Chương 25
Một đầu ngón tay sượt qua má tôi.
"Tôi nghĩ thế này hợp khẩu vị của tôi hơn."
Tâm trí tôi như đóng băng trước những lời của Baek Hawon.
Cảm giác như mọi thứ sẽ vỡ vụn nếu chạm vào.
Khi lần đầu nhìn thấy anh ta ở Baekcheon, tôi đã nghĩ rằng đôi mắt anh ta trống rỗng một nửa.
Có lẽ là do anh ta vẫn chưa gặp Yu Gyeom.
Nhưng, Baek Hawon mà tôi gặp lại trông thật khác trước đây.
Anh ta lặng lẽ tiếp cận tôi như một cái bóng thấp thoáng, sâu và mãnh liệt, nuốt chửng tôi.
Tôi lặng lẽ tránh ánh mắt của anh ta.
Baek Hawon ném áo khoác của mình lên người tôi.
"Choàng nó lên đi."
"... Vâng?"
"Nếu muốn bị trúng đạn thì khỏi."
Giọng điệu thì bình thản, nhưng nội dung lại đẫm máu khiến tôi vội vàng túm lấy áo khoác của anh ta.
'Nhưng... Làm sao mình có thể mặc nó khi đang bên dưới anh ta như thế này?'
Khi tôi còn đang nghĩ xem có nên mặc nó vào hay không, Baek Hawon đã đỡ lưng tôi bằng một tay rồi hơi nâng người tôi lên.
Có lẽ vì bộ ngực săn chắc của Baek Hawon đã ướt đẫm nước mưa, nên cảm giác nó cọ vào má tôi thật kỳ lạ.
Baek Hawon dùng tay còn lại luồn tay tôi áo khoác rồi cài nút lại.
Trong khi anh ta hành động một cách nhịp nhàng và tự nhiên, thì tôi cứng nhắc và vụng về giống như một con robot kêu cọt kẹt.
"Ít nhất hai kẻ, nhưng tôi không thể chắc chắn vì trời đang mưa."
Một lời thì thầm nhỏ lọt vào tai tôi.
Nghe anh ta nói, tôi nhìn qua những bụi cây thưa thớt bên cạnh, cảm giác như chúng tô sẽ bị lộ nếu đứng dậy dù chỉ một chút.
Tôi rùng mình khi nghĩ đến những khẩu súng sẽ nhắm vào mình ngoài kia.
Yu Gyeom sẽ không đột nhiên thay đổi ý định và cử người đến giết tôi đâu phải không?
"Đừng nhìn vào đó nữa."
Baek Hawon nắm lấy cằm tôi và quay về phía anh ta.
"Vì trời đang mưa nên chúng ta có thể đánh lạc hướng chúng bằng cách mở rộng khoảng cách. Chỉ cần ra khỏi rừng là chúng ta có thể lên xe."
"Anh đỗ xe ở đây à?"
"Nếu chúng ta cứ thế và bọn chúng đến đông thêm thì sẽ đau đầu lắm."
Tôi thật muốn lắc đầu điên cuồng như ả điên và túm lấy cổ áo anh ta, bảo anh ta hãy tìm cách khác. Nhưng vì biết khả năng phán đoán của anh ta là tốt nhất ở đây, nên tôi cũng chẳng còn cách nào khác ngoài bám vào lý trí.
Baek Hawon, người đang quan sát chuyển động phía sau bụi cây với đôi mắt thận trọng, chợt quay đầu về phía tôi.
Ánh mắt anh ta dừng lại trên bàn tay đang siết chặt của tôi.
Baek Hawon dường như nghĩ gì đó một lúc, rồi nắm lấy cổ tay tôi.
Lạ thay, trái tim run rẩy của tôi dường như dịu lại nhờ hơi ấm trong bàn tay ấy, khiến tôi không muông buông thứ mình đang cầm dưới mưa.
"Đó là áo chống đạn nên dù có xui xẻo thì viên đạn cũng không thể đi sâu đâu. Hãy tập trung vào việc chạy thôi."
Cảm giác bình tĩnh vừa rồi liền không còn. Anh ta thực sự đang cố trấn an tôi hay đang cố dọa tôi vậy?
Nỗi sợ bị bắn dâng lên trong tôi khi tôi nghĩ đến đạn.
"Đợi đã, lão đại."
Tôi vội nắm lấy bàn tay của Baek Hawon đang giữ cổ tay mình.
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của tôi, Baek Hawon nghiêng đầu lại gần tôi hơn.
Không.
Không, làm ơn.
"Một."
Không, đừng mà.
"Hai."
Bất chấp lời cầu xin tuyệt vọng của tôi, đồng hồ đếm ngược vẫn tiếp tục.
"Ba."
Khi giọng nói trầm thấp lọt vào tai tôi, tôi nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh hơn cả tiếng mưa.
"..."
Baek Hawon thả cổ tay tôi ra. Rồi ngay lập tức, những ngón tay to lớn của anh ta đan vào tay tôi như một cái kẹp.
Ngạc nhiên trước cái nắm tay mạnh hơn trước, tôi ngước nhìn Baek Hawon, người đang bật cười như trút ra hơi thở bị đè nén.
Tôi gần như quên mất tình hình xung quanh mình và hoang mang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ấy.
"Giữ chặt."
Trước khi tôi kịp nhận ra mệnh lệnh giống như một tín hiệu của anh ta, tôi đã bị kéo đi và bắt đầu chạy dưới mưa.
Hy vọng con đường vừa chạy vừa nắm tay nam chính này sẽ không trở thành một đường chết mới.
* * *
Bang! Bang-!
Bang! Bang! Bang!!
Thật giống một cuộc đấu súng.
Ngay cả khi tiếng súng vang lên ở sát phía sau chúng tôi, Baek Hawon vẫn không hề giảm tốc độ hay dừng lại.
Trước khi tôi kịp nhận ra, mưa đã trở nên nặng hạt hơn khiến tôi thở không ra hơi. Điều tốt nhất tôi có thể làm lúc này là cố gắng không bị ngã.
Bang!
Một viên đạn găm vào cái cây bên cạnh tôi, khiến tôi hét lên trong bầu không khí kỳ quái ấy.
'Điều này thật điên rồ!'
Tôi muốn giữ lấy chân Baek Hawon và cầu xin anh tìm cách khác, nhưng tôi không còn tinh thần để làm điều đó nữa.
Dù chúng tôi đã chạy được một lúc nhưng tiếng súng vẫn vang lên. Dường như chúng tôi sẽ không được an toàn cho đến khi một trong hai gục ngã.
Baek Hawon chắc hẳn cũng đang nghĩ điều tương tự, nhưng đột nhiên, anh ta rẽ ngang và nấp người sau một tảng đá lớn.
Anh ta nắm lấy vai tôi để tôi có thể theo kịp tốc độ của anh ta, sau đó tựa lưng tôi vào tảng đá, gần như nằm xuống để trốn.
Baek Hawon thở ra một cách nặng nhọc và thì thầm.
"Tốt nhất là đợi ở đây cho đến khi chúng đi qua."
Tôi liền gật đầu một cách nghiêm túc, kìm nén hơi thở gấp gáp của mình.
Ngay cả khi chúng tôi đã ẩn nấp, tiếng bước chân và tiếng súng vẫn không nhanh chóng biến mất.
'Đó có thể là ai? Ai đã không ngừng đuổi theo bọn mình vậy?'
Tôi muốn khóc vì cuộc đời mình đã trở nên quá phi lý thế này.
"Có vẻ chúng đi rồi."
Tôi không nghe thấy những lời Baek Hawon nói khi đang cố kìm nước mắt và lấy lại bình tĩnh.
"Cha Yeonbyeol?"
"..."
"Cha Yeonbyeol?"
"... Vâng?!"
Khi Baek Hawon gọi tên tôi lần nữa, tôi mới giật mình vì hơi thở nóng hổi phả vào tai.
Khi đó tôi mới nhận ra xung quanh chúng tôi rất yên tĩnh.
Tôi đã sống sót sau vụ xả súng đó.
Toàn thân tôi chẳng còn chút sức vì nhẹ nhõm.
Thật mừng vì vị thần đã gửi tôi đến đây ít nhất cũng còn chút lương tâm, dù suýt nữa thì tôi chết mất rồi.
"Có vẻ chúng ta rẽ sai hướng rồi."
Tôi vừa nhẹ nhõm chưa đầy một phút, Baek Hawon đã thả xuống một quả bom như thế.
"Chúng ta nên tìm một cái hang trước khi trời tối hơn và rời đi vào sáng mai."
"... Anh nghiêm túc sao?"
Tôi nheo mắt, tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không.
"Điện thoại! Chúng ta có thể gọi điện thoại. Có ai quanh đây không? Hoặc anh có bộ đàm không!?"
"Trên núi không bắt tín hiệu tốt đâu."
"Ah! Tôi cũng có điện thoại...!"
Tôi thò tay vào túi để lấy điện thoại, để rồi chết lặng.
"... Tôi nghĩ là ổn, nhưng không phải..."
Màn hình đen thui, như thể bị rơi vỡ hoặc chịu tác động khác.
Mặt trời đã lặn, để lại bóng tối xanh thẳm bao quanh chúng tôi. Những ngày mùa đông rất ngắn và chẳng bao lâu nữa thì trời sẽ trở nên tối đến mức chúng tôi chẳng thể nhìn thấy những cái cây trước mặt.
Baek Hawon đã đúng.
Dù Baek Hawon là nam chính, và dù chúng tôi đang ở trong một tình huống giống như tình tiết của một cuốn tiểu thuyết lãng mạn sáo rỗng thông thường, nhưng nếu ở bên Baek Hawon, tôi có cảm giác nó giống một bộ phim kinh dị chứ không phải lãng mạn.
Tôi lắc đầu như để phủ nhận tình hình.
"... Haha. Nhìn kìa, có một cái hang đằng kia kìa?"
Không cần thiết phải đi tìm nữa, nó đã xuất hiện ngay trước mặt chúng tôi rồi.
Baek Hawon đứng dậy và đi về phía cửa hang.
Tôi đi theo anh ta như một tên tội phạm bị đưa lên máy chém.
'Oh, xem tốt chưa kìa. Chẳng phải rất có khả năng mình sẽ bị rắn cắn khi đang ngủ sao?'
Cái hang mà chúng tôi bước vào rất rộng và tối tăm, một địa điểm hoàn hảo để một con gấu hay một con rắn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Bóng tối bao trùm bên trong dường như còn sâu hơn so với kích thước hang, cảm giác như đó là một thế giới khác. Tiếng mưa vẫn lặng lẽ vang lên, thỉnh thoảng còn có tiếng nước chảy từ trên trần xuống nghe như tiếng thì thầm.
Thậm chí gần lối vào, cách chỗ chúng tôi đứng không xa, còn có những cành cây khô được xếp như thể đã chuẩn bị từ trước.
Baek Hawon ngồi xuống cạnh đống cành cây khô, tôi ngồi xuống cách anh ta không xa, nhưng cũng không quá gần.
Tách tách_
Anh ta dùng bật lửa nhóm lửa, củi khô cháy rất nhanh và tôi có thể cảm nhận được hơi ấm.
Tôi thu đầu gối vào ngực, yên lặng nhìn ngọn lửa bập bùng, nhưng cái lạnh thấm sâu vào cơ thể vẫn không chịu biến mất.
Dù tôi đã cố ngăn cơ thể mình run rẩy, nhưng cuối cùng lại bỏ cuộc và ngồi chờ cơ thể ấm lên.
Baek Hawon đang dựa vào tường và nhắm mắt lại.
'Mình chưa bao giờ tưởng tượng sẽ thế này với Baek Hawon.'
Anh ta không phải mẫu người của tôi, nhưng anh ta có khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến tôi tự hỏi mẫu người của mình có quan trọng không.
Làn da trắng không tì vết, hàng mi rậm và đường quai hàm sắc như cưa, anh ta thu hút sự chú ý của tôi ngay cả trong bóng tối.
Nếu ngoài đời thật mà có quý tộc thì chắc chắn sẽ giống anh ta.
Thật kỳ lạ khi được ngắm một khuôn mặt sẽ không bao giờ tồn tại trong thực tế.
"Nhắm mắt lại đi."
Tôi giật mình trước giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên của anh ta. Trong phút chốc, tôi nghĩ mình đã bị bắt quả tang nhìn trộm, nhưng đôi mắt nhắm nghiền của anh ta đã trấn an tôi rằng không phải vậy.
"Tôi thấy thoải mái hơn nếu không ngủ."
Mi mắt anh ta từ từ nhấc lên, để lộ con ngươi đen láy hướng về phía tôi.
Tôi luôn gặp ác mộng khi ngủ. Về cốt truyện gốc và số phận của tôi. Dù không muốn lo lắng về những điều như vậy, nhưng tôi không thể vì những cơn ác mộng cứ ám ảnh tôi hàng đêm.
'Cứu em. Cứu em với, anh (Oppa) ơi...'
Trong giấc mơ, tôi chết khi nhìn theo bóng lưng của một người đang tránh mặt mình. Sự tuyệt vọng và sợ hãi đó khiến tôi nghẹt thở, như thể tôi thực sự là Cha Yeonbyeol chứ không phải một kẻ chiếm hữu cơ thể cô ấy.
Vì thế, tôi không thể không đấu tranh.
Kể cả bây giờ, khi tôi ngủ thiếp đi, có thể tôi sẽ lại gặp ác mộng. Tôi không nghĩ mình thể chịu đựng được khi có một giấc mơ như vậy trong tình huống này.
Với đôi tay vẫn còn run rẩy, tôi gục đầu vào gối.
Chính lúc đó. Baek Hawon đột nhiên nhấc người khỏi vách hang mà anh ta đang tựa vào.
Anh ta cởi từng cúc áo sơ mi đen mình đang mặc, bắt đầu từ dưới lên.
"...?"
Tôi bối rối nhấc mặt lên.
Sau đó, với những ngón tay thon dài, những chiếc cúc bị cởi ra và từ từ để lộ bộ ngực trần của anh ta.
"Tại, tại sao, tại sao anh lại cởi áo ra?"
Bất chấp câu hỏi của tôi, Baek Hawon vẫn cởi cho đến khi tất cả được cởi hoàn toàn rồi nhún vai.
Hình xăm biểu tượng của Baekcheon được xăm trên vai anh ta thật đẹp.
'Chuyện gì vậy? Cuốn tiểu thuyết đâu gắn mác R đâu phải không?'
'Cô đang nghĩ gì vậy, Cha Yeonbyeol?'
Đủ loại suy nghĩ lộn xộn hiện lên trong đầu tôi khi tôi lấy tay che mặt và cúi xuống theo phản xạ, nhưng bàn tay che mặt của tôi đã bị nắm lấy ngay lúc đó.
"..."
'Anh ta đến gần như vậy từ khi nào vậy?'
Baek Hawon hạ cổ tay tôi xuống.
Anh ta lướt mắt qua tôi từ trên xuống dưới rồi nói.
"Tốt hơn là cô nên nhanh chóng cởi quần áo ra."
Tay anh ta lạnh nhưng ánh mắt lại nóng.
"Trừ khi, cô muốn tôi cởi nó ra cho cô."
Baek Hawon thì thầm thêm bằng những lời ngớ ngẩn, rồi bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro