Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

'Hỏng rồi.'

Ngay cả khi chạy, bức tường vẫn ở quá xa để tôi có thể vượt qua và đặt nó trở lại như cũ. 

Từ chỗ tôi đang đứng, tôi có thể được nhìn thấy ngay sau khi mở cửa.

"Là loại cho thằng khốn đó chơi đùa một hai lần sao?"

Trong nháy mắt, những lời của Yu Hwa hiện lên trong đầu tôi. 

Tôi nhặt chiếc mặt nạ kỳ lân trên sàn lên và đeo nó vào. Tôi cởi vài nút trên chiếc áo sơ mi bằng một tay và dùng tay kia vuốt tóc để làm cho nó trông lộn xộn.

"... Anh yêu?"

Tôi cố cười và gọi với giọng cao vút.

'Không sao đâu, cứ cư xử tự nhiên. Hiện giờ mình đang rất tự nhiên...'

"Anh đã ở đây rồi à?" 

Tôi lắp bắp, cố không tỏ ra lo lắng.

"Em đã chuẩn bị một món quà cho anh."

Tôi bước những bước loạng choạng và dựa vào tường. Khi tôi đẩy bức tường trở lại vị trí cũ, mắt chúng tôi chạm nhau. 

Tôi cảm thấy cơ thể mình tự cứng đờ, bị choáng ngợp bởi ánh nhìn đó. 

Không thể mong đợi gì hơn ở người phụ nữ trước mặt này, người sinh ra để trở thành người thừa kế của một tổ chức như Utopia.

Đôi mắt đen tuyền như khoảng không không đáy phản ánh tham vọng không thể kiềm chế. Cô ấy cao hơn 1m70, điều này càng được nhấn mạnh bởi bộ vest được thiết kế riêng.

"Gì vậy?"

Vết sẹo cắt dọc môi cô ấy khiến tôi chú ý. Đó là vết sẹo mà cô ấy cố tình để lại để đối phó với những người đánh giá cô ấy dựa trên tên tuổi và vẻ đẹp đáng ngưỡng mộ của cô ấy. 

Cô ấy giống một ngọn lửa hơn là một bông hoa.

[tl/n: Tên của Yu Hwa viết bằng ký tự tiếng Trung có nghĩa là Hoa (花).]

Tim tôi đập như muốn vỡ tung, nhưng tôi lại cười tươi hơn như một ả đàn bà điên.

Yu Hwa hất mái tóc ngắn sang bên và gật đầu với người đàn ông đi theo mình. Khuôn mặt của người đàn ông trở nên tái nhợt khi nhìn tôi từ trên xuống dưới với đôi mắt run rẩy.

Tôi bước đi như thể sắp ngã bất cứ lúc nào và dựa vào người đàn ông.

"Tôi thậm chí còn đeo chiếc mặt nạ xinh đẹp này để người yêu của mình ngắm thế mà..."

". . ."

"Thay vào đó, anh có thể chơi với tôi không?"

Tôi nắm lấy cánh tay người đàn ông đang kinh hoàng muốn kéo tôi đi và cười khúc khích như một bóng ma.

Ngay lúc đó, một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy cổ tay tôi trước khi ném tôi sang một bên với một lực rất mạnh. Lực tác động mạnh đến mức khiến tôi nghĩ cổ tay mình sẽ gãy.

Tôi thốt ra tiếng rên nhỏ khi bị ném xuống đất. Yu Hwa trừng mắt nhìn tôi và lau tay vào áo khoác.

"Chết tiệt."

Cô ấy dường như sẵn sàng giết tôi theo cách tàn nhẫn nhất có thể nếu tôi không rời đi ngay lập tức. 

Tôi gượng cười, cố để khóe miệng không trễ xuống rồi đứng dậy. 

Tôi vỗ vai người đàn ông và mỉm cười lần nữa trước khi lướt ngang qua anh ta để đi về phía cánh cửa đang mở.

Sống lưng tôi lạnh buốt, nhưng tôi vờ như không quan tâm và bước đi theo cách tự nhiên nhất có thể. Tuy nhiên, khi đến trước cửa, hơi thở của tôi trở nên dồn dập.

Thật nhẹ nhõm khi tôi đã không hét lên thành tiếng. Ba người canh cửa đã nằm chết ngoài cửa vì bị bắn. Âm thanh tôi nghe thấy trước đó có thể là tiếng súng bị chặn bằng ống giảm thanh.

Nhìn thấy máu đặc đọng trên mặt đất, bụng tôi cồn cào nhưng tôi vẫn cố gắng bước tiếp một cách thờ ơ. Nhưng trước khi tôi có thể bước đi, một giọng trầm đã tóm lấy mắt cá chân tôi.

"Đợi đã."

Cạch, cạch— 

Tiếng gót giày chạm đất hòa cùng tiếng cười trầm thấp nghe có vẻ kỳ quái. 

Tôi cứng người tại chỗ, thậm chí không thể thở được.

"Tôi tự hỏi... Cô đang làm gì một mình thế?"

". . ."

"Trong phòng em trai tôi, nơi mà ngay cả tôi cũng không thể tùy ý ra vào."

Bị bắt rồi. Khoảnh khắc nhận ra điều đó, tôi bắt đầu chạy mà không do dự. 

Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân dữ dội theo sau, đang đuổi tôi một cách quyết liệt. Tôi cố gắng hơn nữa để không dừng lại. May mắn thay, hành lang cong thành hình tròn. Nếu là đường thẳng thì tôi đã bị bắn rồi.

Bang–! Tiếng súng từ phía sau làm tôi giật mình tỉnh lại ngay lập tức.

Tôi có thể rời khỏi tòa nhà này được không?

Giữa trời đông không mặc gì ngoài một chiếc áo sơ mi mỏng manh và đeo mặt nạ kỳ lân? 

Lỡ có ai đó thấy tôi đang lẩn quẩn ở tầng một và khả nghi, nếu người gác cửa thẩm vấn tôi mà tôi không thể trả lời... 

Thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

Không đời nào họ tha cho em gái của Baek Hawon ở Utopia. 

Tôi phải tìm Yu Gyeom. Ít nhất thì Yu Gyeom hay Lee Chan sẽ không giết tôi cho đến khi gặp Baek Hawon. 

Nhưng bằng cách nào? 

Nếu những gì người đàn ông đó nói là đúng thì Yu Gyeom đang tham gia một trò poker dưới tầng hầm. 

Tôi không biết chính xác tòa nhà này có bao nhiêu tầng, nhưng tôi khẳng định nó có ít nhất 50 tầng.

Nếu việc đụng phải ai đó là không thể tránh khỏi, thì có vẻ tốt hơn là đi thang máy. 

Thang máy đang đi xuống từ tầng cao hơn, nhưng thay vì đợi, tôi chạy sang cầu thang bên cạnh. Khi xuống tầng bên dưới, tôi nhận ra Yu Hwa không còn đi theo tôi nữa. 

Tôi quyết định đợi thang máy ở tầng đó thay vì xuống sâu thêm nữa vì tôi chỉ định chạy cho đến khi Yu Hwa không còn đuổi nữa. 

Tôi chỉnh lại mái tóc rối bù của mình và cẩn thận đeo lại chiếc mặt nạ kỳ lân.

Dù khá khó chịu với những chiếc lông vũ màu cầu vồng, nhưng tôi không thể gỡ chúng ra vì nếu để ai đó nhận ra khuôn mặt của Cha Yeonbyeol, thì chắc chắn trường hợp xấu nhất sẽ xảy ra.

Ding— Cửa thang máy mở ra nhẹ nhàng. Có hai người đàn ông mặc vest đen đang trò chuyện ồn ào bằng tiếng Trung bên trong. 

Trước khi ánh mắt của họ có thể chạm tới tôi, tôi nhanh chóng lao vào và nhấn nút xuống tầng hầm. Tôi cũng không quên đứng ở phía trước để có thể chạy sang tầng khác bất cứ lúc nào. May mắn thay, lần này tôi không phải dựa vào trực giác để đoán nên đi tầng nào, vì lựa chọn duy nhất là tầng hầm đầu tiên. 

Thang máy tốc độ cao với không gian chật hẹp nhanh chóng đi xuống. Tôi ngước mắt nhìn những con số đang giảm dần và hình ảnh hai người đàn ông phía sau tôi phản chiếu qua cánh cửa. Có lẽ cho rằng việc một người thuộc nơi này thong thả dùng thang máy là điều đương nhiên, nên họ còn không thèm liếc nhìn tôi.

Thật may mắn, nhưng sau đó tôi bắt đầu lo lắng về điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. 

Hai người đàn ông xuống tầng ba và tôi đã đến tầng hầm sau vài giây sau đó. 

Tôi nuốt khan. Với một tiếng 'ding~', cửa thang máy mở ra. Bên ngoài cánh cửa đang mở là một hành lang trống rỗng. 

Tôi thận trọng bước khỏi thang máy, cài lại nút cổ áo sơ mi. Hành lang ngắn vừa hẹp, vừa tối tăm và ẩm ướt.

Tiếng reo hò từ phía sau bức tường vang vọng khắp hành lang. Có vẻ như tôi đã tìm đúng nơi.

'Xin hãy để Yu Gyeom hoặc Lee Chan đang ở đây.' 

Tôi cầu nguyện một cách tuyệt vọng khi nắm lấy tay nắm cửa.

". . .!"

Trong một khoảnh khắc, tôi tưởng mình đang bị nhấn chìm trong ngọn lửa đỏ rực. 

Một tiếng hét vang lên, xé nát màng nhĩ của tôi, lúc này tôi mới nhận ra rằng tiếng nổ mình vừa nghe là có thật.

* * *

Tình huống nhanh chóng khớp lại với nhau như một câu đố trong đầu tôi.

"Chuẩn bị tốt rồi phải không?"

"Vâng. Có vẻ như hắn sẽ tham gia vào trò poker dưới tầng hầm như đã định."

Yu Hwa không vô tình lẻn vào khi Yu Gyeom và Lee Chan đi vắng. Tất cả đều là một phần của một kế hoạch tỉ mỉ.

Thật không dễ dàng để di chuyển ngược lại trong dòng người đang tràn ra như kiến.

Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng tôi cũng bước được vào được bên trong cánh cửa.

Có quầy bar xếp đầy những chai rượu dọc theo tầng một và lan can tầng hai, những lá bài và chip trải dài trên bàn khiến tôi liên tưởng đến một sòng bạc. Ánh đèn mờ để giữ cho bầu không khí. Âm nhạc điên cuồng giống như trong một câu lạc bộ. 

Vài vụ nổ nhỏ nối tiếp nhau, khiến ngọn lửa ngày càng bốc cao. 

Đầu tôi đau nhức, không biết là do khói tràn vào hay là do mùi hăng nồng. Tôi ném chiếc mặt nạ của mình đi và đập mạnh một cái chai trên bàn khiến nó vỡ tan. Tôi làm ướt chiếc áo khoác của ai đó để trên ghế bằng rượu để bịt mũi và miệng.

Không như hành lang ngắn và hẹp, không gian phía sau cánh cửa rộng và trần nhà cao đến mức không thể nhìn rõ cấu trúc ngay lập tức.

Không gian rộng lớn thế nhưng lối thoát duy nhất lại là chiếc thang máy tôi vừa đi vào và cầu thang hẹp bên cạnh. Tóm lại, đây là điều kiện tồi tệ nhất để sơ tán nhanh chóng. 

Mức độ nghiêm trọng của vụ cháy không quá lớn nhưng do việc sơ tán bị trì hoãn nên tình hình ngày càng trở nên hỗn loạn hơn.

Đây là một cái bẫy đặc biệt dành cho Yu Gyeom.

". . .!"

Đúng lúc đó, có ai đó nắm chặt lấy cánh tay tôi khiên tôi ngạc nhiên quay lại.

"Cha Yeonbyeol?" 

Lee Chan gọi tên tôi như thể đang hét lên. Anh ta kiểm tra khuôn mặt tôi khi chiếc áo khoác tuột xuống, rồi nhăn mặt như thể không thể tin được.

"Tại sao cô lại ở đây?"

"Yu Gyeom thì sao? Anh không ở cùng với anh ấy sao?"

"Tôi không biết. Tôi đã ở trên tầng hai. Không phải anh ấy nên ra ngoài rồi sao?"

Yu Gyeom thực sự vẫn ở đây. Và ngay cả Lee Chan cũng không biết gì về chuyện đó. 

Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn. Nếu còn ở lại nơi kém thông thoáng này lâu hơn nữa, có thể tôi sẽ chết ngạt trước khi bị nhấn chìm trong biển lửa. 

Tôi hất bàn tay đang nắm lấy tôi của Lee Chan ra. Tuy nhiên, tôi chưa kịp bước đi thì anh ta lại tóm lấy tôi.

"Điên rồi? Cô mất trí rồi hả? Cô định vào đó làm gì?"

Tay anh ta nắm cổ tay tôi chặt đến mức tôi không thể cử động được. Tôi thoáng do dự vì không muốn nói ra điều mà mình không thể giải thích được, nhưng Lee Chan có vẻ kiên quyết không để tôi đi.

Yu Gyeom bị chấn thương liên quan đến lửa. Nếu anh ấy bị mắc kẹt trong ngọn lửa bao quanh mình, anh ấy sẽ rơi vào trạng thái hoảng sợ và không thể tự mình bước ra ngoài. Đó là lý do tại sao tôi chắc chắn rằng anh ấy vẫn ở bên trong, nhưng tôi không thể nói cho Lee Chan biết thông tin này, vì anh ta dường như không biết về điều đó.

Cuối cùng, tôi nắm lấy cổ áo Lee Chan và kéo mạnh đến mức mặt chúng tôi gần như chạm vào nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro