Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Ngay khi rời khỏi phòng và khuất khỏi tầm mắt của những người canh cửa, Yu Gyeom xóa đi nụ cười trên môi. 

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của anh khi anh bước đi, bất chấp tốc độ ngày càng tăng của anh. 

Anh không biết tại sao mình lại thấy khó thở sau mỗi bước đi. Anh cảm thấy buồn nôn, trong lòng tràn ngập những cảm xúc mà anh chưa từng cảm thấy trước đây. Nói đơn giản thì, nó gần với cảm giác khó chịu. 

Đôi mắt nhìn thẳng vào anh dường như đã khắc sâu vào tâm trí anh.

Trong khi thắt chặt cà vạt và rẽ vào góc cua, anh tông thẳng vào một người đang đi đến từ hướng khác, và rồi cơ thể anh, không thể chịu được tốc độ anh đang bước đi, nghiêng về phía sau.

"Ah? Ugh?"

Anh ngã về phía sau, một tay quơ giữa không trung, tay còn lại vẫn giữ chặt cổ áo.

"Ugh... tên khốn nào–!"

Xoa xoa phần xương cụt đang đau nhức của mình, người kia ngẩng đầu lên để thấy khuôn mặt của Yu Gyeom, đôi mắt anh ta liền mở to vì xấu hổ. 

Chưa kịp nói hết câu, miệng anh ta đã mím lại thành một đường thẳng.

"Chan."

Nhìn xuống anh ta, Yu Gyeom vòng tay qua cổ anh ta với ánh mắt chán nản.

"Đang đi đâu đấy?"

Giọng nói có vẻ thân thiện nhưng lại có gì đó kỳ lạ trong đó.

Người bình thường có thể không nhận thấy, nhưng Lee Chan, người đã dõi theo anh trong hơn 27 năm, đã nhanh chóng nhận ra. Có lẽ còn nhanh hơn cả chính chủ.

Nguyên nhân có lẽ là do người phụ nữ đó.

Quả không hổ danh em gái của Baek Hawon.

"Ồ, đã ba ngày rồi à? Đột nhiên, anh mang em gái của Baek Hawon đến rồi để lại cho tôi, sau đó thì đến một sợi tóc của anh cũng chẳng thấy, thế nên tôi mới nghĩ có gì đó không ổn. Hahaha."

Những lời ranh mãnh tuôn ra từ miệng anh ta không phải tự nhiên, mà là những lời thật lòng. Lee Chan cố gắng mỉm cười và rút bàn tay đang giữ mình ra. 

Yu Gyeom nhẹ nhàng buông tay ra và nhếch khóe môi. 

Trong sự quen thuộc, cảm giác phức tạp vừa rồi giống như một giấc mơ bị lãng quên sau khi tỉnh dậy.

Đúng, là sự quen thuộc, chỉ thế thôi.

Anh đã quá quen với việc có người đưa tay cho mình với sự cảm thông đến phát chán.

Đứa con ngoài giá thú xinh đẹp của Utopia, cái danh khiến người khác muốn thấy được anh ít nhất một lần. Mọi người đến với anh vì cái danh đó, rồi cũng rời đi vì nó.

Vì thế, lần này cũng không có gì khác biệt.

"Anh đã gặp Cha Yeonbyeol chưa? Đây là lần đầu kể từ vài ngày trước phải không?"

Yu Gyeom bắt đầu đi theo hướng mình đang đi và Lee Chan đi theo anh. 

Tòa nhà Utopia đã đóng cửa, nhưng trên hành lang tầng 56, nơi có phòng của Yu Gyeom, có ​​một bức tường hoàn toàn bằng kính bao quanh hành lang cong từ bên ngoài, nhờ vậy mà anh có thể nhìn thấy khung cảnh bên dưới chân mình. 

Bầu trời đêm mà anh có thể chạm tới ngay khi giơ tay ra trông như mái tóc tung bay trong gió. Con ngươi của đôi mắt nhìn lại anh dường như cũng có cùng màu.

Khi ký ức của anh chồng lên nhau, anh có cảm giác như đang nhìn vào biển đêm ngày đó thay vì bầu trời. 

Hay chính xác hơn, là ngả lưng xuống biển đêm.

"Chúng tôi đã gặp nhau."

Một nụ cười lạnh lùng nở trên môi Yu Gyeom khi anh trả lời ngắn gọn. 

Đây là lần đầu anh nhìn thấy cô kể từ ngày anh đưa cô đến. Nói là anh đã để ý thấy thói quen ngủ của cô là nói dối. Phản ứng của cô có một phần nằm trong dự đoán nhưng một phần thì lại không. Anh biết cô sẽ xấu hổ nhưng không nghĩ cô lại táo bạo đến vậy.

"Nhân tiện, anh biết tôi vừa nghe được gì không?"

Dù đã hạ giọng vì để ý xung quanh, nhưng Lee Chan vẫn rất phấn khích.

Việc anh ta tỏ ra phấn khích và làm ầm lên cũng không lạ lẫm gì, vậy nên Yu Gyeom cũng không để ý mà quẹt thiết bị quét vân tay được cài trên cửa rồi bước vào phòng.

Đôi chân dang rộng của anh bước qua bàn họp dài và dừng lại trước bức tường. Khi anh vén tấm rèm cản ánh sáng kéo dài từ trần nhà và che kín hoàn toàn bức tường, một mớ giấy ghi chú và những bức ảnh lộn xộn lộ ra.

"Anh biết Yu Hwa đã buôn lậu trong nhiều tháng qua chứ? Cô ta rất cẩn thận để đưa chúng vào mà không cần thông qua con đường trung gian."

"Sao tôi có thể không biết bố đang mong đợi điều gì?"

Yu Gyeom thờ ơ trả lời và đưa tay về phía một bức ảnh trên tường. 

Bức ảnh của một người không tồn tại trong kế hoạch được dán ở một góc khuất.

"Tôi hiểu. Nhưng Baekcheon đã chặn lại giữa chừng."

Baekcheon. Khi nghe thấy cái tên đó, Yu Gyeom thả bàn tay chưa chạm tới bức ảnh xuống và quay đầu về phía Lee Chan.

"Baekcheon?"

Đó chắc chắn là điều anh không mong đợi. 

Baekcheon và Utopia ngay từ đầu đã không có mối quan hệ tốt.

Người thủ lĩnh thứ hai mà Utopia tin tưởng nhất đã phản bội và rời khỏi tổ chức, để rồi lập nên Baekcheon. Kể từ đó, Baekcheon đã phát triển với một tốc độ đáng kinh ngạc, và rồi đến một lúc nào đó đã vượt qua cả Utopia. 

Vì vậy, lòng căm thù của Utopia đối với họ đã được truyền qua nhiều thế hệ. Tuy nhiên, chủ yếu là Utopia công khai tấn công, Baekcheon hiếm khi tấn công trực tiếp.

"Có gì đó rất lạ. Hôm đó đúng là chúng ta đã trộm đi gì đó từ du thuyền, nhưng đây đâu phải lần một lần hai chúng ta gây sự với Baekcheon đâu? Tôi chưa từng thấy họ công khai đáp trả thế này."

Chỉ có một lý do duy nhất.

"Có vẻ như tôi đã nhặt được gì đó rất lớn."

'Cha Yeonbyeol. Công chúa của Baekcheon.' 

Nhẩm lại cái tên đó trong đầu, Yu Gyeom bật cười khi mà chính mình cũng chẳng hiểu ý nghĩa.

"Có lẽ tôi thực sự phải đến gặp cô ấy mỗi ngày."

Rõ ràng rằng anh sẽ phải chịu tổn thất nếu bỏ lỡ những gì mình có thể đạt được từ cô, vậy nên, không lý do gì tránh một việc không quá khó khăn. 

Yêu cầu mà anh cho là vô nghĩa đã đột nhiên trở nên thiết thực.

Nhưng, cảm giác mơ hồ này là gì?

Anh đã có được một con bài hữu ích, nhưng lại có cảm giác như đang cầm cát trong tay.

"Tôi nghĩ liên hệ cho Baekcheon sau khoảng ba ngày nữa cũng là ý hay."

Lee Chan mỉm cười. Nụ cười đó, thứ khiến anh ta trông như một nhân vật phản diện, thường bật ra khi trong đầu anh khi anh nghĩ về những gì mình sẽ đạt được.

Trước khi nhận ra, trên tay Yu Gyeom đã là bức ảnh mà anh đã ngắm từ nãy đến giờ. Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt người phụ nữ trong bộ váy đỏ lộng lẫy.

"Nhưng đâu cần phải tử tế với cô ta phải không? Anh chỉ cần nhốt cô ta trong phòng rồi cử thêm vài tên trông chừng cô ta là được. Sao lại cần tôi đích thân giám sát cô ta trong phòng của anh hả?"

Đôi mắt Lee Chan nheo lại sau khi mạnh mẽ nói ra những gì anh muốn nói nhất.

Yu-gyeom nhìn khuôn mặt trong ảnh và nghịch chiếc khuyên lấp lánh trên tai.

"Cô ấy hẳn đã lớn lên trong tốt đẹp, nếu lỡ họ vô tình hành động thô bạo trong tình huống bất ngờ thì sao? Anh chẳng phải còn mệt hơn à? Có hơi khó chịu một chút, nhưng để chắc chắn thì tốt hơn là nên đi con đường an toàn."

Lee Chan nheo mắt như thể đang đếm số tình huống bất ngờ có thể xảy ra. Sau một hồi suy ngẫm, anh ta đưa tay vuốt tóc.

"Phải rồi. Tính cách của cô ta không hề bình thường, nếu gây sự vô cớ với cô ta thì..."

Yu Gyeom bật cười nhẹ và từ từ đính bức ảnh vào chính giữa, nơi mà xung quanh là đủ loại ghi chú và hình ảnh.

Đôi môi khép kín, vô cảm chạm vào ngón tay anh.

***

Đã năm ngày kể từ khi tôi bị đưa đến Utopia, tôi tiếp tục cuộc sống lặng lẽ của mình như một con tin.

Hôm qua, tôi đã bất ngờ gặp Yu Gyeom, nhưng hôm nay lại bắt đầu giống như hôm qua.

"Này!! Dậy ngay đi! Đã 2 giờ rồi!"

Tôi ngạc nhiên mở mắt sau khi nghe thấy lời đánh thức bất lịch sự của Lee Chan.

Khác với cơn giông tối qua, ánh nắng đang chiếu rọi khắp không gian rộng lớn. Nó đủ chói lóa để làm tan chảy làn da của tôi.

Với một cái cau mày, tôi sửa lại mái tóc ướt đẫm mồ hôi của mình. Toàn thân tôi đã ướt đẫm mồ hôi.

Dù không nhớ rõ lắm, nhưng khá chắc chắn là tôi lại gặp ác mộng.

Mỗi khi tôi ngủ đều như vậy. Cứ thế thì tôi sẽ thực sự bị bệnh mất.

"Ừm... Nước..."

Khi tôi rên rỉ với khuôn mặt vùi vào tay mình, Lee Chan tặc lưỡi.

Tuy nhiên, tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân bất mãn của anh ta khi thực hiện yêu cầu của tôi. Anh chàng này có tính cách thật kỳ lạ.

Tôi biết rằng anh ta là loại người có thể mỉm cười rồi bất ngờ chĩa súng vào tôi. Nhưng tạm thời thì ổn thôi. 

Lee Chan có lòng bao dung với kẻ yếu một cách đáng ngạc nhiên. Dù rằng, anh ta sẽ rất tàn nhẫn khi kẻ đó cản trở nhiệm vụ của mình.

Tôi hy vọng Lee Chan vẫn coi tôi là kẻ vô tâm, chỉ chăm chăm tìm kiếm Yu Gyeom.

"Tỉnh táo lại rồi."

Ngay khi nốc hết nước lạnh trong chiếc cốc Lee Chan mang đến, đầu óc tôi trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.

Nhìn vào tấm gương toàn thân treo trên tủ, tôi có thể thấy Lee Chan đang mặc bộ vest đen giản dị, gọn gàng. Mái tóc xoăn của anh ta cũng được vuốt gọn. Và trên tay anh ta là một chiếc mặt nạ đen kỳ lạ.

"Đây là gì?"

Trong khi Lee Chan đang mải mê ngắm mình trong gương, tôi đưa tay về phía anh ta và chộp lấy chiếc mặt nạ đen.

Chiếc mặt nạ đen không có bất kỳ vật trang trí đặc biệt và đủ lớn để che kín toàn bộ khuôn mặt, khiến rất khó để biết ai đeo nó.

"Sưu tập mặt nạ là sở thích của anh à?"

Lee Chan giật lại chiếc mặt nạ và đeo lên mặt mình, chiếc mặt nạ khiến anh ta trông nghiêm túc khác thường. Sau đó, như chợt nhận ra điều gì, anh ta mở to mắt rồi chạy vội đến chiếc bàn dài.

"Cái này cái vẻ tốt hơn?"

Sau một hồi rà soát bàn, Lee Chan nhặt lên một chiếc mặt nạ kỳ lân có lông vũ màu cầu vồng ở hai bên.

Nó là cái gì vậy?

Tôi vội vàng lắc đầu, kìm lại tiếng cười sắp bật ra.

Khi đang nằm trên giường và đắp chăn, tôi thấy trên bàn đang để đầy những chiếc mặt nạ nhiều màu sắc.

Tò mò, tôi rời khỏi giường và đến bên cạnh Lee Chan.

"Anh sắp đi dự một buổi lễ hóa trang hay gì à?"

Có nhiều loại mặt nạ khác nhau hơn những gì tôi đã nhìn thấy từ xa. Thật khó để xếp hạng những chiếc mặt nạ dựa trên độ kỳ lạ.

"Chúng tôi cần đeo mặt nạ để tham dự một sự kiện. Đó là sự kiện diễn ra 5 năm một lần và nhiệm vụ của tôi là tìm ra những tài năng đã bị lãng phí. Nếu đối mặt với một người cấp cán bộ điều hành, thì liệu cô có thể nghiêm túc thể hiện bản thân không?"

"Đúng là một truyền thống kỳ lạ."

"Thấy sao? Vẻ đẹp trai của tôi có bị lu mờ không? Cái này được chứ?"

Lee Chan nhìn xuống tôi qua chiếc mặt nạ kỳ lân. Chắc chắn, thiết kế của chiếc mặt nạ quá độc đáo để có thể nhận ra danh tính của anh ta.

Tôi không nghĩ anh ta là người duy nhất đeo mặt nạ, nhưng với thứ này thì chẳng phải anh ta sẽ bị mọi người coi là một tên ngốc sao?

"Tôi nghĩ cái này sẽ hợp với anh hơn."

Tôi nhặt chiếc một mặt nạ xuyên thấu màu đỏ lên với nụ cười đùa.

Đột nhiên, một bàn tay vươn ra từ phía sau và ôm lấy tôi. Bàn tay của người đó lạnh đến kinh ngạc, nổi rõ những đường gân trên làn da trắng như ánh nắng.

"Thật sao?"

Hơi thở của anh ấy làm tai tôi nhột.

"Cô thật sự nghĩ nó hợp với Lee Chan sao?"

Tôi nổi da gà khi nghe thấy giọng nói của anh ấy bên tai.

"Ah!"

Khi tôi bịt tai và quay lại, Yu Gyeom mỉm cười uể oải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro