Chương 22
"Này, về chuyện đó-"
"Anh cũng không muốn tôi ở lại đây mà."
"..."
"Vị trí của Yu Gyeom đã lung lay, tôi cũng có thể bị liên lụy mà?"
Ánh mắt của Lee Chan trở nên sắc bén trước những lời nói của tôi. Nhưng chỉ được một lúc, trước khi anh ta lại nhăn mặt và luồn tay vào tóc.
"Tôi cũng không biết tại sao anh ấy lại làm vậy. Anh ấy đang cố có được cái gì sao...? Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy hành động như thế."
Anh ta cắn móng tay, trông cũng bồn chồn như tôi.
"Cô thậm chí còn chẳng phải là người đẹp nhất ở đây..."
"Tôi có nên nói với Yu Gyeom rằng anh nghĩ vậy không?"
"... Cô là người phụ nữ đẹp nhất thế giới đấy."
Lee Chan sửa lại lời của mình với vẻ khó chịu. Nhưng ngay sau đó, móng tay anh ta lại quay lại giữa hai hàm răng, và anh ta lại cắn nó trong lo lắng.
Lão đại Utopia sẽ sớm chết, thế nên bầu không khí vô cùng căng thẳng và tàn nhẫn, dẫu cho đã có người kế vị nhưng bất cứ ai cũng có thể chết.
Yu Gyeom cũng đang mở rộng thế lực để chuẩn bị cho cuộc chiến đẫm máu.
Trên thực tế, Yu Gyeom không ham muốn quyền lực hay thứ gì khác tương tự.
Anh ấy chỉ muốn sống.
Và anh ấy muốn nghiền nát những kẻ đã khinh thường mình.
"Có vẻ như anh chọn sai phe rồi."
"..."
Lee Chan đồng ý trong im lặng.
Tôi nghiêng đầu và cười khẩy với Lee Chan, người không thể nhả bộ móng đã nát bét của mình ra.
"Giờ thì, hãy sử dụng bộ não thông minh của anh đi, Chan."
Trước khi tôi tự mình cắt đứt sự căng thẳng.
Lee Chan cười khúc khích và uống một ngụm cocktail như uống nước.
* * *
Trước khi nhận ra thì hoàng hôn đã buông xuống.
Ánh sáng vàng tràn ngập căn phòng và chiếu lên tóc Yu Gyeom.
Kể từ ngày đó, mỗi khi thời điểm này đến, anh luôn cảm thấy như bị trói chân và không thể làm gì khác.
Dưới ánh hoàng hôn, anh nhớ lại khoảnh khắc khi bắt được cô. Nhìn lại vẫn thật sống động.
Yu Gyeom ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào chiếc giường trống.
Một lần nữa, anh thấy tiếc khi chưa bao giờ nhìn thấy cô ngủ ở đây trước đây.
Cô có yên lặng như vậy khi ngủ không?
Từ yên lặng thật chẳng hề hợp với cô ấy, ý nghĩ đó khiến anh bật cười mà không nhận ra.
"Cậu Yu Gyeom, nếu cậu đang nghỉ ngơi thì tôi sẽ quay lại báo cáo sau nhé?"
Yu Gyeom lắc đầu và dựa sâu vào lưng ghế.
"Cô ấy luôn tìm cơ hội ra ngoài ít nhất vài lần một giờ, nhưng không thành vấn đề. Lee Chan đã đến và đi vào sáng nay."
"Lee Chan?"
"Vâng. Có lẽ do Lee Chan thường đến thăm khi cô ấy chán. Cậu có muốn biết thêm chi tiết không ạ?"
"Không, từ giờ chỉ báo cáo khi có chuyện gì nguy hiểm xảy ra thôi. Tôi không yêu cầu anh theo dõi mọi hành động của cô ấy."
Anh không hề có ý định đi xa đến thế.
Anh biết cô không phải kiểu người sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn chỉ vì bị anh kiểm soát.
Nhưng, dù biết cô là kiểu người như thế, anh cũng không còn cách nào khác.
"Không sao đâu."
"Đây chỉ là cơn ác mộng thôi."
"Mọi chuyện sẽ kết thúc khi anh tỉnh dậy. Tôi sẽ giúp anh mà."
'Làm sao tôi có thể buông em ra được?'
Khoảnh khắc thoáng qua đó...
Khoảnh khắc mà cuối cùng chiếc vòng kìm kẹp anh đến nghẹt thở cũng bị phá vỡ thật rực rỡ. Dù đó là những lời dối trá thì đó cũng là tia sáng duy nhất xuất hiện trong cơn ác mộng không bao giờ kết thúc này.
Nếu bây giờ cô biến mất, một cảm giác buồn nôn dâng lên trong anh, như thể anh sẽ bị mắc kẹt ở đó lần nữa.
"Tôi không thể. Tôi không thể buông tay được."
"..."
"Tôi sẽ không buông ra."
Khoảnh khắc đó, anh nhận ra từ ánh mắt của cô.
'Ah, nếu tôi không cố hết sức giữ lấy em, cơ hội này sẽ biến mất.'
Anh biết rất rõ bóng tối sau khi ánh sáng biến mất sẽ còn tối hơn, thế nên anh không bao giờ có thể buông tay.
Trong bóng tối tiếp theo, anh có thể sẽ thực sự tan vỡ mãi mãi.
"... Yeonbyeol."
Mỗi lần gọi ra cái tên ấy, nó lại khắc sâu vào trái tim anh điều gì đó.
Vì vậy, anh ngần ngại gọi tên cô.
Tuy nhiên, vì không nói chuyện trực tiếp hay đối mặt với cô nên anh nghĩ sẽ ổn thôi, và rồi anh bắt đầu gọi tên cô như một thói quen, dựa vào một niềm tin mờ nhạt.
Có phải với mỗi lần gọi tên cô, có thứ gì đó đã tích lũy không? Cảm xúc, mối quan hệ, hay kỳ vọng?
Anh đã thề với mình rằng sẽ không bao giờ kỳ vọng vào người khác.
"Cậu Yu Gyeom!"
Ngay khoảnh khắc đó.
Cánh cửa bật mở và một người đàn ông người đầy mồ hôi thở hổn hển chạy vào.
Trong khi người đàn ông ngần ngại nói, Yu Gyeom cuối cùng cũng ngước lên.
Dù anh đã tự thề sẽ không trông mong vào điều gì, nhưng lời thề đó đã tan biến như ảo ảnh trong ánh hoàng hôn rực lửa.
"Tôi nghĩ chúng ta cần gọi bác sĩ. Tiểu thư...!"
* * *
"Xin hãy gọi cho Yu Gyeom giúp tôi."
"Không thể, thưa cô."
Khi cụm từ 'Không thể' vượt quá lần thứ năm mươi, cuối cùng tôi cũng đưa ra quyết định.
Và nhanh chóng thực hiện nó.
"Vậy, anh có thể ra ngoài cho tôi thay quần áo không? Tôi phải thay đồ rồi đi ngủ nên tốt nhất là các anh đừng quay lại."
"Chúng tôi sẽ quay lại sau 5 phút."
Tôi mỉm cười và gật đầu khi cả hai người họ rời khỏi phòng.
Ngay khi bị bỏ lại một mình, tôi tắt nụ cười trên khuôn mặt.
Thông thường, tôi sẽ nhấn mạnh rằng 5 phút là quá ngắn. Nhưng lần này, thế là đủ.
"Từ ngày mai cho đến ngày cuối cùng, phần còn lại sẽ được tổ chức trên ngọn núi thuộc sở hữu của Utopia."
"Các anh thực sự làm được mọi thứ đấy."
"Chuyện đó không quan trọng. Yu-gyeom phải đến dù thế nào đi nữa."
Nghĩ lại cuộc trò chuyện với Lee Chan, tôi chộp lấy những gì anh ta để lại cho mình.
'Đây là nơi Yu Gyeom nắm quyền kiểm soát, mình không bao giờ có thể thoát khỏi anh ấy.'
Tôi phải gặp Yu Gyeom.
'Nếu mình đi cùng Yu Gyeom lên núi và bị lạc, Yu Gyeom sẽ không thể tìm thấy mình phải không?'
Tuy nhiên, tôi không thể tự mình vượt qua mười người đó và ra ngoài tìm anh ấy. Dù anh ấy có nghe tôi nói về anh ấy, anh ấy cũng sẽ không đến tìm tôi.
'Thế này có ổn không?'
Quyết định mà tôi đã đưa ra một phút trước lại lung lay.
Nhưng không còn cách nào khác.
Nếu có thể thay đổi được số phận của Cha Yeonbyeol, thì đây là cơ hội cuối cùng.
Dù yêu cầu gặp Yu Gyeom của tôi đã bị phớt lờ vô số lần, nhưng xét về tình thì tôi phải làm điều này để Yu Gyeom tự mình đến với tôi.
Cuối cùng, tôi đưa bàn tay run rẩy của mình ra chộp lấy chai cocktail trên bàn.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm điều gì đó điên rồ như vậy trong đời.
Choang-!!
Khi tôi đập chai cocktail xuống bàn, một tiếng động lớn vang lên cùng những mảnh thủy tinh văng tung tóe trên nền đá cẩm thạch trắng.
Nó quá nhanh.
Các vệ sĩ vội chạy vào phòng đều sững người nhìn tôi. Trước khi họ có thể tiến thêm một bước, tôi đã đưa chiếc chai vỡ lên trước mặt mình.
"Cô đang làm gì thế...?"
Khi tôi đưa mắt về phía những mảnh vỡ sắc nhọn, những người đang tiến lại gần tôi dừng lại.
"Thì ra các anh cũng biết nói gì đó ngoài 'Không thể' nhỉ."
"..."
"Tôi còn tưởng các anh là loại robot giám sát nào đó đấy chứ."
Tôi mỉm cười và quay đầu lại.
Người đàn ông đang lén tiếp cận tôi liền cứng người.
Hết cách rồi. Tôi lẩm bẩm và nghiêng đầu nhìn cánh cửa một cách phân vân.
Đồng thời, tôi dùng tay nắm lấy những mảnh vỡ.
Máu đỏ bắt đầu nhỏ xuống sàn đá cẩm thạch cùng mảnh thủy tinh vỡ trên tay tôi.
Lúc này, tôi mới đưa tay ra khoe với những người đang khẩn trương tiếp cận mình.
Máu chảy xuống cổ tay tôi nhuộm đỏ cả sàn đá cẩm thạch trắng.
"Đau quá."
"Thế cô hãy mau đặt nó xuống đi...!"
"Đây cũng đau."
Không chút do dự, tôi đưa bàn tay đang cầm mảnh vỡ lên cổ.
Mọi thứ liền trở nên vô cùng yên tĩnh.
"Chắc cũng đau lắm nếu nó cứa vào đây nhỉ."
Chắc là đau lắm. Tôi nheo mắt, mỉm cười và nói như thể đang đọc một cuốn sách.
"Này!!"
Lee Chan vội lao vào phòng qua cánh cửa đang mở và dừng lại khi nhìn thấy tình trạng của tôi. Với khuôn mặt tái nhợt và kinh hoàng, anh ta hét lên.
"Cô... Cô! Cô trở nên điên loạn thế này từ khi nào vậy...?!"
Lee Chan hét một cách ngắt quãng, mắt mở to đến hết mức.
Lờ anh ta đi, tôi ném gói máu trong túi về phía anh ta.
"Nếu tôi thử làm ra một màn diễn lố bịch thế này, nó sẽ tạo ra điều gì khác biệt đây?"
"..."
"Còn tốt hơn là bị nhốt trong phòng."
Quai hàm của Lee Chan nghiến chặt khi anh ta cố gắng can thiệp.
"Dừng lại! Dừng lại đi, đồ ngốc này!"
Khi tôi đưa tay lên gần cổ, Lee Chan vội giơ cả hai tay lên.
Rời mắt khỏi anh ta, tôi nói với những người đang đứng đó chết lặng.
"Giờ không phải lúc các anh ở đây."
"..."
"Giờ là lúc các anh phải đi gọi Yu Gyeom, phải không?"
Nghe tôi nói, một số người liếc nhìn nhau rồi chạy ra khỏi phòng.
Chỉ khi đó thì tôi mới nhìn vào bàn tay đang bỏng rát của mình và cảm thấy đau đớn.
Mỗi giọt máu nhỏ xuống sàn, đều khiến tôi có cảm giác như ý thức đang bị rút kiệt.
Lúc đầu, tôi nghĩ mình sẽ đập vỡ gói máu Lee Chan đưa cho rồi diễn kịch, nhưng tôi muốn chắc chắn.
Nếu không, tôi sẽ bị kéo theo, không thể làm gì và chết như số phận đã định.
'Chẳng phải mình đã đi đến đây bằng cách tìm kiếm một nơi tốt hơn cho mình và không bao giờ ổn định sao?'
Khoảnh khắc tôi bám lấy lưng ghế, tôi cảm thấy như toàn bộ máu mình sắp bị rút hết khỏi cơ thể.
"... Em."
Một giọng nói nóng nảy phát ra qua hàm răng nghiến chặt.
Xem kìa, nó có hiệu quả.
Yu Gyeom, người đến sớm hơn dự kiến, trông còn nhếch nhác hơn tôi tưởng.
Mái tóc vốn luôn được chải chuốt gọn gàng giờ đây rối bù và ướt đẫm mồ hôi.
Trông khuôn mặt tái nhợt, ngơ ngác của anh ấy, có vẻ anh ấy đã khá hoảng hốt.
Đồng tử của Yu Gyeom mở to khi nhìn thấy tay tôi chảy máu.
"Nếu anh nhốt tôi vào một lâu đài."
"..."
"Anh nghĩ tôi sẽ im lặng chờ đợi hoàng tử của mình sao?"
Tôi đến gần anh ấy, vì anh không thể tiếp cận tôi được nữa.
Ngay cả khi giẫm phải thủy tinh, tôi cũng không dừng lại.
Cho đến khi tôi đưa tay ra, Yu Gyeom đã đông cứng chỉ có thể dõi theo chuyển động của tôi bằng mắt.
Khi tôi nắm lấy chiếc cà vạt xộc xệch của Yu Gyeom bằng bàn tay đẫm máu của mình, Yu Gyeom rên rỉ như khó thở.
"Gyeom."
Khuôn mặt Yu Gyeom cứng đờ khi tôi gọi tên anh ấy một cách trìu mến.
Khi tôi kéo anh ấy lại gần hơn, khoảng cách giữa khuôn mặt chúng tôi được thu hẹp lại.
"Nếu anh thực sự không muốn mất tôi."
Tôi nhìn thẳng vào mắt Yu Gyeom và thì thầm.
"Thì đừng cố bắt tôi phải quỳ dưới chân anh bằng những thủ đoạn thế này."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro