôi vẫn vô thức trôi đi.
Bởi đã để lại chiếc áo sơ mi của mình cho tôi, nên Baek Hawon đang đi trước tôi trong chiếc áo sơ mi đã bị đứt hết cúc. May mắn thay, đó là áo của Yu Gyeom nên nó cũng vừa với anh ta, nhưng mỗi khi gió thổi qua, ngực anh ta lại lộ ra rõ ràng.
Dù tình huống này có vẻ nực cười, nhưng liệu có phải khuôn mặt mới là quan trọng nhất? Ngực anh ta chẳng có gì buồn cười cả.
Ngược lại, mỗi lần nhìn thấy đều khiến tôi thấy khó chịu mà vô thức nín thở.
"Quả nhiên, anh khoác áo vào thì..."
Tôi dừng lại và định cởi áo khoác ra trả cho Baek Hawon, nhưng rồi lại do dự.
Liệu có tốt hơn khi để anh ta khoác áo lên không...?
Có vẻ như nó sẽ chỉ khiến mọi việc trở nên khó xử và nguy hiểm hơn.
Khi hình dung ra khuôn mặt suy sụp của Baek Hawon, tôi không khỏi lắc đầu. Cứ thế thì tôi gục ngã mất.
"Khoác áo vào thì... có hơi không ổn, haha."
Tôi cười ngượng nghịu, suýt thì đã không rũ bỏ được một bản thân khác. Khi tôi đang định mặc lại áo khoác thì Baek Hawon đã bước về phía tôi.
"...?"
Baek Hawon đưa bàn tay trống rỗng cho tôi.
"Cởi nó ra."
Tôi chỉ có thể chớp đôi mắt đang mở to trước những lời lẽ kỳ lạ đó. Tôi lưỡng lự một lúc trước khi giao ra chiếc áo khoác như thể bị mê hoặc.
'Trời ạ.'
Cuối cùng, anh ta đã mặc chiếc áo khoác mà tôi trả vào một cách nhanh nhẹn, anh ta trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng tôi thấy chẳng nhẹ nhàng chút nào.
Khi mím chặt lại cái miệng tự mở ra, tôi nhận ra trí tưởng tượng của mình còn tệ hơn thực tế.
May mắn thay, anh ta vẫn đi trước tôi nên tôi chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng rộng của anh ta, nhưng anh ta vẫn thu hút sự chú ý của tôi.
Đó là lúc tôi bị Baek Hawon quyến rũ.
'Ối!'
Vì đường quá xấu nên tôi đã vấp phải một tảng đá lớn lăn dưới chân và mất thăng bằng.
Khi cơ thể tôi ngả ra sau, tôi nhắm mắt lại khi tầm nhìn của mình bị đảo lộn.
"..."
Một cánh tay rắn chắc vòng qua eo tôi.
Thay vì cơn đau, hơi ấm bao trùm khiến tôi mở mắt ra, và khuôn mặt của Baek Hawon liền hiện ra ngay trong tầm mắt tôi.
Bây giờ nhìn kỹ hơn, tôi mới nhìn thấy quầng thâm dưới mắt anh ta, như thể anh ta đã không ngủ nhiều ngày. Vì vậy, bầu không khí có vẻ còn suy sụp hơn.
"Tâm trí cô đang ở đâu vậy?"
Giọng nói uể oải của anh ta vang lên.
* * *
Đã bao nhiêu phút trôi qua rồi?
Như thói quen của người hiện đại, tôi lấy điện thoại ra xem giờ, nhưng khi nhìn thấy màn hình tối tăm thảm hại, tôi thở dài.
Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy yên tâm khi có anh ta ở đây.
"Chúng ta không bị lạc nữa đâu phải không? Ji Woon đã đi đâu rồi?"
"Utopia."
Hả?
Những lời của Baek Hawon rất có tác động với tôi.
Nếu biết trước sẽ rắc rối thế này, thì tôi đã đợi Ji Woon ở Utopia khi không có mặt Yu Gyeom rồi.
Có lẽ trốn thoát theo cách đó sẽ dễ dàng hơn.
"Anh nghĩ tôi có thể ở đây phải không?"
Khi tôi cười với Baek Hawon, người đang nhìn lại tôi, khóe miệng anh ta nhếch lên.
"Có lẽ vậy."
Nụ cười của anh ta nhìn chung thì gần giống với một nụ cười khinh bỉ lạnh lùng, nhưng ít nhất thì nó không có ác ý, thế nên tôi chỉ có thể mỉm cười đáp lại.
Đó là một khoảnh khắc phấn khích lạ lùng, có lẽ vì cuối cùng tôi cũng được quay trở lại.
Bang-!
Tiếng súng làm tan đi cảm giác phấn khích của tôi ngay lập tức.
Baek Hawon nhìn quanh và bắt đầu chạy trong khi kéo cổ tay tôi.
Tiếng súng tiếp tục vang lên ở phía sau.
Không như ngày hôm qua, khi có cây cối rậm rạp, nơi này bây giờ là một con đường khá thông thoáng với những cái cây trồng xen kẽ.
Baek Hawon chạy điên cuồng, rẽ vào bên đường và nấp sau một cái cây lớn.
Sau đó, anh ta đưa tay ra và bắn vài phát xuyên qua những tán cây trong khi lấy thứ gì đó ra khỏi túi bằng tay còn lại, rồi đặt thứ đó vào tay tôi.
"Đi hết con đường này, cô sẽ tìm thấy xe của tôi."
Đó là một khẩu súng.
'Sao lại thế này?'
"0335. Cô có thể lái xe mà phải không?
"Anh bảo tôi đi một mình à?"
"Đợi 5 phút sau khi lên xe. Nếu sau đó tôi không xuất hiện thì cô hãy rời đi trước đi."
"Lão đại!"
Khi tôi lắc đầu, Baek Hawon giữ chặt vai tôi.
"Tỉnh táo đi."
Tôi vẫn lắc đầu thật mạnh, tỏ ý không định đi một mình.
Tuy nhiên, Baek Hawon đã đẩy tôi ra khỏi cái cây khi mà tôi vẫn chưa sẵn sàng. Trong tầm nhìn của mình, tôi nhìn thấy một người đàn ông đang chĩa súng vào mình.
Bang-!
Trước khi tôi kịp tránh đi, một tiếng súng liền vang lên từ phía sau tôi, người đàn ông bị bắn vào đầu và ngã xuống. Thấy vậy, tôi không thể không bỏ chạy.
Trong lúc chạy, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng súng và tiếng la hét từ phía sau, thế nhưng tôi vẫn cố hết sức chạy dọc theo con đường mà Baek Hawon đã chỉ.
Sau khi chạy được một lúc, tôi đã đến quảng trường mà mình đã thấy khi lần đầu đến bằng xe của Yu Gyeom.
Sân khấu sáng bóng vấy đầy máu và gần như vỡ vụn, xác chết nằm ngổn ngang. Nó lộn xộn đến mức khiến tôi gần như cho rằng đây là một nơi nào khác.
Không có thời gian để ngạc nhiên, tôi nhanh chóng tìm thấy xe của Baek Hawon.
'Là nó?'
Sau khi thấy biển số của chiếc ô tô đậu bên đường là 0335, tôi lên xe.
Chỉ sau khi đã khóa chặt cửa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ha..."
Tựa đầu vào vô lăng, tôi gần như không thể xoa dịu trái tim đang đập thình thịch của mình.
"Một hai ba..."
Và rồi, tôi bắt đầu đếm với giọng run run.
"217, 218."
Khi con số tăng lên, nhịp tim mà tôi đang cố để làm nó dịu lại lại trở nên to hơn.
'Bỏ anh ta lại sao?'
'Vậy, anh ta sẽ thế nào nếu không có xe?'
Tôi hít một hơi thật sâu và ôm chặt lấy ngực mình.
Tuy nhiên, con số vẫn dần dần lên tới gần 300. Đây là 5 phút dài nhất cuộc đời tôi.
"... 300."
Cuối cùng, 5 phút trôi qua, tôi mở to đôi mắt nhắm nghiền và nhìn lên.
Những hạt mưa bắt đầu nặng hạt rơi trên kính xe với những tiếng gõ nhẹ.
Tôi vuốt mái tóc đẫm mồ hôi rồi khởi động xe.
Cắn chặt đôi môi khô khốc, tôi thở ra một cách nặng nề như đang chạy bằng hai chân.
Nếu nghĩ một cách hợp lý, dù tôi có cố lý luận thế nào đi nữa thì đây vẫn là lựa chọn đúng đắn.
"Phải bỏ lại anh ta và rời xa Yu Gyeom..."
Là một khoản đầu tư cho tương lai và cho hiện tại.
Vì bản thân, lựa chọn bỏ lại Baek Hawon thì tốt hơn.
May mắn thay, khi tôi lái xe quay lại con đường mà tôi đã đến, tôi nhanh chóng nhìn thấy Baek Hawon đang đứng sau hàng cây.
Tôi hạ cửa sổ xuống và định gọi anh ta, nhưng tôi ngay lập tức nhìn thấy một khẩu súng đang chĩa vào anh ta.
Gần như đã quá muộn để hét lên cảnh báo.
Cơ thể tôi đã cử động trước khi kịp suy nghĩ.
Không chần chừ thêm nữa, tôi nhấn ga mạnh mất có thể. Tim tôi đang đập như điên nhưng chân tôi vẫn không rời khỏi bàn đạp.
Rùm!!
Chiếc xe dừng lại ngay giữa Baek Hawon và khẩu súng đang chĩa vào anh ta.
Khuôn mặt của Baek Hawon ngoài cửa sổ có vẻ sốc.
Đúng lúc đó, một tiếng súng vang lên, tôi theo phản xạ liền quay đầu về phía phát ra âm thanh.
"...!"
Viên đạn bay thẳng vào đầu tôi và đập vào cửa sổ trước khi bật ra.
Lúc này, tôi mới thở ra hơi thở mà mình đã kìm nén từ nãy đến giờ.
"Cô điên rồi à!?"
Ngay khi lên xe, Baek Hawon đã hét vào mặt tôi.
"Cô dừng lại ngay cả khi đã nhìn thấy chúng sao? Cô còn tỉnh táo hay thực sự muốn chết hả?!"
"Không thể nào chiếc xe mà lão đại Baekcheon lái lại không có kính chống đạn!"
Khuôn mặt của Baek Hawon đanh lại sau lời phản bác của tôi.
Tôi muốn tỏ ra bình tĩnh nhưng không được. Lo rằng Baek Hawon sẽ nhận ra, tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"..."
... Tim tôi như ngừng đập.
Trong một khoảnh khắc, tôi có cảm giác như mình mơ. Ánh mắt chạm vào mắt tôi mãnh liệt đến mức nhanh chóng kéo tôi trở lại thực tế.
"... Xin hãy thắt dây an toàn vào."
"Gì?"
"Nhanh đi!"
Tôi cảm thấy biểu hiện của mình đang biến dạng không thể kiểm soát.
Đó là Yu Gyeom.
Ánh mắt của chúng tôi khóa chặt vào nhau qua cửa sổ xe.
Tình trạng của Yu Gyeom rõ ràng là một mớ hỗn độn ngay cả khi nhìn từ xa. Ngay cả khi anh ấy ôm lấy tôi bằng đôi bàn tay đầy máu, nó cũng không tệ đến thế.
Giống như một người đang trên bờ vực suy đổ.
Chỉ nhìn anh ấy thôi cũng khiến tôi nghẹt thở.
Dùng hết sức nghiến chặt hàm, tôi nhanh chóng lùi lại, quay đầu xe.
Khi rời khỏi khu rừng, tôi nhìn thấy một con đường vắng và tăng tốc độ.
"Tôi sẽ lái xe, cô mau di chuyển đi."
Nghe Baek Hawon nói, tôi dừng lại và định nhường tay lái.
Banggg-!!!
Âm thanh lớn vang lên từ phía sau khiến bàn chân đang định đạp phanh của tôi bị trượt.
Qua gương chiếu hậu, tôi thấy một chiếc sedan màu đen đang bám sát phía sau trong khi phát ra những âm thanh chói tai tương tự.
Tôi đành tuyệt vọng nắm lấy vô lăng và dùng hết sức nhấn ga. Khi tôi tăng tốc lên tốc độ cao nhất từng đi trong đời, tôi nhìn vào gương chiếu hậu và phát hiện ra chiếc sedan màu đen đã biến mất.
'Nó đâu rồi?'
Nhưng ngay lúc tôi kiểm tra gương chiếu hậu lần nữa, chiếc sedan đen xuất hiện ngoài cửa sổ.
Chiếc sedan đen đã đuổi kịp chúng tôi với tốc độ đáng kinh ngạc. Nhưng bất ngờ thay, nó lướt qua tôi mà không hề có ý định dừng lại.
"Chuyện gì vậy? Sao nó lại lướt qua...?"
Chiếc sedan phía trước chuyển làn sang làn đường của tôi. Hoang mang trước chuyển động khó lường của nó, tôi giảm tốc.
Khoảng cách giữa chiếc sedan và chúng tôi dần dần được nới rộng khi nó tiếp tục tăng tốc về phía trước.
Rùm!!!
Đột nhiên, cùng với tiếng lốp xe rít lên, chiếc sedan phía trước lùi về sau.
Không thể xử lý được tốc độ cao, chiếc sedan bị mất lái và quay vòng, nó nhanh chóng dừng lại khi đâm sầm vào cột điện.
Tôi tuyệt vọng bám chặt vào vô lăng.
Tôi không thể đổi hướng.
Cuối cùng, tôi đạp phanh và chiếc xe dừng lại.
Việc dừng xe đột ngột khiến tôi đập mặt vào vô lăng. Tôi ngẩng mặt lên. Qua làn khói dày đặc bốc lên từ mui xe, tôi có thể nhìn thấy xe của Yu Gyeom đã đâm vào cột điện.
"..."
Cửa xe mở ra và Yu Gyeom loạng choạng bước ra.
Mái tóc sáng màu của anh ấy ướt đẫm máu, nhưng Yu Gyeom dường như không quan tâm chút nào khi bước về phía tôi.
"Yeonbyeol."
Giọng nói trầm thấp của Yu Gyeom vang lên qua cửa sổ xe.
Ánh mắt nhuốm máu của chúng tôi chạm nhau.
Yu Gyeom loạng choạng bước đến như muốn ngã xuống và đặt tay lên cửa kính.
"... Tôi đến đón em đây."
Khuôn mặt anh ấy bị mái tóc che khuất, khó trông rõ biểu cảm.
Tim tôi đập thình thịch khi nghe thấy giọng nói của anh ấy run rẩy, như thể bị vắt ra khỏi cơ thể.
"Làm ơn."
"..."
"Làm ơn, Yeonbyeol..."
Khuôn mặt anh ấy hướng về phía tôi, cầu xin với giọng nghẹn ngào.
"Đừng bỏ rơi tôi..."
Những giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt đó khiến tâm trí tôi choáng váng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro