Chương 18
"Gì? Chết tiệt, suýt nữa thì tôi và Yu Gyeom chết rồi đấy?"
Tôi chợt tỉnh dậy bởi một giọng nói đầy tức giận.
Khi cố mở mắt ra, tôi nhẹ nhõm khi nhìn thấy trần nhà quen thuộc. Phòng của Yu Gyeom, chỉ có trần nhà trắng và không có gì trên đó.
Ngay cả khi nằm yên, toàn thân tôi vẫn đau nhức.
Tấm chăn trên người tôi rõ ràng là mềm mại nhưng thân thể tôi lại cứng đờ và nặng nề, như thể từng khúc xương đã cứng lại thành đá.
"Ư!"
Chỉ một cử động nhẹ cũng khiến cơn đau khủng khiếp chạy khắp cơ thể tôi như dòng điện, tôi rên rỉ.
Tôi gần như không thể thở được, cả ngón tay cũng không động đậy nổi.
"Cha Yeonbyeol! Cô ổn không đấy?"
"... Ah, không."
"Gì cơ? Cô ổn không?"
"Mắt anh sưng rồi kìa, ugh..."
Tôi bực đến mức quên cả cơn đau và ngay lập tức ngồi dậy, sau đó, tầm nhìn của tôi bắt đầu quay vòng. Dường như tôi đã thấy vài ngôi sao.
'Sao cơ thể mình lại đau đến vậy?'
"Anh không đánh tôi vì tôi đang bất tỉnh đó chứ?"
Nhìn Lee Chan bằng ánh mắt nghi ngờ, tôi cử động cánh tay cứng ngắc của mình.
Lee Chan bật cười với vẻ mặt ngơ ngác.
"Nếu cô đột nhiên di chuyển sau khi đã nằm một chỗ quá lâu, cơ thể cô có thể bị căng cứng. Cô đã ngủ được hai ngày rồi."
Hơi ấm mà tôi cảm thấy trên da vẫn còn sống động, nhưng khi càng tiến đến phần cuối của ký ức, hiện thực dường như trở nên mơ hồ.
Ngoại trừ cơn đau cơ, tôi gần như tin rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.
Tôi thấy mình thực sự sắp chết rồi.
Thở dài, tôi tung chăn ra và ngồi xuống bên mép giường, đung đưa chân.
Nhìn vào ánh mắt của Lee Chan, tôi nhận ra tình trạng quần áo của mình cũng hỗn loạn như tay chân.
Tất nhiên, sẽ rất khó xử nếu tôi nhận ra mình đang mặc một bộ quần áo mới, nhưng vẻ ngoài thảm hại này cũng chẳng khá hơn.
"Có quần áo cho tôi thay không?"
Lee Chan nhún vai rồi quay người mở tủ.
Sau một lúc lục lọi như không tìm được thứ gì để mặc, anh ta đưa cho tôi chiếc áo sơ mi trắng và quần cotton treo trên móc.
"Tôi không chắc quần có vừa không. Dù sao thì áo sơ mi cũng dài đến đầu gối cô, nên cứ mặc trước đi. Lát nữa tôi sẽ đi mua đồ."
Chiếc áo sơ mi được ủi phẳng phiu không một nếp nhăn được nhẹ nhàng đặt vào tay tôi. Mùi hương của Yu Gyeom vương trên nó liền tỏa ra.
Thật khó để xác định đó là mùi hương gì, nhưng nó đã để lại ấn tượng khó phai trong trí nhớ của tôi.
"Yu Gyeom đã đưa tôi ra ngoài phải không?"
Những giọt nước mắt trong đôi mắt khô khốc của anh ấy dường như vẫn còn lấp lánh.
Chiếc mặt nạ chắc chắn được tháo ra, những gì lộ ra bên dưới giống như trái tim của một đứa trẻ sơ sinh, đang giãy giụa kịch liệt để sống.
Chuyển động còn nóng hơn cả ngọn lửa nên không thể nào chỉ là một giấc mơ được.
Lee Chan im lặng nhìn tôi một lúc rồi kéo ghế ngồi xuống trước mặt tôi.
"Đúng thế. Nhưng, cô là ai?"
Đôi mắt anh ta nghiêm túc đến khác thường. Tôi gần như đã tránh đi chỗ khác.
"Gì cơ?"
"Sao cô lại nhảy vào lửa vì Yu Gyeom? Và cắn tôi như thế này?!"
Lee Chan vẫy mu bàn tay vẫn còn rõ vết răng.
Tôi gần như không thể giữ được bình tĩnh và tập trung toàn bộ vào việc quản lý biểu cảm của mình.
"Anh không muốn nghe rằng tôi đã liều mạng cứu Yu Gyeom vì tôi lo anh ấy sẽ chết sao?"
Tôi nói ngắn gọn và cười điềm tĩnh. Nếu nói quá nhiều, tôi có thể bị chất vấn một cách không cần thiết.
Lee Chan không thể trả lời ngay, như chẳng thể xác nhận chắc chắn sự thật nào.
"Cuối cùng, Yu Gyeom đã cứu tôi."
Trong khi thản nhiên mở miệng, tâm trí tôi đang mò mẫm tìm kiếm trong ký ức tối đen của mình.
Đôi mắt đẫm lệ nhìn xuống tôi từ trên cao.
Như thể có phép lạ, anh ấy đã tỉnh táo lại ngay lúc đó?
"Tôi đã đợi nhưng không thấy ai ra, khi tôi định gọi người vào thì Yu Gyeom đã bế cô ra ngoài. Ngay khi ra ngoài, Yu Gyeom cũng ngất đi."
Lee Chan cau mày một chút rồi nói thêm.
"Cô biết đúng không?"
Tim tôi thắt lại. Tôi dùng hết sức bám chặt vào chăn, cố không để lộ biểu cảm.
"Yu Gyeom sẽ hoảng loạn khi bị kẹt trong lửa."
Sự thật đáng lo ngại nhất đã được thốt ra.
Yu-gyeom chắc chắn đã bị thuyết phục rằng tôi biết về anh ấy trong vụ cháy đó và đã kể cho Lee Chan nghe.
"Không? Làm sao tôi biết được chứ?"
Tuy nhiên, Lee Chan có vẻ không thể chắc chắn. Bởi thật vô lý khi mà người của Baekcheon biết được điều mà ngay cả chính anh ta cũng không biết.
"Cô đã lao vào cứu Yu Gyeom vì tin rằng anh ấy không thể thoát ra được."
"Tôi đã ở bên ngoài từ trước khi quả bom phát nổ. Tôi đã không thấy Yu Gyeom trong số những người trốn thoát."
"Hầu hết mọi người đều đeo mặt nạ và đội tóc giả, để tìm được người muốn tìm trong số họ là vô ích."
Tôi gần như nghẹn lời trong giây lát. Cẩn thận nuốt lại hơi thở, tôi tiếp tục đáp.
"Có vẻ như anh không thể nhìn ra chỉ bằng ngoại hình nhỉ, nhưng anh cho là việc tôi giỏi gì đó mà anh không giỏi là bất hợp lý sao?"
Thay vì trả lời, Lee Chan thở dài và dùng tay xoa mặt một cách thô bạo. Đôi mắt anh ta trông có vẻ mệt mỏi.
Sự căng thẳng tiếp tục gia tăng, khi chúng tôi đang chờ đối phương nói gì tiếp thì một tiếng chuông vang lên và cửa mở.
Ngoài Yu Gyeom, đây là lần đầu tiên có người khác bước vào căn phòng này.
Người phụ nữ mặc đồ đen với mái tóc ngắn màu hồng nhạt dễ thương dài ngang vai thì thầm điều gì đó với Lee Chan.
Dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng ánh mắt cô ta nhìn tôi chẳng dễ chịu chút nào.
Sau khi nghe những lời của người phụ nữ đó, Lee Chan lập tức đứng dậy và chửi thầm.
"Đi tắm rồi thay quần áo đi. Đói thì cứ lấy gì đó từ tủ lạnh ăn."
"Khi nào anh về?"
Tôi nắm lấy vạt áo khoác của Lee Chan khi anh ta quay lại, anh ta liền có vẻ bối rối. Nhận ra, tôi run giọng nói thêm.
"Nếu người đó lại đến thì sao?"
"Cô ta sẽ không đến nữa đâu."
Câu trả lời có vẻ chắc nịch. Lee Chan nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ rồi gọi người phụ nữ phía trước dừng lại.
"Sena, gọi bác sĩ quay lại đi. Bảo họ cho cô ấy uống thuốc an thần hoặc thuốc ngủ."
Tôi chạm mắt với người phụ nữ đó.
Ánh mắt của cô ta sắc bén đến mức làm nhức nhối nơi ánh mắt cô ta nhìn tới. Rõ ràng cô ta thực sự ghét tôi.
"Tôi không cần thứ đó."
"Thế thì thử đứng dậy xem."
Trước những lời bất ngờ của Lee Chan, tôi hoàn toàn tung chăn ra và đứng dậy.
Khoảnh khắc bước khỏi giường, đôi chân tôi liền mất đi sức lực như một trò đùa và cơ thể tôi ngã về phía trước.
Như thể đã đoán trước được điều này, Lee Chan nhẹ nhàng đưa tay ra đỡ lấy tôi.
"Chuyện gì vậy?"
"Họ bảo tình trạng của cô không được tốt. Có vẻ như là do căng thẳng kết hợp với thiếu ngủ."
Đúng là tôi hơi mệt vì không ngủ được, nhưng có đến mức kiệt sức thế không?
Có vẻ như cơ thể của Cha Yeonbyeol rất yếu. Nhìn thoáng qua cũng biết, bởi làn da của cô ấy nhợt nhạt như ma cà rồng.
Hơn nữa, xem xét những điều tôi đã trải qua sau khi nhập vào cơ thể Cha Yeonbyeol, cảm giác còn khốc liệt hơn cả 25 năm cuộc đời tôi cộng lại...
"Được rồi. Tôi chỉ việc đi ngủ thôi."
Như thể chuẩn bị bị tiêm thuốc, tôi nhanh chóng chui lại vào chăn.
Tôi không thích uống thuốc ngủ hay bất cứ thứ gì khiến tôi cảm thấy mình không thể kiểm soát được cơ thể.
Tôi rút tay khỏi tấm chăn kéo đến tận cổ để ra hiệu.
"Lee. Đi đi."
Khi tôi nói với nụ cười rạng rỡ, Lee Chan lắc đầu.
* * *
Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang đứng trong đống lửa nóng.
Là một cơn ác mộng khác.
Nó lặp đi lặp lại đến mức các giác quan của tôi tê dại, nhưng nó vẫn khiến tôi đau đớn đến khó thở.
"Không. Tôi không muốn chết."
Gạt nước mắt, tôi quay đầu về phía anh ấy vẫn đứng.
"Công chúa."
Với cười rạng rỡ, anh ấy chĩa súng vào tôi.
Ngay lúc tôi chuẩn bị bỏ chạy, một con rắn đỏ trườn lên chân tôi và cắm nanh vào đùi tôi. Và một tiếng súng vang lên cùng với tiếng hét.
Bang!
Kết thúc của những giấc mơ không bao giờ thay đổi.
* * *
Với cảm giác choáng váng như sắp ngã, tôi mở mắt để hiện thực tràn vào.
Tôi không thể thở được và chỉ có thể chớp mắt. Cơn đau choáng váng xuyên qua trái tim tôi thật rõ ràng.
Bằng cách nào đó, lại là một cơn ác mộng khác sau khi dễ dàng chìm vào giấc ngủ hơn. Cuối cùng, tôi thò tay ra khỏi chăn và vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của mình.
Khi quay đầu lại, tôi nhìn thấy bóng lưng của Yu Gyeom. Bên cạnh anh ấy là Lee Chan, tôi gần như không thể nghe được cuộc trò chuyện của họ. Tôi lăn người sang một bên để lắng nghe kỹ hơn những gì họ nói, nhưng Yu Gyeom chợt quay về phía tôi.
Trước khi nhận ra, tôi đã nhắm chặt mắt lại trước khi chúng tôi chạm mắt.
"Mỗi ngày trôi qua, những người phe chúng ta lại trở về như những cái xác. Khi thì là một cái tay hay cái chân, đôi khi chỉ có một cái đầu."
'Nghe có vẻ nghiêm trọng, chuyện gì đang xảy ra vậy?'
Tôi thả lỏng cơ thể và thở ra một cách tự nhiên. Tiếng bước chân thì càng lúc càng gần.
"Lầm rồi. Tôi tưởng anh ta sẽ đề xuất một thỏa thuận, nhưng tên điên đó chỉ đưa ra lời cảnh cáo. Hắn rất tự tin. Nếu chúng tấn công sớm thì cũng không có gì là lạ."
Hình như có một cái bóng đang phủ trên mi mắt của tôi, rồi một ngón tay lạnh lẽo chạm vào má tôi.
Nó khiến tôi giật mình đến mức suýt thì mở mắt ra lần nữa.
"Tình hình cũng không tốt cho Yu Hwa. Tôi hối hận vì tham lam rồi. Chúng ta có nguy cơ không được gì mà còn mất tất cả. Nếu bị phát hiện mang theo Cha Yeonbyeol, Bố sẽ xử lý chúng ta trước."
"Vậy, anh có đề xuất gì?"
Những ngón tay lạnh buốt lướt qua tóc tôi.
Tôi phải tập trung vào những lời của Lee Chan, nhưng vì sự đụng chạm của anh ấy, mọi dây thần kinh của tôi đều căng thẳng.
"Âm thầm giết cô ta."
Tôi ngừng thở một lúc. Nhưng ngay sau đó, tôi thở lại một cách tự nhiên và nắm chặt bàn tay trong chăn.
"Hoặc có thể nói với Bố, giao cô ta ra ngay bây giờ."
Dù thế nào thì cũng dẫn đến một kết cục. Nếu điều đó xảy ra, Cha Yeonbyeol sẽ chết như số phận ban đầu của cô ấy.
Tim tôi đập thình thịch như muốn nổ tung. Tôi rất sợ Yu Gyeom sẽ nghe thấy.
'Mình đã quá tự mãn.'
Không đời nào một giao dịch hòa bình như vậy lại có thể thực hiện được trong giới xã hội đen điên rồ này.
Giống như một cơn ác mộng luôn lặp lại, liệu có thể thay đổi được cái kết?
"Nhưng Chan."
Những ngón tay của Yu Gyeom rời khỏi má tôi và lần này chạm vào cổ tôi.
Đó là một cái chạm nhẹ nhàng, như thể đang chạm vào thứ gì đó sẽ vỡ vụn nếu chạm vào. Nó khiến tôi nổi da gà.
Nơi bị chạm vào là vết xước gần như đã lành hẳn do con dao của Yu Gyeom gây ra.
Cảm giác ớn lạnh ở cổ khiến tôi nhớ đến cơn đau lúc đó. Đó là khoảnh khắc tôi không còn đủ tự tin để tránh bị bắt quả tang mình không ngủ nữa.
"Tôi cần biết."
Một giọng thì thầm tựa cát thổi trong gió vang lên.
Tôi không thể chịu được nữa. Ý nghĩ mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt của Yu Gyeom dâng lên mãnh liệt.
Tuy nhiên, đó vẫn là một ý nghĩ.
Đó là bởi đôi mắt nhìn xuống tôi từ ngọn lửa vẫn còn đọng lại trong đầu tôi.
"Mọi thứ về Cha Yeonbyeol."
Lần đầu Yu Gyeom thốt ra cái tên đó, cũng xa lạ như những giọt nước mắt khi ấy.
Trực giác của tôi đã hoạt động nhanh hơn bộ não khi đã đưa ra một quyết định đúng đắn.
Tôi phải chạy trốn. Khỏi số phận.
Và, khỏi Yu Gyeom.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro