Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên tôi gặp anh ấy vào ban ngày.

Mặc chiếc áo sơ mi lụa trắng rộng, Yu Gyeom trông giống như ánh nắng mặt trời.

Đặc biệt là mái tóc dài phủ qua hàng mi và phản chiếu ánh nắng.

Tôi nghĩ đó là màu của ánh trăng tan chảy. Nhưng bây giờ nhìn lại, nó dường như là màu ánh nắng chiều tan chảy và vỡ vụn.

"Cô thích cái này à?"

Yu Gyeom lấy chiếc mặt nạ từ tay tôi đeo lên mặt. Chiếc mặt nạ mà tôi cho là buồn cười, khi đắp lên khuôn mặt ấy lại có vẻ đầy mê hoặc và chết người.

Đôi môi đỏ mọng như ren trên chiếc mặt nạ mỉm cười với tôi.

Yu Gyeom nhìn chằm chằm vào tôi như thể đang thúc giục tôi trả lời. Đôi mắt ẩn sau chiếc mặt cong lên một cách tuyệt đẹp.

"Sao cô có vẻ ngạc nhiên vậy?"

Tôi chớp mắt rồi từ từ hạ bàn tay đang bịt tai xuống. Tôi không hề hay biết miệng mình vẫn đang há hốc một cách ngu ngốc.

Suy cho cùng, Yu Gyeom trong tưởng tượng của tôi vẫn là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết đen tối, nên tôi đoán mình đã vô thức liên tưởng anh ấy với mặt trăng, thứ chỉ xuất hiện vào ban đêm.

Khi đứng dưới ánh nắng tràn vào người như làn sóng, trông anh ấy càng hư ảo hơn.

"Cô đã yêu cầu tôi đến mỗi ngày mà."

"......."

"Cô nói muốn gặp tôi mỗi ngày mà."

Đã đúng 12 giờ kể từ lần gặp đó.

Do không có thời gian hay bất kỳ cách nào khác nên tôi chỉ đành chọn cách nói như vậy. Trước hết, nếu nó không có hiệu quả thì tôi phải tìm cách khác, và nếu nó thất bại thì tốt hơn hết là phải nhanh chóng.

Nhưng tôi không ngờ là anh ấy lại đến sớm như vậy, lại còn ngay giữa ban ngày.

"... Tôi không biết liệu anh có đến thật không."

Khi tôi trả lời thành thật, Yu Gyeom lại mỉm cười theo thói quen và đưa tay về phía tôi. Bàn tay vén lọn tóc lòa xòa ra sau tai tôi mềm mại nhưng lạnh lẽo.

"Tôi đoán đó không phải lời nói dối khi cô nói rằng cô có mối quan hệ tốt với anh trai mình nhỉ?"

Điều anh ấy hỏi còn đáng ngạc nhiên hơn việc anh ấy đang đứng trước mặt tôi lúc này.

"Tôi đã được cảnh cáo một cách rất rõ ràng. Nếu chạm vào cô, tôi sẽ chết."

Tôi choáng váng một lúc.

Baekcheon? Baek Hawon đã nói vậy à?

Nó không thể là sự thật được.

"Anh trai rất quan tâm đến tôi mà."

Trước hết, cứ thờ ơ cười như thể tôi đã biết điều đó sẽ xảy ra. Tôi nhấn mạnh mối quan hệ của tôi với Baek Hawon lần nữa và trả lời ngay lập tức.

Không cần phải nói, mối quan hệ giữa Cha Yeonbyeol và Baek Hawon rất tệ, nhưng nó dường như còn trở nên tệ hơn sau khi tôi nhập vào cơ thể này, chẳng có gì được cải thiện hết.

Tuy nhiên, Yu Gyeom và Lee Chan dường như đã nhầm rằng Baek Hawon tức giận vì tôi bị bắt cóc.

Tôi muốn hoan nghênh lý luận của họ.

Yu-gyeom buộc sợi dây màu đỏ ở cuối chiếc mặt nạ ra sau đầu. Màu đỏ tương phản với làn da trắng nhợt đặc biệt nổi bật.

"Trông tôi có đẹp hơn không?"

Tôi gần như mất tự tin khi nhìn thấy nụ cười ấy tựa đóa hoa nở giữa mùa xuân ấy, dù tôi biết nó không hề chân thành.

Cứ thế thì tôi sẽ bị anh ấy mê hoặc trước mất.

* * *

"Điên rồi à?"

Bịch, bịch!

Lee Chan hét lên và đập đầu xuống bàn.

"Muộn rồi, lại muộn rồi!"

Tôi thương xót nhìn Lee Chan đập đầu xuống bàn trong tức giận.

Màn hình máy tính tràn ngập dòng chữ WARNING! màu đỏ.

"Sao chúng có thể xóa hết dấu vết khi chắc chắn đã mắc bẫy chứ?"

Có vẻ như ai đó đã cố truy cập vào máy tính xách tay của Lee Chan. Tuy nhiên, chúng đã chuồn đi mà không hề để lại dấu vết.

Lee Chan chủ yếu sử dụng bộ não thiên tài của mình để xâm nhập máy chủ đối phương và đánh cắp thông tin.

Đặc biệt, anh ta còn cố tình đặt bẫy trên không gian mạng bằng thông tin giả nhằm kích động hacker tấn công rồi phân tích chúng để phòng vệ cho đợt tấn công tiếp theo. Cách này độc đáo đến mức khiến người khác ngưỡng mộ.

Thật là một cảnh tượng kỳ lạ khi anh ta, người đã bước vào Utopia với tài năng đó, lại có một đối thủ khiến mình trở nên như vậy.

"Chắc anh có thể vượt qua được đấy."

Trong khi cười và trêu chọc Lee Chan, Yu-gyeom rút một khối gỗ ra khiến khối tháp nhanh chóng đổ xuống.

"Ồ! Cô thắng rồi!"

Ngày hay đêm, Yu Gyeom đều ghé qua phòng tôi mỗi ngày một lần và ở lại tối đa hai tiếng để chơi game với tôi.

Trò chơi là thứ để tôi kiểm tra xem liệu Yu Gyeom có thực sự cho tôi thấy bộ mặt thật của mình hay không. Người chiến thắng sẽ được quyền đặt câu hỏi và người thua cuộc phải trả lời thành thật.

Nhưng hôm qua, hôm kia và hôm nay, Yu Gyeom chưa bao giờ thắng.

"Không phải anh cố tình thua đấy chứ?"

"Không đời nào."

Tôi nghi ngờ nhìn vào mắt Yu Gyeom nhưng không đọc được gì cả.

Tôi tựa cằm vào đầu gối và tự hỏi mình nên hỏi gì.

Nói thẳng ra thì, đây giống như một buổi fanmeeting vậy, nhưng tôi cảm thấy cay đắng vì không thể hỏi những gì mình muốn một cách thoải mái.

Lễ thành lập đã đi được một nửa, mỗi giây phút đối với tôi đều quý giá, không thể lấy lại được.

Mỗi câu hỏi có thể hỏi đều là một cơ hội khá lớn.

Tuy nhiên, tôi không biết liệu Yu Gyeom có ​​trả lời thành thật hay không.

Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là tôi có thể thẳng thắn đặt câu hỏi.

"...Để dành sau nhé?"

"Được thôi."

Sau một hồi suy nghĩ, tôi hỏi trong khi vẫn nhìn vào mắt Yu Gyeom. Anh ấy mỉm cười và gật đầu.

Yu Gyeom đứng dậy, xoa vết đỏ và thâm quanh mắt.

Tôi không thể tin vào những gì mình thấy ngay cả khi anh ấy nói chuyện nhẹ nhàng và cười đùa với tôi khi chơi game.

Không đời nào Cha Yeonbyeol trong cốt truyện gốc có thể chơi trò chơi này với Yu Gyeom, nhưng tôi cũng không chắc rằng mọi chuyện sẽ thay đổi.

"Chúc ngủ ngon, công chúa."

Yu Gyeom nói với giọng nhẹ nhàng.

Tôi đã nhiều lần bảo anh ấy đừng gọi tôi như vậy vì nó sến, nhưng vì không hiệu quả nên tôi đã bỏ cuộc.

Lee Chan cũng dọn dẹp chiếc bàn bừa bộn của mình rồi đứng dậy cùng anh ấy rời đi.

"Ở yên nhé."

Lee Chan nói, cầm laptop bằng cả hai tay và nhìn tôi chằm chằm.

Đó là những lời anh ta thường nhắc mỗi khi để tôi một mình. Tôi đã từng tràn đầy tinh thần nổi loạn.

"Vâng vâng."

Tôi cười thật tươi và vẫy tay.

Lee Chan quay lại với vẻ mặt nghi ngờ rồi theo Yu Gyeom rời khỏi phòng.

Căn phòng chỉ còn lại sự im lặng. Ngay lập tức, tinh thần nổi loạn của tôi biến mất, chỉ để lại cảm giác bất lực nặng nề.

Môi trường quá yên bình và thoải mái khiến tôi quên mất mình đã bị bắt cóc.

Đó chắc hẳn là cách Yu Gyeom đối xử với mọi người. Xoa dịu họ bằng những lời ngọt ngào, và cuối cùng là điều khiển họ theo ý muốn.

Chắc chắn là có chủ ý.

Anh ấy hẳn đã hy vọng rằng tôi sẽ hài lòng với tình hình hiện tại, nơi tôi chẳng thiếu thứ gì.

"......"

Sau khi Yu Gyeom và Lee Chan rời đi, tôi nằm trên ghế sofa một lúc lâu, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Bất cứ khi nào ở một mình, tôi cũng đều tìm kiếm khắp căn phòng nên giờ tôi đã biết rõ cấu trúc của nó ngay cả khi nhắm mắt lại.

Tôi chợt nhận ra rằng, có lẽ tôi còn biết rõ căn phòng ở đây hơn là căn phòng tại thế giới tôi từng sống.

Tuy nhiên, do tính cách cẩn thận của Lee Chan và Yu Gyeom nên tôi không thể làm gì được.

"Mình có nên ngủ một chút không?"

Do không thể ngủ ngon trong vài ngày nên tôi cảm thấy mệt mỏi.

Khi tôi bò về phía giường, có thứ gì đó vướng vào chân tôi.

"Huh?"

Đó chính là chiếc mặt nạ kỳ lân khiến tôi bật cười. Khi tôi định lấy chiếc mặt nạ rồi bước đi... Tôi nghe thấy tiếng gì đó.

Tôi quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Âm thanh đó là gì?

Sự im lặng quay trở lại phần nào khiến tôi thấy đáng ngại hơn. Bầu không khí xung quanh tôi trở nên căng thẳng, như thể có điều gì đó sắp xảy ra.

Nếu là Yu Gyeom hay Lee Chan thì không đời nào họ lại lưỡng lự xuất hiện.

Tôi cẩn thận đến gần và áp tai vào cửa.

"Một người phụ nữ? Có một người phụ nữ? Là loại cho thằng khốn đó chơi đùa một hai lần sao?"

"Tôi không nghĩ cô ta là loại phụ nữ đó. Yu Gyeom thường vắng mặt nhưng, thật đáng ngờ khi Lee Chan đến vào mỗi buổi sáng và rời đi vào ban đêm."

Đó là giọng nói tôi đã từng nghe trước đây. Yu Hwa phải không?

"Tôi chưa thấy điều gì như thế trong ba tháng nay. Dù không thấy ai ra vào, nhưng tôi chắc chắn là có liên quan đến Baekcheon. Không chỉ là lấy đi một món đồ thôi đâu ạ."

"Chuẩn bị tốt rồi phải không?"

"Vâng. Có vẻ như hắn sẽ tham gia vào trò poker dưới tầng hầm như đã định."

"Chết tiệt. Sao lại khóa cửa chứ? Đưa tôi chìa khóa."

"Tôi không có, xin cô đợi một chút..."

Không còn thời gian để nghe nữa. Tôi vội vàng tìm chỗ trốn.

Do cấu trúc mở nên một khi cửa mở, tôi không thể tránh khỏi tầm nhìn của họ trừ khi trở nên vô hình.

Chỉ có một nơi tôi có thể ẩn náu hoàn toàn, đó là không gian bí mật nơi tôi tỉnh dậy lần đầu.

'Làm ơn làm ơn!'

Những đồ vật tôi va vào đều rơi xuống sàn, nhưng tôi không còn thời gian để để ý nữa. Đó là thứ tôi có thể bỏ qua nhưng đồng thời cũng là một kẽ hở.

"Quá nhàm chán."

Tôi đã trì hoãn một lúc, nhưng cuối cùng, tôi chỉ nghĩ đến một điều.

Tuyệt vọng quét qua kệ sách, mắt tôi tập trung vào những từ mình đang tìm kiếm. Cuối cùng, tôi đã tìm thấy nó.

Romeo và Juliet.

Trong cơn tuyệt vọng, tôi lấy cuốn sách ra khỏi tủ và đợi bức tường mở ra.

"......"

Tôi lại thử đặt cuốn sách vào lại rồi rút ra để xem có gì không ổn không, nhưng chẳng có gì xảy ra.

... Ơ? Không thể nào.

Không phải cuốn này sao? Mình điên mất.

Tôi túm tóc và ném cuốn sách đi.

Góc sách bị va vào đâu đó trên bức tranh trên tường.

"......?"

Tôi tưởng bức tranh sẽ rơi xuống vì bị va đập mạnh, nhưng với một tiếng lạch cạch, bức tường phía bên kia tủ sách quay lại như một cánh cửa quay.

Cùng lúc đó, cánh cửa mở ra cùng tiếng xoay chìa khóa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro