Chương 24
"Hộc... Hộc...!"
Tôi muốn tự tát mình vì đã quá tự tin trong cuộc đua này, tin rằng cả đời mình đã được ban tặng năng khiếu điền kinh.
Chạy trên sân chơi bằng phẳng hoàn toàn khác với chạy qua một ngọn núi vô danh.
Tôi gần như đã vấp ngã trên nhiều tảng đá và cành cây trong khi chạy hết tốc lực xuyên qua những tán cây rậm rạp.
Hơn hết, việc không biết mình đang chạy đi đâu cũng gây áp lực cho tôi.
"Mình... Mình không thể để bị bắt được, ugh...!"
Nếu bị bắt, tôi sẽ trở thành nữ chính đáng thương trong đống đổ nát.
"Nướng hay luộc, đều tùy ý tôi."
Với ánh nhìn quả quyết đó, thì điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.
Tóc tóc__
Tệ hơn nữa, những giọt mưa bắt đầu rơi từng hạt xuống.
Thực sự là điều kiện hoàn hảo cho một cuộc khủng hoảng.
Thật hoàn hảo cho một người có số phận phải chết như một kẻ chẳng là ai cả.
"Không, mình sẽ không bao giờ bị bắt... Thật mệt mỏi, mình có thể sẽ chết mất_"
Khẩu súng trên tay bị nước chảy ướt làm tôi khó chịu, thế nên tôi đã đút nó vào túi.
"...?"
Lẽ ra nó trống rỗng, nhưng có thứ gì đó chạm vào đầu ngón tay tôi.
"Điên rồi."
Khoảnh khắc nhận ra vật đó là gì, tôi không thể không dừng lại.
Chiếc điện thoại di động của tôi, thứ tôi đã đánh mất, vừa rơi ra khỏi túi.
Nó thậm chí còn đi kèm với một ghi chú thân thiện nói rằng, không có ứng dụng theo dõi vị trí trong đó.
Thật là một kẻ điên thông minh...
Tôi nhanh chóng bật điện thoại lên và tiếp tục chạy.
Có hơi không đáng tin, nhưng vì đã không còn nơi nào khác để quay về, nên tôi đành gọi cho Baek Hawon... Không, tôi sẽ gọi cho Ji Woon.
Tôi vừa chạy vừa lên kế hoạch cho nước đi tiếp theo.
Đột nhiên, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Grrr-
Tôi quay đầu về phía phát ra âm thanh thì phải sững người.
Đó là ba con chó lớn với hàm răng sắc nhọn lộ ra và đôi mắt của chúng đỏ rực như thể sẽ vồ lấy tôi bất cứ lúc nào.
Đó là chó hay sói?!
Gr-! Gâu! Gâu!
Khi một con chó sủa thì hai con chó kia cũng sủa theo. Tôi dùng cả hai tay che miệng để ngăn tiếng hét của mình.
"Ngoan nào. Chờ chút nữa thôi."
Một giọng nói bình tĩnh vang lên.
Lúc này tôi mới nhận ra những con chó săn có đeo dây xích và có người đang giữ chúng.
Tôi nhìn thấy mái tóc hồng uốn nhẹ trên vai người đó.
"Sena, gọi bác sĩ quay lại đi. Bảo họ cho cô ấy uống thuốc an thần hoặc thuốc ngủ."
Lúc đó tôi không để ý, nhưng bây giờ tôi đã nhớ ra.
Xét về lòng trung thành thì Sena vượt xa Lee Chan.
Sau đó, một ý nghĩ [Vậy cô ấy không phải kẻ thù] thoáng qua trong đầu tôi, nhưng ngay khi tôi chạm mắt với cô ấy, nó lập tức bị gạt bỏ.
Ánh mắt nhìn về phía tôi không thể phủ nhận là vô cùng lạnh lùng, không cần giải thích.
Đôi môi cô ấy mím chặt như thể không muốn tiếp lời tôi.
Dây xích được kéo căng.
"Giá như cô rời đi lúc đó thì tốt."
Cô ấy lẩm bẩm một mình và bước về phía trước một bước.
"Chiếc điện thoại ở trên bàn. Là tôi để ở đó đấy."
Tôi không nói nên lời trước lời thú nhận bất ngờ ấy.
"Nếu cô mang nó theo, tôi đã có thể theo dõi và xử lí cô một cách gọn gàng. Thật đáng tiếc."
Người để lại điện thoại không phải là Yu Gyeom.
Nếu tôi vừa rời đi... Chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến tôi choáng váng.
Đúng lúc đó, dây xích bị lỏng ra và lũ chó săn lao về phía trước. Tôi liền giật mình và lùi lại.
"Đợi đã! Đợi đã! Tại sao cô lại làm vậy?!"
Tôi hét lên, vẫn không rời mắt khỏi lũ chó săn trông như sắp lao vào mình.
Tuy nhiên, cô ta chỉ nhìn tôi với vẻ mặt thờ ơ.
Nhanh chóng quyết định, tôi quay người bỏ chạy.
Sau vài giây, tôi nghe rõ cô ta hô lên.
"Đi."
Tôi không thể kìm được tiếng hét mỗi khi lũ chó săn sủa dữ dội phía sau.
Tôi muốn nhìn lại, nhưng tôi có cảm giác mình sẽ bị bắt ngay khoảnh khắc làm vậy.
Tôi chạy không ngừng nghỉ, thậm chí không có thời gian để nuốt lại những lời chửi rủa đang trào dâng trong mình.
Tuyệt vọng, tôi lấy khẩu súng đã bỏ trong túi ra.
Khi tôi định sẽ đổi hướng sang phải, thì_
"...!"
Cánh tay tôi bị nắm lấy và kéo mạnh sang trái.
Bang!
Tôi theo phản xạ nhắm chặt mắt khi nghe thấy tiếng súng. Mặt tôi bị vùi vào một vòng tay lạnh lẽo.
Tôi cảm nhận được một bàn tay rắn chắc ôm lấy vai mình.
Mọi giác quan đã nhanh hơn suy nghĩ của tôi. Một mùi hương mát lạnh tựa như rừng xanh bao trùm lấy tôi.
Sau ba tiếng súng, khu vực xung quanh trở nên yên tĩnh.
Cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch của mình, tôi cứng người mà thở dốc.
"Utopia có hoạt động săn tìm con tin trong lễ hội thành lập sao?"
Tôi mở mắt và ngẩng đầu lên khi nghe thấy một giọng nói trầm.
Nước mưa chảy qua mái tóc đen của anh ta và rơi xuống má tôi. Ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào tôi thật tối tăm và nặng nề.
"Hay, vì cô là người yêu của Yu Gyeom?"
Với khóe môi hơi nhếch lên ấy, tôi chỉ có thể chớp mắt.
* * *
"Trời ạ...! Này! Yu Gyeom!"
Yu Gyeom đang nhắm mắt dựa vào gốc cây liền từ từ mở mắt khi nghe thấy tiếng gọi của Lee Chan.
Lee Chan giận dữ chạy đến và tóm lấy Yu Gyeom, anh thở ra một hơi nặng nề rồi nhìn xung quanh trước khi hỏi.
"Gì vậy? Cha Yeonbyeol đâu rồi?"
Yu Gyeom nhìn đồng hồ rồi nhếch môi cười, anh quay lưng lại với Lee Chan mà không trả lời. Lee Chan vội vàng tóm lấy Yu Gyeom.
"Anh giết cô ấy rồi sao?"
Yu Gyeom nhíu mày trước câu hỏi của Lee Chan.
"Sao tôi phải làm vậy?"
"Vậy cô ấy đâu?"
"Ừm. Chơi trốn tìm?"
"..."
"Không, đây là trò đuổi bắt."
Yu Gyeom cười khúc khích khi nhớ đến cô.
"Thế thì, thử xem anh có bắt kịp không."
Đó là phản ứng nằm trong dự đoán. Không, như mọi khi, cô thậm chí còn tự tin hơn so với dự đoán của anh.
Nhưng, Yu Gyeom cũng vậy.
Yu Gyeom biết Cha Yeonbyeol là người điềm tĩnh chứ không yếu đuối như một nàng công chúa.
Dù vậy, cô cũng không cách nào có thể thoát khỏi anh, người đã hình dung một cách rõ ràng về khu rừng này trong đầu mình.
Đó là lý do tại sao anh đưa ra đề nghị này.
Cô luôn tìm cơ hội trốn thoát, nhưng anh sợ cô thực sự sẽ trốn đến một nơi nào đó mà anh không thể chạm tới.
"Gyeom."
"Nếu anh thực sự không muốn mất tôi. Thì đừng cố bắt tôi phải quỳ dưới chân anh bằng những thủ đoạn thế này."
Khoảnh khắc nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của cô, anh chợt tỉnh lại.
Anh đoán mình sẽ không thể bắt được cô một cách dễ dàng.
"Chúng ta cần nhanh chóng tìm thấy cô ấy ngay bây giờ. Không thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn đấy!"
"Cái gì?"
Yu Gyeom, người đã phớt lờ Lee Chan từ nãy đến giờ, dừng lại.
"Baek Hawon."
"..."
"Baekcheon đã đến."
* * *
"Utopia có hoạt động săn tìm con tin trong lễ hội thành lập sao?"
Tại sao?
"Hay vì cô là người yêu của Yu Gyeom?"
Tại sao Baek Hawon lại ở đây?
Đó là khuôn mặt mà tôi không bao giờ mong đợi, anh ta đã cứu tôi như một bạch mã hoàng tử.
Lẽ ra vào hai ngày sau, tại bữa tiệc vào ngày cuối cùng của lễ hội, Baek Hawon mới đến Utopia.
Dù cốt truyện có phức tạp đến đâu, kể cả khi Baek Hawon và Yu Gyeom đã gặp nhau thì cảnh đó cũng không nên bị thay đổi.
Dù cuộc gặp đầu tiên của họ đã bị bóp méo, nhưng tôi tin rằng cuộc gặp tiếp theo sẽ khác.
'Có phải mình đã quá mộng tưởng khi cho vọng rằng mọi thứ sẽ diễn ra như vốn dĩ?'
Khi tôi không thể che giấu khuôn mặt gục xuống của mình, những con chó săn xuất hiện và lọt vào tầm mắt hạ xuống của tôi.
Đây là buff nhân vật chính à?
Tôi suýt chết nhưng không sao vì nhân vật chính không bao giờ trượt, dù chỉ một lần.
"Tại sao?"
Với một giọng nói nhẹ nhàng, mặt tôi được nâng lên bởi một bàn tay giữ lấy cằm.
Khi ý thức của tôi dần dần trở lại trong đôi mắt đen dường như đâm xuyên qua mình, tôi nhận ra đây có lẽ là một cơ hội.
Một cơ hội mà tôi có được sau một thời gian dài chật vật.
Nếu tôi quay lại Baekcheon mà không gặp Yu Gyeom thế này, tôi sẽ không phải chịu chết trong cuộc gặp giữa Yu Gyeom và Baek Hawon.
"... Lão đại."
Tôi khiến giọng mình trở nên khá đáng thương khi thoát ra khỏi miệng.
"Anh đến đây để cứu tôi à?"
Khuôn mặt Baek Hawon không hề tỏ ra bối rối khi nghe câu hỏi của tôi.
Anh ta chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt đen như vực thẳm, rồi bật cười khi nhìn thấy khẩu súng trên tay tôi.
Baek Hawon đưa tay giật lấy khẩu súng từ tôi rồi ôm lấy vai tôi.
"Đúng vậy."
Câu trả lời của anh ta khiến tôi thấy thật kỳ lạ.
Baek Hawon đưa lại khẩu súng cho tôi.
Khi tôi đưa tay ra nhận lấy, khuôn mặt của Baek Hawon liền nhăn lại, anh ta tóm lấy tôi và kéo tôi về phía mình.
Bang-!
Một tiếng súng liền vang lên, Baek Hawon ôm tôi và lăn trên đất.
"Ah, cái gì..."
"Ở yên đó đi."
Tôi đang nằm lên người Baek Hawon. Khi tôi cố đứng dậy vì ngạc nhiên, Baek Hawon ôm lấy sau đầu tôi từ phía sau.
Tôi không thể cử động và ngừng vùng vẫy.
Khi chúng tôi chạm mắt nhau, khuôn mặt chúng tôi đã ở gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của anh ta.
'Trời ạ.'
Tôi sốc vì sự gần gũi này đến mức gần như tắt thở.
Khuôn mặt ướt đẫm mưa của anh ta trông thật kỳ lạ...
Tuy nhiên, Baek Hawon lại đang bận quan sát xung quanh nên dường như anh ta không thấy có vấn đề gì. Cảm thấy xấu hổ vô cớ, tôi cũng bắt đầu nhìn xung quanh.
"Có vẻ họ đã phát hiện ra sự hiện diện của anh ở đây?"
Khi tôi khẽ giọng thì thầm, một vết nhăn liền hiện rõ lên trên vầng trán mịn của Baek Hawon.
Khi tôi nghiêng đầu xuống một chút để hỏi chuyện khác thì_
"...!"
Trong chốc lát, thế giới đảo lộn.
Khi tôi nhận ra, Baek Hawon đã ở trên người tôi.
Đôi mắt mở to tôi tràn ngập khuôn mặt của Baek Hawon.
Những giọt nước chảy qua tóc anh ta và rơi xuống má tôi.
Trong phút chốc, tôi quên cả thở.
"Này! Anh đang làm gi vậy...?"
Baek Hawon cởi chiếc áo khoác đang mặc ra.
Chiếc áo sơ mi đen bó sát của anh ta ướt đẫm do mưa phùn, toát ra một cảm giác gợi cảm khiến người ta dễ dàng tưởng tượng ra những cơ bắp bên dưới.
Khí chất hoàn toàn trái ngược hẳn với Yu Gyeom, luôn nguy hiểm nhưng vẫn có sức thu hút người khác.
Gạt mái tóc ướt sang một bên, Baek Hawon cuối cùng cũng ngước mắt nhìn tôi, ngập ngừng một lúc rồi mới nhếch môi mỉm cười.
"Tôi không biết cô cũng có thể làm ra vẻ mặt thế này đấy."
Baek Hawon nghiêng đầu và đưa tay về phía tôi.
"Tôi nghĩ thế này hợp khẩu vị của tôi hơn."
Hình Baek Hawon, người chẳng khác gì con hồ ly chín đuôi, tôi lần nữa nhận ra lý do tại sao Yu Gyeom không thể thoát khỏi Baek Hawon.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro