Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Rõ ràng giọng nói át đi tiếng pháo hoa là của Yu Gyeom.

Thoạt nghe, nó giống như một lời tỏ tình tuyệt vọng, nhưng tôi biết rất rõ rằng đó không phải trường hợp của Yu Gyeom.

Lớn lên mà không có ai thực sự yêu thương mình, Yu Gyeom bị ám ảnh bởi tình cảm hướng về mình đến quá mức. Dù là giả cũng không thành vấn đề.

Ngay từ đầu, Yu Gyeom đã không quan tâm người đó là ai đến mức quên mất tên họ sau khi chia tay. Anh ấy chỉ muốn quên đi trong giây lát nỗi cô đơn khủng khiếp.

"Dù đó là lời nói dối cũng không sao cả. Cô có thể nói rằng cô vẫn thích tôi không?"

Giống như thói quen phản ứng bằng cơ thể trước cái đầu, anh ấy khao khát tình cảm.

Có thể? Hay không.

Đó chỉ là những lời thì thầm trêu đùa mà thôi.

Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh trong bàn tay đang nắm lấy tay tôi như thể đang hối thúc tôi trả lời.

Tuy nhiên, khi tôi mở to mắt nhìn lại vì không thốt ra được câu trả lời, thì chiếc áo len nhuộm đỏ lọt vào mắt tôi.

"M-máu!"

Tôi bất giác đưa tay chạm nhẹ vào chiếc áo len, một tiếng rên rỉ liền thoát ra qua khuôn miệng khép chặt.

Nhìn kỹ thì, trên khuôn mặt trắng trẻo của anh ấy ướt đẫm mồ hôi, đôi môi khô khốc và tái nhợt. 

Tôi vội vàng tìm kiếm cánh cửa, nhưng lúc đó tôi mới nhận ra rằng bức tường lẽ ra không thể mở từ bên trong đã đóng chặt lại.

"Cánh cửa..."

Yu Gyeom bật cười trước lời thì thầm hoang mang của tôi.

"Cô ngây thơ đến đáng ngạc nhiên đấy."

Yu Gyeom bước ngang qua tôi, người đang cứng người vì không tin vào những gì mình đang nghe, và tiến về phía giá sách. Khoảnh khắc anh ấy lấy ra một cuốn sách, bức tường dễ dàng chuyển động.

"Tôi đã rất ngạc nhiên khi cô phát hiện ra."

'Ý anh là anh đang chán sao?'

Yu Gyeom lắc cuốn sách và mỉm cười khi nhìn tôi với đôi mắt chứa đựng những lời không thể nói thành tiếng

"Romeo và Juliet, cô có thích nó không?"

* * *

"Ngồi đâu cũng được."

May mắn thay, khu vực phía sau bức tường mà tôi cẩn thận bước qua không phải là một hầm ngục đẫm máu hay bất cứ thứ gì tương tự.

Không gian có hình tròn rộng, được lấp đầy bởi đồ nội thất có tông màu be nhẹ giống Yu Gyeom. Nó lớn hơn nhiều so với phòng của Cha Yeonbyeol ở Baekcheon. Hơn một nửa số bức tường bao quanh không gian tròn được làm bằng kính, mang lại tầm nhìn ra quang cảnh thành phố về đêm. Nó thật đẹp, nhưng tôi không đủ can đảm để dành sự chú ý của mình vào khung cảnh huyền ảo đó. 

Tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó, quan sát vẻ mặt của Yu Gyeom.

Tôi cẩn thận đặt cuốn sách Romeo và Juliet lên bàn. Tấm bìa đỏ đã bạc màu và sờn rách, như thể ai đó đã đọc cho đến khi nó mòn.

'Không lẽ Yu Gyeom đã đọc nó? Tiểu thuyết lãng mạn cổ điển này?'

"Ôi trời."

Tôi giật mình khi Yu Gyeom đột nhiên cởi chiếc áo len đẫm máu ra.

Giữa chúng tôi có một khoảng cách, nhưng vì căn phòng không bị chia cắt và có không gian thoáng đãng hơn, nên tôi có thể nhìn thấy rõ ràng anh ấy đang đứng trước tủ quần áo. 

Nhưng trước khi kịp cảm thấy xấu hổ, tôi bất giác nín thở trước vô số vết sẹo trên lưng Yu Gyeom, đủ để nói rằng chúng đã phủ kín toàn bộ lưng. Những vết sẹo dài là dễ nhận thấy nhất, như thể anh ấy đã bị đánh bằng roi, còn những vết sẹo nhỏ trông như vết đạn hoặc dao đâm thì ở khắp mọi nơi.

Tôi biết không ai ở vị trí này mà trên người không có một vết sẹo nào, nhưng nó thực sự rất tệ. Những vết thương dường như phản ánh cuộc sống của Yu-gyeom khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.

Anh ấy nhặt lớp băng trên chiếc bàn cạnh giường ngủ và bước tới chỗ tôi.

Không biết nên để mắt vào đâu trên phần thân trên lộ ra của anh ấy, tôi chỉ dán mắt vào sàn đá cẩm thạch. Chiếc ghế sofa rung chuyển như thể Yu Gyeom đang ngồi ngay cạnh tôi.

'Sao anh lại ngồi đây trong khi còn nhiều chỗ ngồi thế chứ?' 

Đó là khoảnh khắc chân tôi run rẩy vô cớ, trong khi tôi hét lên trong lòng. Sau đó_

"Tôi không với tới."

Lớp băng được đặt ra trước mặt tôi. Tôi không hiểu nó có ý nghĩa gì nên chỉ ngơ ngác nhìn xuống lớp băng.

"Cô có thể thay băng cho tôi được không?"

Mãi cho đến khi nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh ấy, tôi mới ngước lên, nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy cùng lớp băng đẫm máu, tôi mới hiểu ra. Khi tôi miễn cưỡng nhận miếng băng, khóe môi Yu-gyeom khẽ nhếch lên.

Tại sao tôi lại phải thay băng cho kẻ đã bắt cóc mình, nghĩ thế nhưng khi nhớ lại hoàn cảnh của mình, tôi đưa tay về phía anh ấy. 

Tôi cẩn thận tháo lớp băng quấn quanh eo anh ấy, để lộ một vết thương sâu đang chảy máu.

"Anh đã đến bệnh viện chưa?"

"Không, tôi không làm vậy."

"Anh không đi à?"

"Có rất nhiều người sẽ vui khi tôi bị thương đấy."

Cơ thể tôi cứng đờ trước những lời thản nhiên đó.

Trong trạng xúc động của tôi, khuôn mặt tươi cười của Yu Gyeom hiện lên.

"Không lẽ... Công chúa cũng vậy sao?"

"Hoàn toàn không nhé!"

Yu Gyeom cười khúc khích như thể phản ứng thái quá của tôi thật buồn cười, tôi bĩu môi và siết chặt băng, cố gắng không để lộ điều đó.

"Ah!"

"Đau à? Lỗi của tôi."

"Tôi đang tự hỏi không biết khi nào cô sẽ lo tôi bị thương."

Những lời phàn nàn của Yu Gyeom truyền từ tai này qua tai kia khi tôi quấn anh ấy bằng nhiều lớp băng. Sau khi cẩn thận cố định lớp băng, ngay khi ngẩng đầu lên, tôi lập tức không nói nên lời khi đối mặt với anh ấy.

Yu Gyeom tựa cằm vào ghế sofa và nhìn tôi như thể đang hỏi tôi có phàn nàn gì không và mỉm cười. Khuôn mặt anh ấy sáng ngời với nụ cười.

"Xong rồi đấy."

"Cảm ơn công chúa."

Nụ cười rạng rỡ đến mức khiến tôi nheo mắt lại, nhưng sau đó tôi lại hỏi về điều khiến tôi băn khoăn từ trước đến giờ.

"Sao anh cứ gọi tôi là công chúa vậy?"

"Sao vậy? Cô không thích à?"

"Vâng, rất không thích đấy. Ý tôi là, nó có hơi khó chịu."

Khi tôi cố sửa lại sao cho lịch sự, Yu Gyeom bật cười và đưa tay vuốt tóc tôi. Những ngón tay lạnh ngắt của anh ấy lướt qua má tôi. Tôi bất giác nuốt xuống hơi thở run rẩy của mình trước cử chỉ đó.

"Chỉ là cách nói thân mật thôi. Nghe có vẻ tốt hơn mà."

"Vậy sao anh không nói chuyện thân thiết với tôi?"

"Tôi lỡ quen mất rồi."

"Có vẻ như gọi phụ nữ là công chúa là thói quen của anh nhỉ."

Khóe mắt anh ấy nhẹ nhàng rũ xuống một cách nặng nề.

"Không hẳn."

Ngay khi tôi cau mày trước những lời mình chẳng thể hiểu được thì–

Bang-!  Một tiếng động chói tai vang lên cùng với tiếng bước chân vội vã.

"Yu-gyeom!"

Trước khi tôi kịp giật mình vì giọng nói lớn đó, một khuôn mặt mới xuất hiện trong tầm mắt tôi.

Đó là một người đàn ông có mái tóc xoăn giống chó xù với đôi lông mày giận dữ thở hổn hển như vừa chạy vội tới. Người đàn ông vuốt thẳng bộ quần áo xộc xệch của mình rồi ngước nhìn tôi với đôi mắt sắc bén lên.

"A, anh..."

Yu Gyeom mỉm cười dịu dàng với người đàn ông đang cố gắng nói.

"Chan."

Thực ra, tôi đã đại khái đoán được anh ta là ai khi lần đầu nhìn thấy anh ta.

Lee Chan, tôi nhớ rõ anh ta vì anh ta chiếm phần lớn trong dàn nhân vật của cốt truyện gốc. Người đã giúp đỡ Yu Gyeom nhiều nhất trong việc đánh đuổi tất cả những người thân ruột thịt của mình và chiếm lấy Utopia.

"Đó là những gì anh phải nói với tôi bây giờ à? Thay vì ở đây tán gái, anh nên tập trung vào mấy vấn đề quan trọng hơn đi!"

Thói quen phun ra những lời lẽ gay gắt không chút do dự của anh ta giống hệt như những gì tôi đã đọc trong nguyên tác.

"Có chuyện gì vậy?"

Vẻ mặt bất cần của Yu Gyeom cũng chẳng thay đổi.

"Bố bảo anh đến gặp ông ấy đấy."

'Bố, người bố anh ta đang nói đến là lão đại của Utopia phải không?' 

Không như Baekcheon gọi Baek Hawon là 'lão đại', ở Utopia, các thành viên trong tổ chức đều gọi cha của Yu Gyeom là 'Bố'.

"Không, nhân tiện, người phụ nữ đó là ai vậy?!"

"Công chúa."

"Này!!"

Lee Chan và tôi cùng lúc hét vào mặt Yu Gyeom, Lee Chan nhìn tôi với đôi mắt tròn xoe như một con thỏ. 

Dù có tính cách nóng nảy, có thể lao vào bạn như một con chó điên, nhưng anh ta là một thiên tài, người có trí óc làm việc nhanh hơn bất kỳ ai khác. Không phải tự nhiên mà Yu Gyeom có ​​thể sống sót mà không cần bất kỳ sự hỗ trợ nào ở Utopia và có được vị trí cao nhất. 

Dù anh không phải một đối thủ dễ đối phó, nhưng tôi biết chính xác Lee Chan muốn gì. Nếu sử dụng điểm đó một cách có chừng mực và đạt được một sự ưu ái nhất định, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. 

Khi tôi mỉm cười ấm áp với anh ta, lông mày anh ta nheo lại.

"Tôi không phải công chúa hay gì đó tương tự đâu..." 

Trong khi vẫn mỉm cười với Lee Chan, tôi thì thầm với Yu Gyeom qua hàm răng nghiến chặt, và anh ấy mỉm cười và gật đầu. Ánh mắt anh ấy vẫn dán chặt vào tôi khi nhẹ nhàng nói.

"Tôi mang cô ấy về từ Baekcheon."

Trước những lời của Yu Gyeom, Lee Chan há hốc mồm. Anh ta dùng tay che cái miệng đang há hốc và lắc đầu bất mãn.

"Anh lúc nào cũng làm những điều kỳ lạ, nhưng lần này còn nhặt về gì đó còn kỳ lạ hơn thế à?"

Lee Chan ngang nhiên chỉ tay vào tôi.

Gì đó kỳ lạ. Không hoàn toàn sai, nhưng thật khó chịu khi bị chỉ trỏ. Vì vậy, tôi vui vẻ sửa lại sự hiểu lầm đó.

"Anh ấy không nhặt về thứ gì đó kỳ lạ, anh ấy đã mang đến gì đó rất lớn đấy."

"... Gì?"

"Tôi là em gái của Baek Hawon."

"Baek Hawon là ai...?" 

Khuôn mặt Lee Chan từ từ chuyển sang nghiêm túc khi lắp bắp nói. Và khi cuối cùng cũng nhận ra, đôi mắt anh ta mở to.

"Cậu Yu Geom hiện không có ở đây ạ."

"Tôi cần sự cho phép của cậu để gặp em trai mình à? Muốn chết sao?"

Đột nhiên có tiếng động lớn từ bên ngoài phá vỡ sự im lặng. 

Khi giọng nói ngày một lớn hơn, như yêu cầu sự chú ý, Yu Gyeom liền đứng dậy và lo lắng đảo mắt.

"Chan, công chúa, làm ơn."

"Gì?"

Thấy Lee Chan không hiểu mình đang nói gì, Yu Gyeom thấp giọng chửi rủa.

Tôi nghi ngờ tai mình khi nghe thấy lời lẩm bẩm đó.

"Dù là cô Yu Hwa thì cũng không được vào khi không có sự cho phép ạ–"

Một cái tên quen thuộc lọt vào tai tôi giữa sự náo động bên ngoài.

Yu-hwa?

Nếu là Yu Hwa thì cô ấy chính là một trong những người chị em cùng cha khác mẹ với Yu Gyeom, người ghét và hành hạ Yu Gyeom nhất. Cô ấy cũng là người thừa kế Utopia hiện tại. 

Ngay khi tôi nhớ ra cái tên chết tiệt đó—

Vụt~ 

Trong chớp mắt, cổ tay tôi đã bị nắm lấy và kéo đi. 

Bất lực, tôi bị kéo đi mà không thể kháng cự. Khi định thần lại, tôi cảm nhận được chiếc giường mềm mại phía sau lưng mình.

Chẳng mấy chốc, tâm trí tôi trần ngập những dấu chấm hỏi khi khuôn mặt của Yu Gyeom xuất hiện che phủ cả trần nhà.

Bang-!

"Em trai à~!!"

Một giọng nói còn to hơn cả tiếng đập cửa vang lên từ cách đó không xa.

Yu Gyeom có ​​vẻ cứng người trong giây lát, sau đó nhìn vào mắt tôi và mỉm cười uể oải, khóe môi anh ấy nhếch lên.

"Anh đang làm gì vậy? Không-"

"Suỵt."

Ánh nhìn trực diện nhẹ nhàng làm tôi khó thở.

"Tôi sẽ hôn cô ngay bây giờ."

Khóe môi cong lên mãnh liệt. Với nụ cười đẹp đẽ xa xăm đó, tôi cảm thấy như thời gian trôi chậm lại.

'Không, chờ đã– Anh ta vừa nói gì vậy?' 

Trong lúc bối rối, tôi vội vàng nắm lấy cánh tay của Yu Gyeom, nhưng nó đã bị anh ấy giữ chặt lấy.

"Đừng ngạc nhiên."

Tiếng cười khúc khích tan vào không khí. Và rồi, khoảng cách giữa cả hai chúng tôi ngay lập tức thu hẹp lại. 

Khi đôi mắt đang ghim chặt tôi tiến lại gần một cách nguy hiểm, cuối cùng tôi cũng nhắm chặt mắt lại.

Trước khi tôi kịp chuẩn bị tinh thần, đôi môi nóng bỏng đã chạm vào môi tôi và hơi thở của tôi bị nuốt chửng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro