Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Nhìn từ phía sau, sẽ giống như chúng tôi đang hôn nhau.

"Cô ấy là người yêu của tôi."

Yu Gyeom tiếp tục giữ chặt cổ tay tôi trong khi bước đi.

Dừng lại bên cạnh người đàn ông vẫn đang cầm súng, Yu Gyeom quay đầu lại và mỉm cười với anh ta.

"Lần tới, anh nên mang theo nhiều thứ hơn chỉ là lời nói."

"..."

"Bất kể anh có được quan tâm đến đâu, tôi không nghĩ lần sau mình kiềm chế được đâu."

Nụ cười của anh ấy có vẻ ngọt ngào, nhưng ánh mắt thì không.

Yu Gyeom kéo tôi rời khỏi cây cầu và rẽ vào một hành lang mà tôi chưa từng thấy trước đây.

Một hành lang tối om với màu tường xám và ánh đèn lờ mờ.

"Đợi đã...!"

Lúc đó tôi mới cố gỡ cánh tay đang bị anh nắm ra, nhưng anh ấy dường như không có ý định buông ra. Tôi đánh vào cánh tay của Yu Gyeom và đẩy vào anh ấy, nhưng làm thế chỉ khiến cái nắm trên cổ tay tôi siết chặt hơn.

"Yu Gyeom! Anh đang làm gì vậy..!"

Yu Gyeom không chút do dự bước nhanh đi và mở cánh cửa nằm ở cuối hành lang.

Ngay khi anh ấy mở cửa, hoàng hôn tràn vào khiến tôi cau mày.

Đó là một căn phòng có kích thước tương tự phòng của Yu Gyeom, nhưng giống như phòng khách sạn, không có dấu vết của bất kỳ ai từng sống ở đây.

Chỉ sau khi dẫn tôi đến trước chiếc giường giữa phòng, Yu Gyeom mới buông tôi ra.

Sau đó, anh ấy bước tới cửa, khóa nó lại với tiếng động lớn, rồi lại bước trở lại trước mặt tôi trong khi lấy ra một chiếc điện thoại di động từ túi áo khoác.

"Ha."

Tôi bật cười khi bị sốc trước những hành động hoàn hảo ấy, như thể anh ấy đã đoán trước được mọi chuyện.

Anh ấy có cài đặt ứng dụng theo dõi vị trí để đề phòng trường hợp tôi bỏ trốn thành công sao?

Yu Gyeom nới lỏng cà vạt trong khi gọi cho ai đó.

Nụ cười vốn luôn thoải mái, uể oải biến mất không dấu vết.

"Tôi cần cử vài vệ sĩ đến phòng. Đúng, tới căn phòng đó. Khoảng mười người."

Khi tôi đang lo lắng lắng nghe Yu Gyeom nói, thì ánh mắt anh ấy đã hướng vào tôi.

"Và hãy thêm tên đối tác của tôi vào danh sách khách mời."

Ánh mắt dán chặt vào tôi tối sầm lại.

"Cha Yeonbyeol. Hãy đặt cái tên đó vào danh sách."

Nói thêm vài câu nữa rồi cúp điện thoại, Yu Gyeom ném chiếc cà vạt vừa nới lỏng ra.

"Anh đang làm gì thế?"

Tôi hỏi một cách gay gắt, nhưng thay vì trả lời tôi, Yu Gyeom quỳ xuống trước mặt tôi.

"Xin lỗi vì đã nắm cổ tay cô. Tôi nghĩ bọn họ sẽ sớm tụ tập lại, nhưng tôi vẫn xin lỗi."

Yu-gyeom đưa tay về phía tay tôi, nhưng rồi lại do dự mà rút lại.

Anh ấy có vẻ thực sự hối lỗi, nhưng giờ không phải tình huống khiến tôi có thể tin tưởng.

"Để tôi đi đi. Nếu anh để tôi đi..."

"Không."

Trái ngược với những lời chắc nịch ấy, đôi mắt anh ấy ngước nhìn tôi vẫn thật dịu dàng.

"Tôi đã nói với cô rồi. Tôi không thể làm vậy. Tôi sẽ không để cô đi."

"... Cái gì?"

Tôi thực sự bối rối và bật ra một câu hỏi ngu ngốc.

"Tại sao?"

Khi Yu Gyeom đứng dậy, một cái bóng phủ lên mặt tôi khi anh ấy quay lưng lại với ánh sáng. Yu Gyeom nghiêng người về phía tôi, vịn vào cột giường bên cạnh.

Tầm nhìn của tôi tối sầm lại khi bóng tối nhấn chìm tôi.

Những ngón tay dài lướt dọc qua má tôi, và rồi cổ tay tôi bị quấn lại bởi một sợi dây trắng như một chiếc vòng tay. Yu Gyeom thản nhiên buộc đầu dây còn lại vào cột giường rồi ngồi xuống cạnh tôi.

Khi tim tôi chùng xuống cùng với chiếc giường, Yu Gyeom thì thầm.

"Tôi cũng không biết. Nhưng, tôi không muốn mất em."

Tôi không thể thoát khỏi ánh mắt của anh ấy. Cái nhìn đó siết chặt vào tôi, còn hơn cả sợi dây quấn quanh cổ tay.

Yu Gyeom nghịch những chiếc khuyên lấp lánh trên tai và nói.

"Sẽ có một buổi tiệc vào ngày cuối cùng của lễ hội thành lập."

"..."

"Những người bị bỏ lại ở Baekcheon của chúng tôi đã trở về như những cái xác. Vì vậy, tôi nghĩ Baek Hawon có thể cũng sẽ tham dự."

Đầu óc tôi trống rỗng trước những lời bất ngờ đó.

Như Yu Gyeom đã nói, nếu nguyên tác vẫn diễn ra thì Baek Hawon sẽ đến vào ngày cuối cùng của lễ hội thành lập.

Nhưng, Yu Gyeom liệu có ​​biết trước nguyên tác không?

Tôi không thể biết liệu có điều gì đó không ổn đã xảy ra hay rốt cuộc mọi thứ đều sẽ lại hướng đến một kết thúc.

"Ngày đó, hãy ở bên cạnh tôi."

Tim tôi đập nhanh trước lời thì thầm trầm thấp của anh ấy.

Dù đó là gì đi nữa, thì rõ ràng là có điều gì đó không ổn.

"Tôi không thể giết em."

"..."

"Cầu xin em đừng đi sẽ không có tác dụng nên tôi chẳng còn cách nào khác."

Yu Gyeom nắm lấy bàn tay bị trói của tôi.

Và với ánh mắt vẫn dán chặt vào tôi, anh ấy ấn môi mình vào mu bàn tay tôi.

"Đừng chạy trốn nữa, công chúa."

* * *

"Đừng chạy trốn nữa, công chúa."

Đã ba ngày kể từ khi những lời gây chấn động đó được thốt ra.

Tôi đã hoàn toàn bị giam cầm.

Đây là một đẳng cấp hoàn toàn khác so với trong phòng của Yu Gyeom. Bắt đầu từ bầu không khí, đều rất khác.

Trong phòng có hai người, và có ít nhất có tám vệ sĩ giữ cửa cẩn thận.

"Tôi có thể đi hít thở chút không khí không?"

"Tôi sẽ tăng độ gió của máy điều hòa."

"Nhưng đang là mùa đông mà?"

Tôi đã cố bỏ trốn liên tục, nhưng trong ba ngày qua tôi còn chẳng thể bước ra khỏi phòng.

"Liệu tôi có thể..."

"Không thể, thưa cô."

"Tôi vẫn chưa nói gì mà?"

Nếu thế, sao còn bảo tôi đừng bỏ trốn làm gì?!

Dù sao thì họ cũng sẽ không để tôi trốn thoát phải không?!

Khi nghe từ 'Không thể' đến lần thứ 20 trong ngày, sự kiên trì vẫn tồn tại ngay cả khi bị dao đâm vào cổ của tôi đang ngày càng mỏng đi.

Căn phòng có rộng đến đâu thì vẫn là một nhà tù.

"Tại sao?!"

Tôi hét lên và giật tóc khiến người đàn ông đứng trước tường nhìn tôi với vẻ kỳ lạ.

Mà, tôi không còn tâm trí để quan tâm đến những ánh nhìn đó nữa.

'Tại sao chuyện này xảy ra?!'

Bị nhốt trong phòng, tôi cứ nhớ đi nhớ lại những gì Yu Gyeom đã nói với mình.

"Đừng đi."

"Tôi sẽ không để cô đi."

"Đừng chạy trốn nữa."

Ngay cả khi tôi đã cố để không nghĩ theo hướng đó, nhưng có vẻ như Yu Gyeom đang bị ám ảnh hơn là quan tâm tôi.

"Ha..."

Tôi gục xuống gối và vùi mặt vào đó.

Sợi dây buộc quanh cổ tay tôi bị bỏ mặc ở đầu giường mà không ai chạm vào. Tôi có thể cởi nó ra nếu muốn, nhưng việc anh ấy tự tay trói tôi lại thật kỳ lạ.

Chẳng phải nó giống như biểu tượng của sự ám ảnh, như thể chỉ ra rằng tôi thuộc về anh ấy sao?

Những lời để giúp bản thân không bị giết chính là vấn đề sao?

Đúng là tôi đã nói mình thích Yu Gyeom khi ở trên du thuyền, nhưng Yu Gyeom vờ như không biết đó là lời nói dối và phớt lờ.

Những lời khác của tôi cũng chẳng có gì đặc biệt cả.

Yu Gyeom tán tỉnh phụ nữ như thở nên tôi nghĩ anh ấy đã quen với những lời đó rồi.

Nhưng tại sao...?

"..."

'Ngày hôm đó mới thực sự là vấn đề sao?'

Ngày mà tôi lao thẳng vào đám lửa, đối diện trực tiếp với anh ấy khi anh ấy đang suy sụp.

Vì chẳng còn cách nào khác nên hối hận cũng chẳng ích gì. Bởi dù có quay lại, tôi cũng không thể bỏ mặc anh ấy.

'Sao mình có thể để bias của mình chết được?'

Nhưng, tôi chưa bao giờ nghĩ Yu Gyeom sẽ thích mình.

Bởi đây không phải một câu chuyện giả tưởng lãng mạn về một vị Hoàng tử hay Công tước.

Không có nữ chính, và không đời nào một nhân vật phản diện sẽ chết trong cuộc gặp đầu tiên giữa các nhân vật chính sẽ trở nên quan trọng.

"Anh không thể làm thế với tôi, tên khốn kia! Tôi sẽ chết nếu cứ tiếp tục thế này mất!!"

Những cảm xúc dao động trong tôi biến thành cơn giận và oán hận.

Có lẽ chỉ còn nhiều nhất là bốn ngày nữa cho đến khi lễ hội thành lập kết thúc.

Cứ thế thì tôi sẽ đứng cạnh Yu-gyeom như một con búp bê trong bữa tiệc vào ngày cuối cùng mất.

Theo nguyên tác, đó là ngày Cha Yeonbyeol sẽ chết, nhưng là bên cạnh một Yu Gyeom đột nhiên bị ám ảnh bởi cô ấy?

Chuyện đó không bao giờ nên xảy ra.

"Tôi có chuyện muốn nói, xin hãy gọi Lee Chan giúp tôi."

Tôi bắt đầu suy nghĩ.

Nữ chính đã làm sao để biến một nam chính bị ám ảnh thành một nam chính đầy tiếc nuối?

* * *

Lee Chan đến khi được gọi.

"Cô gọi tôi à?"

Nhưng, anh ta không nhìn tôi.

Theo những gì tôi được kể khi mới đến căn phòng này, thì có vẻ như anh ấy đã hiểu lầm rằng tôi phát hiện ra cánh cửa bí mật là do lần theo dấu vết Lee Chan để lại.

Vì thế mà Lee Chan đã bị Yu Gyeom mắng rất nặng hay gì đó.

Nghĩ lại thì, đúng là có thứ gì đó bị vùi trong rãnh vuông của bức tranh. Nói đúng ra, việc tôi tìm thấy nó hoàn toàn là do may mắn.

Nhưng vì dù sao thì Lee Chan cũng không đứng về phía tôi, nên tôi cũng không thèm sửa lại sự hiểu lầm và cũng không có cơ hội để sửa.

"Anh còn định dùng kính ngữ bao lâu nữa?"

Khi tôi ngồi xuống ghế sofa, Lee Chan cũng ngồi xuống phía đối diện.

Mái tóc giống chó xù xù lên cùng thái độ điềm tĩnh đến khó xử, khiến tôi nghĩ anh ta có lẽ sắp chết rồi.

"Anh giữ lịch sự như kính trọng thế kia thật buồn cười mà. Không hợp với anh đâu nên cứ thoải mái đi. Yu Gyeom sẽ không để tâm đâu."

"Cô nghĩ anh ấy không biết cô đã nói chuyện với tôi nếu cô không nói ra sao? Anh ấy không để tâm hả? Bao nhiêu..."

Lee Chan đột nhiên đứng dậy, đi đi lại lại và nói một cách điên cuồng, nhưng sau đó lại ngậm miệng lại như nhận ra gì đó.

Đằng sau Lee Chan, có hai người đang canh gác.

"Đừng dổ lỗi cho tôi, tôi cũng không biết sếp của anh lại tệ đến vậy."

Đúng, tôi thực sự không biết.

Tôi tưởng Yu Gyeom chỉ là một chú chó nhỏ muốn được yêu thương, chứ không phải loại người đem nhốt người khác sau một đêm như thế.

Qua sự việc này, tôi nhận ra một điều. Một nam chính mưu mô có thể rất ly kỳ trong mắt người đọc, nhưng thực tế thì lại vô cùng nguy hiểm...

"Này, Lee Chan."

Khi tôi đặt chiếc ly mình đang cầm xuống bàn, Lee Chan quay sang tôi. Đôi mắt đen của anh ta trông như đã chết một nửa như mắt cá chết.

"Tại sao Yu Gyeom lại làm vậy với tôi?"

Thay vì trả lời, Lee Chan liếc mắt về phía sau ra hiệu một cách tuyệt vọng.

[Thoát khỏi chúng trước đi], Lee Chan xoa quầng thâm dưới mắt, ánh mắt như đang im lặng cầu xin như thế.

"Xin lỗi. Lee Chan đang ở đây nên các anh hãy ra ngoài đi."

"Không thể, thưa cô."

Lại là mấy câu 'Không thể' đáng ghét đó.

"Vậy, các anh không rời đi cũng được chứ?"

Khi tôi nhếch môi cười, khuôn mặt của các vệ sĩ và Lee Chan đều đồng loạt cứng đờ.

Lee Chan đưa tay ra như muốn ngăn tôi lại, nhưng tôi đã nhanh hơn.

"Từ lúc này, chúng tôi sẽ nói về Yu Gyeom."

"..."

"Nhưng những bí mật này... Liệu các anh có còn được phép sống nếu nghe thấy chúng không?"

"..."

"Bí. Mật. Đấy."

Nhấn mạnh từng âm tiết, tôi thích thú khi thấy họ tái mặt và có vẻ mệt mỏi.

Các vệ sĩ, những người dường như đã mở rộng trí tưởng tượng của mình, rời khỏi phòng sau khi có vẻ đã hợp lý hóa rằng Lee Chan có thể giải quyết được.

"Phù, cô cũng thực sự là một thứ gì đó đấy."

Lee Chan thở phào nhẹ nhõm với vẻ mặt mệt mỏi.

"Nếu anh không muốn là người tiếp theo, thì hãy cho tôi biết ngay đi."

Tôi uống hết ly cocktail không cồn mà mình có được bằng cách ép mang đến. Quả nhiên, thật nhạt nhẽo.

"Tôi có nghe thấy tất cả mà?"

Bắt chéo chân, tôi nghiêng người về phía Lee Chan.

"Anh bảo giết tôi nhỉ."

Khi tôi nhắm mắt lại và cười giả tạo, Lee Chan đanh mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro