Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26

"Tốt hơn là cô nên nhanh chóng cởi quần áo ra."

Tôi chẳng thể suy nghĩ hợp lý nữa.

Trước hết, tôi bối rối không biết phải để mắt vào đâu.

Chẳng trách kiểu áo sơ mi của anh ta lại giống như của một người mẫu.

Không như những ngón tay thon dài và mịn màng, cẳng tay của anh ta có cơ bắp rắn chắc, giải thích tại sao chiếc áo sơ mi lại bó sát. Thêm vào đó, anh ta còn có những hình xăm càng làm tăng thêm sức quyến rũ.

Khi nhìn những giọt nước rơi từ tóc anh ta xuống bộ ngực vạm vỡ, tôi không khỏi nuốt nước bọt.

Khi đó, tôi gần như đã khai sáng ra được một khẩu vị mới mà mình chưa từng để ý tới trước đây.

"Trừ khi, cô muốn tôi cởi nó ra cho cô."

Khi anh ta thốt ra những lời vượt quá giới hạn mà tôi có thể xử lí được, tôi mới bắt đầu tỉnh táo trở lại.

"Ca, cái gì cơ..."

"..."

"Anh đùa tôi à?!"

Khi tôi hét lên vì sốc, Baek Hawon nhìn tôi và từ từ chớp mắt.

"Anh đang đùa à?"

Nhận ra những lời của mình có hơi quá khích đối với Baek Hawon, tôi hối lỗi ngay.

'Nhưng, những gì anh ta vừa nói có phải là chỉ có ý đó thôi không?'

Baek Hawon không phải loại người như vậy.

Không, nhưng... là tôi?

Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ về Baek Hawon sâu sắc như Yu Gyeom khi đọc nguyên tác.

Khi thấy tay Baek Hawon vẫn đang giữ cổ tay mình, tôi đã hất nó ra và đứng dậy.

Nhìn thấy phản ứng của tôi, Baek Hawon nhếch môi cười.

"Tôi chỉ thấy người đang run rẩy trong bộ quần áo ướt nên cởi nó ra mà thôi."

Nhất thời, tôi có cảm giác như bị búa đập vào đầu.

Cuối cùng, tôi cũng hiểu được những lời của Baek Hawon.

"Nếu không cởi nó ra, cô sẽ chết cóng, vậy nên phơi khô bộ quần áo ướt này chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"

Baek Hawon chỉ ra tình huống mà không có khả năng khiến hiểu lầm, nên tôi không thể ngậm miệng hay mở miệng.

Sau đó, anh ta thản nhiên quay đầu lại, dùng cành cây như que diêm nhóm lửa rồi lại bật cười.

Rõ ràng là anh ta đang giễu cợt tôi.

Không... Lẽ ra anh phải nói sớm chứ!

Tôi thấy mình thật giống một con robot bị lỗi, tôi nhớ lại những phản ứng mình đã cho anh ta thấy rồi cố hết sức để ngừng suy nghĩ.

Nếu còn nghĩ về những điều đó lâu hơn nữa, tôi có thể sẽ lao ra khỏi hang mất.

"... Rất cảm ơn sự quan tâm của anh, thưa lão đại."

Tôi nói với giọng cứng ngắc và trừng mắt nhìn Baek Hawon.

Baek Hawon nhìn chằm chằm vào tôi rồi cười toe toét như muốn nói [Cô biết trừng mắt nhìn tôi từ khi nào thế?]. Sau đó, anh ta thản nhiên cởi chiếc áo khoác chết tiệt của mình trên người tôi ra.

Khi tôi đưa tay lên nút trên cùng của áo sơ mi, ánh mắt của Baek Hawon rơi vào tay tôi.

Tôi liền lưỡng lự một lúc.

Tôi có nên từ từ cởi từng nút một giống như tên khốn đó đã làm, trong khi ném cho hắn một cái nhìn khinh bỉ không?

Hay tôi nên dứt khoát xé áo mình ra luôn?

"Cô không định xé áo mình đó chứ?"

Xoẹt_

Phải rồi, chi bằng xé luôn đi! Tôi nghĩ vậy, nhưng bàn tay lại trượt đi.

'Cái quái gì vậy? Anh ta đọc được suy nghĩ của mình sao?'

"Khuôn mặt của cô đang nói rằng [Làm sao anh biết] đấy."

Không giấu được sự ngạc nhiên, tôi chớp mắt.

"Làm sao anh biết?"

Baek Hawon quay đầu đi như thể điều đó không đáng để trả lời.

Nhưng anh ta càng bảo tôi đừng làm thì tôi càng muốn làm hơn.

"Tôi không có ý định đưa cô khỏa thân trở lại Baekcheon đâu, nên hãy từ bỏ suy nghĩ đó đi."

"..."

'Anh là phù thủy hả? Hay là một con quỷ?'

Tôi ngồi phịch xuống đất và nhìn Baek Hawon bằng ánh mắt nghi ngờ.

Bây giờ, tôi miễn cưỡng tìm lại dũng khí của mình vì tôi đã không còn cảm thấy bồn chồn như bình thường nữa.

Nhờ hơi ấm của đống lửa nên tôi dường như không còn lạnh nữa.

Tôi cúi xuống, vòng tay ôm lấy người và ngắm nhìn ngọn lửa bập bùng.

Trong sự im lặng, chỉ có âm thanh nhịp nhàng rơi của những giọt nước cùng tiếng củi cháy vang vọng khắp hang.

Khi đếm nhịp nước, mi mắt tôi dần nặng trĩu.

* * *

Crack-crack.

Âm thanh êm dịu của củi cháy vang vọng trong hang.

Baek Hawon, người đang nhắm mắt dựa người vào vách đá, từ từ mở mắt ra.

Đôi mắt sâu thẳm của anh hướng về phía Yeonbyeol đang ngủ gật.

"Không buồn ngủ đâu..."

Baek Hawon bất giác bật cười, nhưng rồi lại dừng và lấy tay bịt miệng.

Nhận ra những hành động vô nghĩa, anh đứng dậy.

Ánh sáng ấm áp của đống lửa chỉ bao bọc lấy cô, như thể nó biết người cần nó là ai.

Baek Hawon quỳ xuống trước mặt Yeonbyeol và đưa tay về phía cô.

"..."

Khi anh gạt đi sợi tóc rơi xuống mi mắt cô, hàng mi đẹp đẽ của cô rung rung và lông mày nhíu lại.

Khi Baek Hawon ấn nhẹ vào vầng trán hơi nhăn của cô, Yeonbyeol rên rỉ khó chịu.

Đầu Yeonbyeol nghiêng sang một bên và trượt khỏi đầu gối cô, bàn tay nhỏ nhắn tựa trên đầu gối cô cũng trượt đi.

"...!"

Baek Hawon theo phản xạ đưa tay ra và ôm lấy má Yeonbyeol khi cô ngã xuống.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chuyển động nhẹ nhàng theo nhịp thở.

Hơi nóng truyền từ bàn tay đến cổ tay, rồi đến cánh tay, sau đó tỏa ra như thể thiêu rụi toàn bộ cơ thể anh.

Baek Hawon sững người một lúc bởi hơi nóng và nhíu mày.

Khi anh chạm vào trán cô, nó như thể đang sôi lên.

"Dù nói gì thì cô ta cũng không nghe."

Nhẹ giọng lẩm bẩm, Baek Hawon cẩn thận quấn đầu Yeonbyeol để tựa cô vào vách đá.

Khi anh duỗi thẳng chân cô, làn da dính vào chiếc áo sơ mi trắng chật và ướt lộ ra hoàn toàn.

Baek Hawon quay mặt đi, nhưng rồi lại quay lại nhìn Yeonbyeol.

Cuối cùng, anh cũng biết rằng chính anh là người đã khiến cô không thể cởi hết quần áo.

Anh từng nghĩ điều đó không quan trọng, nhưng giờ thì anh đoán là có.

Baek Hawon nhìn Yeonbyeol đang thở một cách lo lắng và đưa tay về phía cô.

Đầu ngón tay anh chạm vào cúc áo của chiếc áo mà Yeonbyeol đang mặc. Cởi những chiếc cúc được cài gọn ở cổ áo cô rất dễ, bên dưới cũng ổn. Nhưng, anh không đi xa hơn nữa.

Khoảnh khắc nhìn thấy xương đòn của cô lộ ra, đôi tay anh ngừng hoạt động như thể chúng đã bị gãy.

"..."

Baek Hawon lần lượt nhìn qua khuôn mặt của Yeonbyeol và chiếc cúc với ánh mắt khó hiểu, rồi siết chặt tay lại.

Lẽ ra anh nên bảo cô tự xé nó đi.

Một cảm giác hối hận vô lý ập đến trong anh. Quai hàm anh siết chặt.

Baek Hawon cẩn thận nhưng chắc chắn nắm lấy cổ áo sơ mi của cô.

Bựt!

Chiếc áo mỏng không còn làm được nhiệm vụ của nó nữa.

Tránh hướng ánh mắt vào làn da trắng lộ ra của cô, anh cởi chiếc áo sơ mi trắng của cô ra. Anh cũng cẩn thận để tránh chạm vào cô càng nhiều càng tốt.

Anh nuốt một hơi thở nóng hổi khi nhìn thấy cảnh tượng vừa sượt qua mình.

Mặc chiếc áo khô của anh cho cô còn khó hơn cho anh, cài cúc còn khó hơn cởi cúc. Tuy nhiên, vì không còn cách nào khác nên Baek Hawon đành bắt đầu cài những chiếc cúc nhỏ bằng những ngón tay của mình, cố gắng tránh tiếp xúc da thịt trong khi đảm bảo không làm cô bị thương.

Cảm xúc dâng trào trong anh mỗi khi một chiếc cúc được cài.

Tại sao?

Chưa bao giờ sự an toàn của cô là quan trọng đối với anh.

Cho đến khi cô bước vào không gian của anh.

Ngày cô liều lĩnh xông vào không gian của anh, điều mà không một ai dám làm.

Chắc chắn là từ ngày đó.

Từ đâu, chuyện gì đã xảy ra, cho đến hiện tại, tất cả đều không rõ ràng.

* * *

"Ưm..."

Cố nhấc mi mắt nặng trĩu của mình lên, tôi bắt gặp ánh nắng chói chang lấp đầy tầm nhìn của mình. Một vách đá xa lạ xuất hiện trong tầm nhìn mờ mịt của tôi.

'Đợi đã. Mình đã ngủ quên khi nào vậy?'

Tôi đã cho là mình sẽ không bao giờ có thể ngủ được.

Tôi không muốn ngủ, và cũng không nghĩ mình có thể ngủ trong một cái hang giữa rừng như thế này, bên cạnh Baek Hawon.

Tuy nhiên, con người có thể ngủ quên ở bất cứ đâu, giống như ngất xỉu sau một trải nghiệm mà mình không thể chịu đựng được nữa.

Baek Hawon chắc chắn đã ra ngoài vì anh ta không ở trong hang.

Cô gắng ngồi dậy với cơ thể cứng ngắc, tê dại, tôi đưa tay lên vuốt mái tóc rối bù của mình, nhưng có điều gì đó rất lạ.

"... Gì thế này?"

Tôi chớp mắt, nhìn vào ống tay áo dài che phủ những ngón tay của mình.

Đen?

'Áo của mình không phải màu trắng sao?'

Vào lúc đó, một ý nghĩ khó tin lướt qua trong đầu tôi, tôi liền lắc đầu thật mạnh.

"Không đời nào."

Đầu thì phủ nhận, nhưng tôi vẫn lo lắng quét mắt qua khắp cơ thể.

May mắn thay, ngoài áo ra thì không có gì thay đổi hết.

Khi tôi vẫn run rẩy đưa mắt nhìn quanh, một mảnh vải trắng được gấp gọn trên tảng đá liền lọt vào mắt tôi.

Đó chắc chắn là chiếc áo tôi đã mặc ngày hôm qua.

Soạt_ Bộp_

Khi tôi cầm chiếc áo lên, vài vật nhỏ liền rơi xuống và lăn trên đất

"Cúc...?"

Lúc đầu tôi nghĩ chúng là những viên đá, nhưng thực ra chúng là những chiếc cúc áo.

Khi nhìn lại, tôi mới nhận thấy chiếc áo đang trong tình trạng kỳ lạ. Có vẻ như nó đã bị xé ra, những chỗ lẽ ra phải là cúc áo thì trống rỗng.

"Ca, cái gì thế này?"

Tôi chắc chắn rằng mình đã không xé áo ngày hôm qua.

Cảm thấy rùng mình, tôi vén áo và nhìn vào cơ thể mình.

"Trời ạ."

Nhìn lại mới thấy, chỉ có vài chiếc cúc được cài chặt. Khi đang vội cài những chiếc cúc còn lại, tôi nghe thấy một giọng nói trầm thấp.

"Cô dậy rất đúng giờ."

Khi quay đầu về phía giọng nói, tôi thấy Baek Hawon vẫn đứng đó mà không có gì trên cơ thể.

Tôi nhìn anh ta rồi lại nhìn chiếc áo sơ mi mình đang mặc.

"Mưa vẫn chưa tạnh, nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể rời đi ngay bây giờ."

'Không, không thể nào!'

Chắc mình ảo tưởng rồi, tôi nghĩ vậy và định đi tiếp thì_

"À, và...."

Baek Hawon chặn ngang rồi vuốt tóc tôi.

Anh ta nhìn xuống tôi bằng đôi mắt uể oải, điều đó khiến sự lo lắng của tôi tràn vào như những đợt sóng dữ dội.

Baek Hawon cười nhẹ. Tôi liền có cảm giác như mình đã nghe thấy tiếng cười của anh ta vang vọng bên tai.

"Tôi đoán là cô muốn tôi cởi quần áo cho mình nhỉ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro