Chương 2
Thật không thể tin được.
Tôi đã quen với chuyện một cô gái được tái sinh hoặc được isekai vào một cuốn tiểu thuyết và đóng vai phản diện hoặc nữ chính. Nếu rơi vào tình huống đó, rất dễ để lựa chọn cách giải quyết tùy theo thể loại.
Nhưng đây là BL.
Mình có thể làm cái quái gì giữa hai anh chàng đẹp trai yêu nhau chứ...!
"Thật là phi thực tế..."
Đây thậm chí không phải một bộ phim vườn trường, mà là một cuốn tiểu thuyết đen tối kinh dị với những cuộc đấu súng đẫm máu trong mỗi tập chết tiệt. Tôi thậm chí còn không thể tin rằng, có một khẩu súng đang chĩa vào tim mình. Nghĩ lại, tôi không thể không nhắm mắt trước những hồi ức choáng váng.
"Giờ cô còn biết lảng tránh à?"
Bị choáng váng bởi lần đầu bị dọa giết, tôi không thể nhấc một ngón tay.
Không khó để hiểu được hành động của anh ta bởi bối cảnh của tiểu thuyết. Cha Yeonbyeol gốc phát cuồng vì Baek Hawon đến mức thích cả cách cư xử của anh ta vì điều đó có nghĩa là anh ta đang chú ý đến cô. Đối với anh ta, cô ấy chỉ là một trong những phiền toái do người phụ nữ thay thế người mẹ đã qua đời của anh ta mang đến. Chưa hết, cô ấy còn là một người phụ nữ ngốc nghếch thèm muốn tình yêu của anh ta.
"Lão đại, vừa nãy có một vụ náo động. Có vẻ như tiểu thư lúc này đang mất trí. Chắc hẳn cô ấy chỉ tình cờ tìm thấy căn phòng này thôi ạ."
Nếu Ji Woon không bước tới trước mặt tôi, người đang cứng đơ và không nói nên lời, có lẽ anh ta đã bắn tôi thật rồi. Lão đại trẻ tuổi của Baekcheon, Baek Hawon, chắc chắn có khả năng làm vậy.
May mắn thay, anh ta không chú ý đến tôi nữa và thậm chí không hỏi về vụ náo động đó. Sự xâm nhập của Cha Yeonbyeol và sự hỗn loạn ngày hôm qua chẳng qua chỉ là những phiền toái đối với anh ta.
Khẩu súng được lấy ra khỏi mặt tôi và tôi được Ji Woon dẫn ra khỏi phòng. Trên đường về phòng, đầu óc tôi rối bời đến nỗi không nghĩ được gì cả.
"Cô ấy thật xinh đẹp... Lẽ ra cô ấy nên đến với những người đàn ông khác."
Dù có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa thì hình ảnh phản chiếu trong gương của tôi vẫn khiến tôi lúng túng. Mái tóc dài đến thắt lưng bay nhẹ theo từng cử động, tỏa sáng quyến rũ như đánh cắp bầu trời đêm. Đôi mắt sắc bén như mèo mang phong thái mê hoặc bất kỳ ánh nhìn nào nhìn vào chúng, đôi môi đỏ mọng vẽ nên một đường cong khi cử động.
Trong khi cô ấy mang một vẻ ngoài chết người có thể mang lại cho cô ấy bất kỳ người đàn ông nào cô ấy muốn chỉ bằng một cái búng tay, tôi không thể hiểu tại sao cô ấy lại bị ám ảnh bởi một người đàn ông thậm chí không thèm nhìn cô ấy.
"Ha..."
Tôi cảm thấy nóng ran khi xoa xoa cái đầu đang nhức nhối của mình.
'Không phải sẽ tuyệt hơn nếu mình có thể vừa theo dõi câu chuyện diễn ra vừa cổ vũ cho tình yêu của hai nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết mà mình thích sao?'
Tiếc là, cơ thể này sẽ sớm chết nếu cuốn tiểu thuyết diễn ra như tôi đã đọc. Chính xác là trong lần gặp đầu tiên của Baek Hawon và Yu Gyeom.
"Mình không thể chết ở đây được."
Bốp! Khi vỗ mạnh hai má bằng đôi bàn tay lạnh lẽo của mình, tôi tỉnh lại. Tôi mở tờ giấy mà tôi vừa mới tìm thấy ở góc giá sách và lấy một cây bút. Cần có một kế hoạch cụ thể để không bị kéo theo cốt truyện của cuốn tiểu thuyết, và quan trọng nhất là không chết. Tôi đặt tên nó là <<Dự án mang lại kết thúc có hậu cho mọi người>>.
Các nhân vật chính trong tiểu thuyết, Baek Hawon và Yu-gyeom, có thể được mô tả bằng cụm từ như "Romeo và Juliet hiện đại". Yu Gyeom là đứa con ngoài giá thú được sinh ra bởi một gái điếm và người đứng đầu 'Utopia', kẻ thù không đội trời chung của Baekcheon.
Vì luôn bị Baekcheon đẩy lùi, Utopia đã đột nhập trụ sở của Baekcheon để tìm điểm yếu và bắt cóc Cha Yeonbyeol một cách ngu ngốc ngay khi họ tiến vào. Vì vậy, để trừng phạt Utopia vì thái độ ngạo mạn đó, dù có phải là may mắn hay không, Baek Hawon đã trực tiếp đến Utopia.
Ở đó, cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ diễn ra.
'Chắc họ không ngờ người đứng đầu Baekcheon sẽ đích thân đến.'
Đôi mắt cong nhẹ vẽ nên một đường nét mềm mại. Đôi tai đeo đầy những chiếc khuyên lấp lánh, giống như được đính lên vỏ sò. Khoảnh khắc Baek Hawon nhìn thấy Yu Gyeom, anh ta đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tất nhiên, bản thân anh ta cũng phải mất một thời gian dài mới nhận ra điều đó.
Tuy nhiên, nếu tiến triển đến đó thì mình chắc chắn sẽ chết.
Dưới tay của Yu Gyeom, bias của tôi, không hơn không kém.
Baek Hawon bị ám ảnh bởi Yu Gyeom đến mức không quan tâm Cha Yeonbyeol có chết hay không, còn Yeonbyeol không bao giờ được nhắc đến nữa như thể cô ấy chưa từng tồn tại.
"Không được để bị bắt cóc."
Tôi viết vậy và chà mạnh từng từ dưới tiêu đề.
<< Dự án mang lại kết thúc có hậu cho mọi người.>>.
< 1. KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ BỊ BẮT CÓC.>
Tôi viết mạnh đến mức sẽ không có gì lạ nếu tờ giấy bị rách.
<< Dự án mang lại kết thúc có hậu cho mọi người.>>.
< 1. KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ BỊ BẮT CÓC.>
< 2. KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ BỊ BẮT CÓC.>
< 3. KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ BỊ BẮT CÓC.>
"Mình là quý giá nhất... Mạng sống của mình quý giá nhất."
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Tôi biết toàn bộ câu chuyện nên có thể ngăn chặn vụ bắt cóc mà phải không?
Phải mất một thời gian cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ mới diễn ra, nhưng khi cốt truyện mở ra, tình yêu của họ dù sao cũng có một kết thúc buồn. Cuối cùng, tôi đã khóc suốt đêm ở cảnh Yu Gyeom bị bắn chết thay cho Baek Hawon.
'Mình sẽ sống! Bias của mình cũng sẽ sống! Một mũi tên trúng hai con nhạn, kế hoạch hoàn hảo!'
Trong khi tôi đang suy nghĩ xem nên đặt tờ giấy mà tôi viết kế hoạch vào đâu...
"Hở?"
Có cái gì đó đập vào chân tôi và phát ra một âm thanh nặng nề. Khi tôi cúi đầu về phía phát ra âm thanh, tôi thấy một chiếc chìa khóa nằm trong góc. Tôi đã vươn tay ra lấy nó. Ngay lập tức, ánh mắt của tôi hướng tới nơi chiếc chìa khóa dường như vừa khít.
"Có phải là chìa khóa ngăn kéo không?"
Ba ngăn kéo từ trên xuống không có khóa, và nó dường như không tồn tại thứ gọi là phân loại. Son môi đỏ, găng tay da đen, giấy viết thư nhàu nát, một chiếc lọ trong suốt chứa đầy những viên thuốc màu trắng, những cánh hoa hồng khô...
'Cái quái gì vậy? Đây là thùng rác sao?'
Tôi nghiêng đầu khi kéo ngăn kéo cuối cùng ra. Chỉ có tiếng lạch cạch nhưng ngăn kéo cuối cùng vẫn không mở. Khi tôi tra chìa khóa vào lỗ, nó quay và mở ra. Tuy nhiên, món đồ trong đó lại khiến tôi hoàn toàn bất ngờ.
"Một khẩu súng?"
Một khẩu súng đen không phù hợp với căn phòng này, trông như một bức tranh ghép kém chất lượng.
Khoảnh khắc cầm khẩu súng trên tay, tôi có ảo giác rằng hơi nóng trong đầu đang nguội đi.
* * *
Bang–!!
Bang! Bang! Bang! Bang!
"Ôi–"
Tôi đặt súng xuống và lau mồ hôi trên trán. Tôi đã rất phấn khích. Miệng của người đàn ông — nửa ép buộc — dẫn tôi đến đây vô tình há hốc miệng ngạc nhiên.
"Đúng là thảm họa. Thế thì tiêu rồi."
'Làm sao cô ấy có thể bắn súng tệ đến vậy?'
Tôi biết Cha Yeonbyeol lớn lên như một bông hoa quý dưới sự che chở của Baekcheon. Tôi chưa bao giờ đọc thấy cô ấy bắn súng trong tiểu thuyết, nhưng vì có một khẩu súng trong phòng cô ấy và cô ấy lớn lên ở một nơi như thế này nên tôi có chút hy vọng. Tuy nhiên, rất khó để chịu được độ giật, nên kết quả tất nhiên là tất cả đạn đều bắn trúng bên ngoài mục tiêu hoặc nơi nào đó không xác định.
"Ha..."
Cuối cùng tôi thở dài và ngồi xuống.
'Điều gì sẽ xảy ra nếu mình thực sự bị Utopia bắt cóc như trong tiểu thuyết?'
Trong cốt truyện gốc, Baek Hawon thực sự đi giải cứu Cha Yeonbyeol, nhưng sự an toàn của cô ấy, thứ vốn luôn là mối phiền toái đối với anh ta, không phải là mối quan tâm thực sự. Anh ta đã không dùng hết sức nên cô ấy mới chết.
Thực ra, thâm tâm tôi đã biết. Kế hoạch tốt nhất để chuẩn bị cho tình huống bị bắt cóc là yêu cầu Baek Hawon làm mọi cách để cứu tôi.
'Giờ cô còn biết lảng tránh à?'
Tuy nhiên, khi nhớ đến ánh mắt lạnh lùng đó đã khiến tôi không có đủ tự tin để thử. Tôi lắc đầu thật mạnh và vùi mặt vào đầu gối
Cuộc gặp gỡ đầu tiên của Baek Hawon và Yu Gyeom diễn ra vào một ngày tuyết đầu mùa (*). Nhìn thời tiết thì rõ ràng chỉ còn chưa đầy một tháng nữa.
Kế hoạch số 1 – Đừng để bị bắt cóc. Và để sống sót, tôi định lập Kế hoạch số 2 <Không có Baek Hawon thì sẽ không thể sống sót được>, nhưng... Rất khó để tôi có thể nghĩ ra nó trong vòng một tháng.
"Chào lão đại!"
"Lão đại! Ngài đến đây làm gì ạ? Tôi có nên đuổi mọi người ra ngoài không ạ?"
Lúc này tiếng súng đã ngừng và những tiếng nói lớn vang lên khắp trường bắn. Giật mình, tôi ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh.
"Cái gì? Baek Hawon?"
Tôi lẩm bẩm khi nấp sau một cây cột và nhìn về phía phát ra âm thanh. Trái ngược với ánh nắng ấm áp chiếu xuống từ trần kính, khuôn mặt Baek Hawon lại lạnh như băng.
"Mọi người, hãy ra ngoài trong một giờ."
Mọi người ở trường bắn đều ra ngoài theo lời của Ji Woon, và tôi, người không có ý định dựng thêm một Death flag mới ở đây, cũng làm như vậy. Nhưng chẳng bao lâu, bước chân của tôi dừng lại.
Bang-!!!
Góc độ hoàn hảo, tư thế vững chắc. Viên đạn xuyên qua tâm mục tiêu chỉ bằng một phát đạn.
"Ồ..."
Tôi nhanh chóng trốn đằng sau cây cột lần nữa.
'Phải rồi, sẽ tốt hơn nếu xem và học hỏi từ người giỏi nhất.'
Tôi ngồi xuống một chỗ thoải mái và nhìn chằm chằm vào Baek Hawon cũng như anh ta nhìn chằm chằm vào mục tiêu, tập trung nhắm súng cho phát bắn tiếp theo. Không một phát bắn nào đi chệch khỏi tâm mục tiêu. Tất nhiên, anh ta không phải là một lão đại bất tài!
Thời gian đã trôi qua như vậy. Baek Hawon hạ súng xuống và bắt đầu quay bước đi. Tôi tưởng anh ta sắp đổi vũ khí. Tuy nhiên, vào lúc đó, anh ta, người mà tôi nghĩ đang rời đi, đã quay lại chỗ tôi. Giật mình, tôi vội vàng nấp sau cây cột.
Bang!
Một tình huống siêu thực diễn ra trước mắt tôi như một thước phim quay chậm. Khẩu súng chĩa vào tôi, sau đó là một tiếng súng vang lên như xé toạc màng nhĩ của tôi.
"Kyaaak!!"
Tôi ngã xuống sàn và hét lên.
Ngay cả bàn tay bịt tai tôi cũng run rẩy. Đó là phản ứng bản năng. Hít một hơi thật sâu, tôi từ từ ngẩng đầu lên. Một viên đạn nhỏ lăn xuống sàn đập vào mắt tôi.
'Đạn BB?'
Ngay khi đã xác nhận, một cảm giác nóng rát và cồn cào trào ra từ miệng tôi, còn lâu mới gọi đó là nhẹ nhõm.
Không quan trọng đó là đạn thật hay súng đồ chơi. Anh ta phát hiện tôi và bắn. Ngay khi nhận ra câu nói lố bịch đó là hiện thực của mình, lý trí của tôi rung chuyển vì bối rối.
"Chà."
Giọng nói rơi xuống đầu tôi khô khốc, như thể công tắc bị tắt và xóa sạch mọi cảm xúc. Những ngón tay của tôi run lên vì khô lạnh đến dựng tóc gáy.
"Tôi tưởng cô là chuột đấy."
Giống như khi giẫm phải một con kiến khi đi ngang qua, không có chút cảm xúc. Khi bắt gặp ánh mắt đó, tôi bắt đầu thở gấp. Baek Hawon cúi xuống để ngang tầm mắt tôi, đưa tay ra và thì thầm.
"Sao vậy, ngạc nhiên à?"
Bàn tay to lớn của anh ta che phủ bàn tay tôi. Nụ cười tự mãn của Baek Hawon càng sâu hơn khi anh ta cầm lấy khẩu súng trên tay tôi, chỉ để lại cảm giác lạnh băng chảy từ tay tôi qua cơ thể như nước.
"Cô không đến đây vì chuyện này phải không?"
"..."
"Làm những việc điên rồ để thu hút sự chú ý của tôi. Cô thích thế mà?"
Cũng không phải cách lí giải gì khó hiểu.
Như anh ta đã nói, nếu có thể thu hút được sự chú ý của Baek Hawon dù chỉ một lần, thì Cha Yeonbyeol sẽ sẵn sàng từ bỏ đạo đức con người và làm những việc nằm ngoài lẽ thường. Tuy nhiên, bất chấp tất cả những điều đó, giờ đây nó đã nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.
'Tôi đâu có mong tình huống này chứ?'
Cảm giác bất công khi bị rơi vào tình huống chết tiệt này ngay lập tức biến thành cơn giận. Cắn môi, tôi ngẩng đầu lên, nắm lấy cổ áo Baek Hawon và kéo anh ta về phía mình. Với hành động bất ngờ, cơ thể anh ta nghiêng về phía tôi.
"Tôi sẽ chỉ nói một lần thôi, vậy nên hãy lắng nghe cẩn thận, lão đại."
Chúng tôi gần nhau đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Nếu mọi người nhìn thấy cảnh này, họ sẽ nói rằng người phụ nữ này cuối cùng cũng phát điên, nhưng đầu óc tôi lại minh mẫn hơn bao giờ hết.
"Trái tim tôi giờ đã rời khỏi đây rồi."
Khi tôi chọc vào ngực Baek Hawon, trán anh ta nheo lại. Tôi cố phun ra từng chữ, đè nén mọi cảm xúc dâng trào.
"Cuối tuần này tôi sẽ tự lập nên xin hãy chuẩn bị một bữa tiệc chia tay nhé."
Nó có thể là bốc đồng... Không, đó chắc chắn là bốc đồng, nhưng đó là một quyết định chứa đầy sự tuyệt vọng chân thành.
"Tôi nghĩ đó cũng là một điều may mắn cho lão đại, thế nên hãy làm sao cho thật hoành tráng và sang trọng nhất nhé. Anh có thể mà phải không?"
Đúng như mong đợi, hãy cứ làm theo kế hoạch số 1.
——
*Tuyết đầu mùa: Có một quan niệm mê tín rằng nếu bạn chứng kiến trận tuyết đầu mùa với người mình thích thì tình yêu đích thực giữa cả hai sẽ nảy nở và sẽ bền lâu. Đó là niềm tin phổ biến nhất. Thường được thể hiện trong phim truyền hình Hàn Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro