Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

Lần đầu tiên tôi cảm nhận được bầu không khí bên ngoài sau khi đến Utopia, trời lạnh và ẩm ướt.

Bị hơn năm vệ sĩ vây quanh, tôi đi thang máy ở góc xuống tầng một rồi ra ngoài bằng cánh cửa xa nhất để không ai có thể nhìn thấy.

Bầu trời đầy mây xám và có vẻ như sẽ mưa bất cứ lúc nào.

"Họ bảo cô hãy đợi ở đây."

Anh ta vừa dứt lời, một chiếc ô tô màu đen lao tới và dừng lại ngay trước mặt tôi.

Một gương mặt quen thuộc hiện ra từ cửa xe đang mở.

"Vào đi."

Lee Chan đang mặc một bộ vest đen bóng bẩy và đeo kính râm đen.

"Sao lúc nào cũng là anh vậy?"

Lee Chan đứng bên cửa sau đang mở, khóe môi giật giật. Lee Chan nghiến răng cười gượng, chỉ tay về phía trong xe.

"Cô hỏi Yu Gyeom ấy. Giờ thì, có thể vui lòng lên xe trước được không?"

Lee Chan có vẻ vội và hối thúc tôi lên xe. Không đáp lại, tôi ngoan ngoãn lên xe.

Cánh cửa vừa đóng lại, một mùi hương đặc biệt xộc vào mũi tôi.

"..."

Lee Chan ghé sát lại tôi, bao bọc tôi trong mùi hương độc đáo của anh ta.

"Tôi được lệnh đưa cô đến nơi an toàn."

Vẫn cố giữ nụ cười giả tạo, Lee Chan thắt dây an toàn cho tôi và đóng sầm cửa lại.

Sau đó, anh ta mở cánh cửa phía bên kia và ngồi xuống cạnh tôi.

"Anh không lái xe à?"

Lee Chan nhún vai rồi chỉ vào ghế lái. Một trong những người đi theo tôi ban nãy đã ngồi vào ghế lái.

"Tôi không có bổn phận lái xe."

"Tôi tưởng anh cũng là một trong các cấp dưới của Yu Gyeom."

"Hả...! Không, tôi không phải!"

Khi chiếc xe bắt đầu khởi động một cách êm ái, tôi tựa người vào cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Quang cảnh Hồng Kông không khác gì nhiều so với Seoul, nó khiến tôi tưởng mình đã trở lại thế giới ban đầu. Tuy nhiên, tôi nhanh chóng trở lại thực tại trước chất lượng tuyệt vời của chiếc Sedan sang trọng.

"Còn Yu Gyeom thì sao?"

"Anh ấy sẽ đến riêng. Nhờ đó mà tôi mới thành người phải chăm sóc cô cả ngày đây."

Tôi có thể cảm nhận được sự gai góc trong những lời nghe có vẻ hào hứng của anh ta, nhưng tôi không quan tâm.

Ngày hôm đó.

Ngày tôi đã làm ra điều điên rồ nhất trong cuộc đời mình.

Yu Gyeom ngồi đối diện tôi, nắm lấy đôi tay run rẩy của tôi trong suốt quá trình điều trị.

Tôi không có ý cứa vào tay mình sâu đến thế, tôi không nắm lấy mảnh vỡ quá mạnh thế nhưng lòng bàn tay tôi vẫn trở nên lộn xộn.

Tôi không thể hét lên đau đớn khi gỡ các mảnh thủy tinh ra vì chính tôi đã làm ầm lên, điều đó khiến tôi khó chịu khi phải chịu đựng cơn đau trong im lặng.

Đồng thời, sự hiện diện của Yu Gyeom trong suốt quá trình điều trị khiến tôi còn lo lắng hơn cả đau.

Anh ấy không hỏi gì về hành động điên rồ của tôi hay hỏi liệu tôi có ổn không, khuôn mặt anh ấy không biểu lộ gì ngoài sự lo lắng và bồn chồn khi hít vào thật sâu.

Cuối cùng, khi đã băng bó xong, anh ấy gọi cho Lee Chan và bảo anh ta hãy chuẩn bị cho tôi đi cùng vào ngày mai, sau đó rời khỏi phòng mà không nhìn tôi.

'Anh đang nghĩ gì thế?'

"Vâng, tôi rất lấy làm vinh dự."

"..."

Lee Chan cau mày nhìn tôi, tôi mỉm cười với anh ta.

* * *

"... Này! Yeonbyeol! Dậy đi!!"

Tôi mở mắt ra thì thấy một bàn tay đang lắc mình rất dữ dội. Khi tầm nhìn của tôi dần rõ ràng hơn, tôi nhìn thấy Lee Chan đang lay mình.

"Chúng ta đến nơi rồi."

Tôi lấy tay lau mặt rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, chúng tôi đã không còn ở trong thành phố nữa.

Thay vì những tòa nhà cao tầng, khu vực này tràn ngập cây xanh.

Mọi người đều đang tụ tập dưới một sân ga trong một quảng trường rộng được bao quanh bởi cây cối.

"Dù sao thì cũng không ra đó được."

Vốn dĩ, họ không có ý định đưa tôi đi cùng, nhưng Yu Gyeom đã thay đổi ý định vì cho rằng việc để tôi một mình sau vụ náo loạn ngày hôm qua là quá nguy hiểm. Đúng như Lee Chan đã lên kế hoạch.

Vì Yu Gyeom không chính thức tiết lộ với Utopia rằng họ đã bắt cóc em gái của Baek Hawon nên tôi phải lặng lẽ trốn trong xe.

'Tốt, đến lúc này vẫn ổn.'

"Cô hãy tự lo liệu. Tôi sẽ giúp cô nhiều nhất có thể. Một khi thoát được, cô phải chạy càng xa càng tốt."

Tôi nhớ lại những lời mà Lee Chan đã thì thầm khi thắt dây an toàn cho tôi.

'Nhưng tôi phải tự lo liệu thế nào đây?'

Trên xe lúc này chỉ có một người. Có lẽ có ít nhất năm người ở bên ngoài.

Tôi nắm chặt tay và đập đầu vào cửa sổ.

"..."

Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy Yu Gyeom đang đứng trên sân khấu qua ô cửa sổ.

Anh ấy đang cầm micro phát biểu, khuôn mặt quyến rũ của anh ấy vẫn lấp lánh ngay cả trong một ngày nhiều mây như thế này.

Thành thật mà nói, tôi không hiểu tại sao mình lại phải lặn lội đến tận đây, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy, tôi nghĩ điều đó thật đáng giá.

Diện bộ vest xanh đậm thời thượng, Yu Gyeom tỏa sáng theo đúng nghĩa đen.

Sau khi phát biểu xong, Yu Gyeom bước khỏi sân khấu. Mọi người sau khi được chia thành từng nhóm liền bắt đầu giải tán và chạy về phía ngọn núi.

"Ha..."

Dù có vắt óc suy nghĩ, tôi cũng không thể nghĩ ra cách nào để thoát khỏi đây. Có lẽ vì tôi đã thử qua nhiều cách khác nhau, nên rõ ràng là bây giờ tôi có nói gì cũng không có tác dụng.

'Nếu mình theo Yu Gyeom đến tận hưởng gió núi rồi bị lạc, Yu Gyeom sẽ không thể tìm thấy mình nhỉ?'

Nghe thì có vẻ dễ. Chỉ là tôi sẽ không có cơ hội được tận hưởng gió núi.

Khoảng 30 phút trôi qua.

Tôi vẫn đập đầu vào cửa sổ và phớt lờ ánh nhìn kỳ lạ của Lee Chan.

Cốc cốc.

Tôi ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng gõ cửa sổ. Yu Gyeom đang đứng bên ngoài cửa sổ.

Giật mình, tôi lùi lại và va chạm với Lee Chan. Lee Chan cau mày rồi vươn tay ra hạ cửa sổ xuống.

"Em chán sao?"

Yu Gyeom nói, nhẹ nhàng cong khóe miệng.

Hôm qua anh ấy chẳng nói gì với tôi cả.

Tôi xấu hổ đến mức chẳng nói được gì, nhưng Yu Gyeom đã đưa tay qua cửa sổ đang mở, mở khóa và mở cửa ra.

"Ra ngoài đi."

"..."

"Tôi đã đưa em đến đây, nên em phải chịu trách nhiệm chơi cùng tôi."

Cái gì?

"Cứ giả làm vệ sĩ của tôi đi."

Yu Gyeom bật cười khi nhìn thấy trang phục của tôi, áo sơ mi trắng và quần đen, rồi đưa tay cho tôi

Tôi nhìn qua bàn tay rồi khuôn mặt của Yu Gyeom với ánh mắt run rẩy.

"Này, đặc biệt cho cô mượn những thứ này đấy."

Như thể đã chờ đợi từ lâu, Lee Chan lịch sự đưa tôi một cặp kính râm rồi đẩy tôi ra.

"...!"

Đột nhiên, tôi bị Yu Gyeom tóm lấy và lôi ra khỏi xe.

Cúi xuống và nhìn mắt vào tôi, Yu Gyeom lấy chiếc kính râm từ tay tôi rồi đeo vào cho tôi.

"Hợp với em lắm. Vệ sĩ của tôi."

Yu Gyeom thì thầm như thể đang cười. Và rồi, anh ấy nắm lấy tay tôi và dẫn tôi đi đâu đó.

"Chúng ta đang đi đâu vậy...?!"

Trước tiếng hét giống như tiếng thì thầm của tôi, Yu Gyeom quay đầu về phía tôi và mỉm cười rạng rỡ.

"Đi săn."

Sự lo lắng của tôi lại dâng lên mạnh mẽ.

Theo chân Yu Gyeom, tôi đã đi vào núi khá lâu. Chỉ khi xung quanh chúng tôi đã trở nên cực kỳ yên tĩnh, Yu Gyeom mới dừng lại và buông tay tôi ra.

Khi vuốt lại mái tóc gọn gàng của mình, anh ấy tỏa ra một bầu không khí dịu nhẹ đến kỳ lạ.

Yu Gyeom lục túi trong của áo khoác và lấy ra một khẩu súng.

"Cái gì...?"

Trong thoáng chốc, tôi tưởng tượng ra cảnh mình chết ở nơi hoang vắng này, nhưng tôi lắc đầu thật mạnh để xua đi ý nghĩ đó.

Khi thấy còn những khẩu súng khác giấu trong áo khoác của Yu Gyeom, tôi nuốt nước bọt.

Yu Gyeom nạp đạn vào súng. Sau đó, anh ấy nắm lấy cổ tay tôi bằng bàn tay không cầm súng rồi giơ nó lên.

"Em muốn chạy trốn cùng thứ này phải không?"

Khẩu súng lạnh được đặt vào tay tôi.

Khi tôi ngạc nhiên ngước đầu lên, Yu Gyeom nghiêng đầu mỉm cười.

"Vậy thì thử chạy đi."

Trong giây lát, tôi thấy đầu mình trở nên trống rỗng.

'Anh ấy đang nói gì vậy?'

'Anh ấy nghiêm túc sao?'

Tôi nên thử chạy đi? Là vậy sao?

Tôi chỉ có thể đứng chết lặng khi nhìn vào nụ cười hoàn hảo, đẹp đẽ của anh ấy.

Không biết phải nói gì, tôi đảo mắt và tránh ánh mắt của anh ấy.

Anh ấy đang thử tôi có phải không?

Nhưng điều đó thì có gì đáng phải thử? Nhìn thôi cũng biết tôi đang muốn chạy trốn đến phát điên.

"... Nhỡ tôi bỏ chạy và bị bắt thì sao?"

Tôi cẩn trọng hỏi trong khi cầm lấy khẩu súng mà Yu Gyeom đã đưa cho. Nhưng, ánh mắt của Yu Gyeom trở nên bí ẩn khi anh ấy nhìn tôi.

Khoảnh khắc anh ấy dừng lại với nụ cười nguy hiểm trên khuôn mặt, một cái bóng đen tiến đến gần tôi hơn và nhấn chìm tầm nhìn của tôi.

Đôi môi nóng bỏng lướt qua trán tôi rồi rút ra.

Tôi ngẩng đầu lên và chớp mắt. Đôi mắt của Yu Gyeom quét qua môi tôi một cách nguy hiểm.

"Kể cả khi tôi không thể có được hay sử dụng được, thì nó vẫn là của tôi."

Đôi mắt tôi chạm vào đôi mắt đang quét qua môi mình.

"Nướng hay luộc, đều tùy ý tôi."

Những lời lạnh lùng đó khiến tôi nổi rùng mình.

Nhưng tôi không thể buông khẩu súng đang cầm.

Anh ấy đang cho tôi cơ hội bỏ trốn.

Tất nhiên, cái giá có thể quá đắt, nhưng...

Ngày cuối cùng của lễ hội thành lập đã gần kề. Sẽ không còn một cơ hội nào như thế xuất hiện nữa.

Dù nướng hay luộc, chỉ cần không bị bắt là được phải không?

"Được rồi."

Với câu trả lời nhanh chóng của tôi, Yu Gyeom mỉm cười.

Yu Gyeom hẳn là không hề có ý định để tôi chạy trốn.

Anh ấy có vẻ tự tin rằng mình có thể bắt được tôi, Công chúa của Baekcheon, ngay cả khi để tôi chạy trốn trong vài phút.

"Thế thì, thử xem anh có bắt kịp không."

Nhưng, đối với tôi cũng vậy.

'Tôi sẽ không bao giờ bị bắt.'

Yu Gyeom cười khúc khích, anh ấy buông tay tôi ra và từ từ lùi lại. Dựa lưng vào gốc cây, anh ấy nhìn tôi bằng đôi mắt chán chường.

"Chúng ta sẽ bắt đầu khi tôi nhắm mắt lại. Tôi sẽ ở đây ba phút."

"..."

"... 3 phút thì quá ngắn đấy. 5 phút thì sao?"

Lời nhận xét đó đã vô tình khơi dậy tinh thần cạnh tranh của tôi.

"Nếu em có thể. Cố gắng chạy trốn đi, công chúa."

Yu Gyeom lười biếng mỉm cười với đôi mắt khép hờ.

Anh ấy lướt những ngón tay thon dài lên những chiếc khuyên tai, ánh mắt vẫn mãnh liệt cho đến cuối cùng. 

Bang!

Yu Gyeom nhắm mắt lại ngay khi tiếng súng vang lên từ đâu đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro