Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Tâm trí tôi vẫn tỉnh táo cho đến khi Yu Gyeom và Lee Chan rời khỏi phòng.

Tôi chỉ mở mắt sau khi đã nghe thấy tiếng cửa đóng lại và lặng im trong một lúc.

"Xin hãy nói là mình đã nghe nhầm đi..."

Tôi thở dài và vùi mặt vào tay.

Tôi đã nghĩ là mình có thể thay đổi nó.

Đó là một câu chuyện tình lãng mạn đối với các nhân vật chính, nhưng lại là một câu chuyện đẫm máu đối với những người khác.

"Mọi thứ về Cha Yeonbyeol."

'Cha Yeonbyeol', đó là lần đầu tiên Yu Gyeom gọi ra cái tên đó, thay vì cái cách gọi như đùa cợt kia. Tâm trí tôi như vừa bị gáo nước lạnh dội vào.

Tôi phải chạy trốn.

Tôi đã có một kế hoạch rất tự mãn là ngăn chặn Yu Gyeom giết mình bằng những lời nói ngọt ngào, để bản thân có thể trở về Baekcheon cùng Baek Hawon vào ngày anh ta đến Utopia.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Yu Gyeom và Baek Hawon đã gặp trục trặc, làm sao tôi có thể chắc chắn rằng Baek Hawon sẽ đến vào ngày cuối cùng của lễ hội?

Hoặc tôi sẽ bị bắt trước khi thoát ra ngoài, hoặc tôi sẽ thoát ra ngoài rồi chết cóng.

"Âm thầm giết cô ta. Hoặc có thể nói với Bố, giao cô ta ra ngay bây giờ."

Tôi không thể ở trong căn phòng này thêm nữa.

Tôi nhặt lấy chiếc áo sơ mi mà Lee Chan đã đưa cho và mặc vào, rồi bước đi với đôi chân run rẩy để mở tủ.

Giá như tôi có thể mặc quần, nhưng rõ ràng là những cái ở đây không vừa. Thấy vẫn chưa đủ, tôi lấy ra thêm một chiếc áo khoác đen và thậm chí còn đội thêm một chiếc mũ đen.

"Tôi chưa thấy điều gì như thế trong ba tháng nay. Dù không thấy ai ra vào, nhưng tôi chắc chắn là có liên quan đến Baekcheon. Không chỉ là lấy đi một món đồ thôi đâu ạ."

Họ nói rằng họ chưa bao giờ nhìn thấy tôi bước vào hay rời đi.

Điều đó có nghĩa là có một lối ra khác và chỉ có một lối thoát duy nhất.

Tôi lại lướt tay trên bức tranh mà mình đã ném cuốn sách vào.

Tôi có thể cảm thấy một vết lõm hình vuông ở gần trung tâm bức tranh. Khi tôi ấn vào đó, bức tường trắng quay tròn như một cánh cửa xoay.

Tôi vội bước vào trong, nhưng có một thứ đập vào mắt khiến tôi không thể bỏ qua.

'Điện thoại di động?'

Tại sao nó lại ở đó?

Trước đây chưa từng có thứ gì hữu dụng mà chỉ nằm trên bàn như đang đem khoe thế này.

Tôi dù nghi ngờ nhưng vẫn cất chiếc điện thoại vào túi áo khoác khi bước vào trong tường.

Tôi cũng mơ hồ nhớ ra số điện thoại của Baek Hawon mà mình đã cố gắng nhớ để đề phòng.

"Nghĩ đi. Nghĩ đi."

Tôi đẩy bức tường trở lại trạng thái ban đầu và lại tìm kiếm khắp phòng, nó không có gì thay đổi so với những gì tôi nhớ lần cuối.

Mắt tôi vẫn dõi theo dấu vết của Yu Gyeom mà không hề buông lơi.

Có một vệt ánh sáng vàng trên chiếc giường trắng, nơi mà tôi tỉnh dậy lần đầu.

Chiếc bàn đối diện giường gọn gàng nhưng vẫn còn dấu vết, không khó để hình dung Yu Gyeom đã ngồi đó.

Đôi mắt tôi dừng lại ở một ô cửa sổ nhỏ.

"..."

Vào lúc đó, một cảm giác sắc xa lạ xâm chiếm tâm trí tôi.

Bầu trời ngoài cửa sổ rõ ràng giống với những gì tôi thấy bên ngoài. Nhưng, vị trí không đúng.

Bây giờ, cấu trúc bên ngoài mà tôi có thể hình dung ngay cả khi nhắm mắt đã bị lệch.

Dù rất khó tin, nhưng đôi chân tôi đã tự di chuyển.

Khi chạm vào, nó có cảm giác không khác gì một tấm kính. Tôi đưa tay ra và cẩn thận lần theo khung cửa sổ.

Đầu ngón tay tôi chạm vào một vết lõm nhỏ hình vuông giống như trong bức tranh.

Khi tôi ấn xuống, ô cửa sổ nhẹ nhàng trượt sang một bên, để lộ ra một khoảng không đen kịt phía sau bức tường.

Có một sợi dây dài chạy qua cái lỗ. Tôi nghĩ đó là cửa sổ, nhưng hóa ra là một màn hình được gắn vào như một ô cửa sổ.

Nhìn chằm chằm vào cái lỗ hình vuông vừa đủ cho một người lọt qua, tôi bật cười.

Đều là giả.

Ánh sáng hiện trên khuôn mặt và đôi mắt mỉm cười với tôi. Kể cả tiếng pháo nổ khiến trái tim tôi rung động.

Mọi thứ.

* * *

Không gian bên ngoài cái lỗ quá chật để được coi là một căn phòng.

Có vài màn hình lớn và loa treo trên tường trông như được sơn đè. Không có đèn sáng, nhưng chỉ ánh sáng từ màn hình là đủ.

Có hai cánh cửa, nhưng tôi không đắn đo về chúng.

Dù sao đi nữa, không ai sẽ đặt cửa ở nơi có nguy cơ bị bắt được nếu mở ra.

Bam_

Tôi chọn cánh cửa bên phải. Vừa vặn tay nắm cửa, một mùi lạ xộc vào mũi tôi.

Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là sàn nhà đẫm máu và ẩm ướt.

Tôi thậm chí không thể bước vào đó.

Có một người đàn ông với cánh tay bị trói, đang bị treo lơ lửng trên trần nhà, và dường như đã bất tỉnh. Da anh ta đầy vết bầm tím và mất màu do bị thương, nhưng tôi nhận ra anh ta ngay lập tức.

Đó là người đàn ông đã đi cùng Yu Hwa. Có lẽ anh ta đã đánh cắp thông tin của Yu Gyeom và chuyển nó cho Yu Hwa.

Tôi lấy tay che miệng và lùi lại.

Không kịp đóng cửa lại, tôi mở cánh cửa còn lại như thể đang chạy trốn.

May mắn thay, đằng sau cánh cửa đó là một nhà kho bình thường.

Đôi chân tôi loạng choạng nhưng thay vì ngồi xuống, tôi chạy thẳng về phía trước và mở cánh cửa phía đối diện

"Ha..."

Vừa bước ra hành lang, tôi tựa lưng vào cửa và hít một hơi thật sâu.

Nhưng ngay lập tức cứng người và kéo mũ xuống sâu hơn. Tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch bên tai.

'Làm ơn đừng để ai bắt được mình.'

Bầu trời có màu sơn đỏ đổ lên tấm vải xanh. Tôi bước dọc theo hành lang tràn ngập ánh sáng cam.

"... Đây là đâu?"

Và rồi, tôi đã lạc.

Tôi định đi thang máy hoặc cầu thang bộ xuống tầng một như lần trước, nhưng tôi chưa từng thấy nơi này trước đây.

Cuối hành lang là một cây cầu dường như dẫn đến một tòa nhà khác.

Khi nhìn thấy cây cầu, một cảnh tượng hiện lên trong đầu tôi. Đó là bối cảnh cho một cảnh khá quan trọng trong tiểu thuyết.

"Đừng đi..."

Yu Gyeom nắm lấy Baek Hawon với giọng tuyệt vọng như thể anh ấy sẽ không bao giờ buông ra.

Như thể anh ấy sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.

Hoặc, anh ấy đã sụp đổ rồi.

Đó là một trong những cảnh yêu thích của tôi.

Đây là cảnh mà Yu Gyeom, người đang cố gắng lợi dụng tình cảm của Hawon dành cho mình, nhận ra tình cảm của chính mình dành cho anh ta.

'...'

Tôi dừng lại ở cuối hành lang.

Cây cầu nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn ngày càng đậm hơn, như thể đang cảnh báo tôi đừng đến gần.

Nhưng vừa sợ hãi vừa bị thu hút bởi nó, tôi không thể cưỡng lại.

Cuối cùng, tôi bước về phía cây cầu.

Cây cầu được làm hoàn toàn bằng kính, khiến cảnh tượng dưới chân tôi trở nên choáng ngợp.

Cuối cây cầu, một không gian hình tròn khá rộng xuất hiện, có một công trình kiến ​​trúc tựa như một tòa tháp cao được xây dựng ở trung tâm của một sân tập rộng hình mái vòm.

Nó dường như là một nơi được xây dựng để các thành viên của tổ chức có thể quan sát quá trình luyện tập.

Có một cầu thang xoắn ốc dài và hẹp dẫn xuống.

'Có lẽ đi theo lối này ra ngoài sẽ tốt hơn.'

Vì đây là nơi chỉ dành cho giám đốc điều hành, nên tôi có thể không gặp ai khi đi xuống cầu thang. Các thành viên cũng quá bận tập luyện để có thể thấy tôi.

Dù thế nào đi nữa, vẫn tốt hơn là đi qua sảnh tầng một, nơi đông đúc và được canh gác.

Nếu may mắn, tôi có thể có được một khẩu súng.

Từ từ đi xuống cầu thang, tôi lắng nghe cẩn thận để có thể nhảy lùi lại nếu cần.

Sau đó không lâu, tôi dừng lại.

Pặc!

Âm thanh từ dưới cầu thang vang lên phá vỡ sự im lặng. Tôi thò đầu nhìn xuống, nhưng do quá tối nên tôi không thể nhìn thấy rõ.

Khi tôi sẵn sàng gác lại sự tò mò vô nghĩa và từ bỏ con đường này thì_

"Gyeom. Đứa em trai thân yêu của chị."

Pặc! Pặc!

"Gyeom. Yu Gyeom. Yu Gyeom!!"

Một giọng nói quen thuộc át đi tiếng đánh người. Tôi nhớ ra ngay nhờ cách nói chuyện độc đáo đó.

Yu Hwa đang ở bên dưới.

Và có lẽ Yu Gyeom cũng vậy.

Hình ảnh phần thân trên đầy sẹo của Yu Gyeom hiện lên trong đầu tôi.

Việc không hề nghe thấy một tiếng rên nào dù tiếng đánh vẫn tiếp tục khiến trái tim tôi thắt lại.

Lí trí bảo tôi phải rời đi, nhưng tôi vẫn đi xuống thêm vài bước nữa.

Khi dừng lại ở rìa bóng tối dày đặc, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt Yu Hwa lờ mờ dưới ánh đèn.

"Mày lẽ ra phải chết cùng mẹ mày lúc đó."

Yu Hwa túm lấy cổ áo Yu Gyeom và đẩy mạnh anh ấy vào lan can.

"Thật kinh tởm khi để mày sống chỉ để hành hạ mày, tao bắt đầu thấy chán rồi."

Cơn giận bị đè nén trong giọng của cô ấy, và một tiếng cười rùng rợn bật ra.

Những đường gân trên cẳng tay đang siết chặt lấy cổ áo của Yu Gyeom phồng lên một cách thô ráp.

Không thể thấy được Yu Gyeom từ nơi mình đang đứng, nên tôi không thể biết được anh ấy đang có biểu cảm gì khi anh ấy có vẻ khó thở nhưng không hề dao động.

"Phải rồi. Tao có nghe nói. Mọi người đều biết rằng Baek Hyunwoo đã phát điên rồi mang về một người phụ nữ trông giống người vợ đã chết của ông ta, cùng con gái của cô ả."

Yu-hwa nghiêng về phía Yu Gyeom.

"Ả đó đã chết cùng ngày với Baek Hyunwoo..."

"..."

"Mày có được cô ta rồi phải không?"

Cô ta cười như vô cùng sung sướng rồi nghiêng đầu thì thầm vào tai Yu Gyeom.

"Con gái của ả đó."

Vai tôi cứng lại theo phản xạ.

Cùng lúc đó, ánh mắt của Yu Hwa hướng lên trên.

Tôi vội vàng lùi lại. Tôi nín thở và chờ đợi ánh mắt của cô ta rời khỏi bóng tối.

Chính lúc đó.

Yu Gyeom nghiêng người về phía Yu Hwa và thì thầm, giống như cô ta đã làm.

"Nhưng, phải làm sao đây, thưa chị?"

Trong giọng nói nhẹ nhàng của anh ấy có chút ý cười.

Tôi nghiêng người và quay đầu sang một góc khác để có thể nhìn thấy khuôn mặt của Yu Gyeom.

"Tôi vẫn sống bất kể gây ra những rắc rối cho chị-"

Yu Gyeom cười lớn. Đó là khuôn mặt mà tôi đã nhìn thấy trong giấc mơ.

Đôi mắt u ám của anh ấy còn đục hơn đầm lầy, tối tăm hơn cả hố.

"Thật vui khi thấy chị nhiệt tình đến thế."

Ánh mắt anh ấy đang hướng về phía tôi.

Không hề có dấu hiệu ngạc nhiên, như thể anh ấy đã nhìn tôi từ lâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro