Chương 1.
Tác giả có lời muốn nói: Chú ý! Chú ý! Bởi vì mở đầu cốt truyện yêu cầu phải gọi công là "nữ", nhưng công khẳng định 100% là nam! Đừng hiểu lầm nha mấy thiên thần đáng yêu của tôi QAQ.
- ---------
Trên, dưới và bốn phương là vũ; xưa qua nay lại là trụ.
Trong hư không vô tận, những ngôi sao chiếu sáng với số lượng không thể đếm hết, mỗi một ngôi sao đều đại biểu cho một thế giới hoàn chỉnh và được bao phủ bởi dòng sông vận mệnh trải dài quan sát sự vận chuyển, thay đổi của các thế giới.
Ở một góc nhỏ của vũ trụ, những ngôi sao vốn dĩ nên sáng ngời lại mang màu sắc ảm đạm, khác biệt với ngôi sao nơi trung tâm đang càng thêm lộng lẫy tỏa sáng.
Ngôi sao đang chiếu sáng này giống như virus làm ô nhiễm, hút cạn sinh lực của những thế giới xung quanh, và nó còn đang không ngừng tỏa sáng hơn nữa.
Những thế giới nhỏ đều gọi ngôi sao đang tỏa sáng kia một cách đáng ghét - thế giới Chủ Thần.
*
[Mục tiêu lần này đã được xác định.
Nhân số đội luân hồi: 15 người
Cấp bậc thế giới: Cấp B
Nhiệm vụ: Sống sót đến khi cốt truyện kết thúc
Tiến vào thế giới: Nữ sinh kỳ quái
Hashtag: Trường học kinh hoàng
Cốt truyện cơ bản: Một nữ sinh bị câm tên Phong Hạnh, là nạn nhân của một vụ bạo lực học đường nghiêm trọng, cho đến một lần xảy ra xung đột đến mức phải nhập viện.
Khi quay lại, tính cách Phong Hạnh trở nên âm u, vặn vẹo.
Quay về trường học, do phần tính cách thay đổi rõ rệt, Phong Hạnh làm cho mọi người càng thêm chán ghét.
Sau đó, Phong Hạnh chết, ngoài ý muốn mà chết, rơi từ lầu cao xuống.
Trường học rất nhanh đã phong tỏa tin tức, nhưng kỳ dị là những nữ sinh học cùng lớp với Phong Hạnh lần lượt chết thảm một cách bí ẩn, toàn bộ học sinh, giáo viên mỗi người đều cảm thấy bất an...]
*
Miệng ngậm theo bánh mì, Chu Vũ chậm rì rì đi trên đường phố, cùng dòng người vội vàng hối hả xung quanh như tách làm hai bức tranh.
yếu ớt nhưng không kém người bình thường khác mà nỗ lực cả đời.
Chu Vũ hâm mộ những người có thân thể khỏe mạnh, nhưng lại không dám tiếp xúc với nhiều người.
Lo sợ vì thể chất yếu ớt sẽ bị xa lánh, cười nhạo, vì vậy trước mặt người khác, tính tình Chu Vũ rất quái gở, cho đến lúc chết cũng không có một người bạn tri kỉ nào, không thể không nói đây là một chuyện bi ai.
tóc đen chỉ thấp hơn cậu một cái đầu, đại khái khoảng một mét bảy, đối với nữ sinh ở độ tuổi này đã được tính là rất cao.
Nữ sinh mặc đồng phục màu xanh vừa dài vừa rộng, kiểu dáng quần áo càng làm thân hình cô thêm gầy gò, đồng phục bởi vì vừa mới ngã xuống đất nên dính cát đất lem luốc.
Chu Vũ bước nhanh hơn.
Tuy rằng kiếp trước tốt nghiệp bằng nghiên cứu sinh học, chương trình học cấp hai đối với Chu Vũ mà nói lướt cái là qua, nhưng cậu không có thói quen đi học trễ.
Kiếp trước Chu Vũ luôn duy trì tính cách nói là làm, có làm mới có ăn, hiện tại cũng không nghĩ sẽ sửa đổi tính cách này.
Càng đi đến gần cổng trường, càng nghe được âm thanh ồn ào, là âm thanh của nhiều học sinh tụ tập lại làm ầm ĩ gì đó.
Chu Vũ nhìn kỹ mới phát hiện tại bảng thông báo trước cổng trường có rất nhiều người vây quanh, còn sẽ lên tiếng cười nhạo, một chút cũng không thèm để ý đến thời gian vào học.
Nữ sinh tóc đen ban nãy đang liều mạng chen chúc vào đám người nhưng bọn họ không có ý muốn mở đường cho cô, thỉnh thoảng có người còn chán ghét xô đẩy cô, nữ sinh suýt chút nữa bị đám học sinh dằn vặt đến té xuống đất.
"A----!!! A--!" Nữ sinh phát bực vừa xô ngược lại vài người vừa hung dữ kêu một tiếng đối với mấy nữ sinh đang cản đường trước mắt.
Tiếng la khiến nhóm học sinh hoảng sợ nhưng sau khi thấy rõ khuôn mặt của nữ sinh, mọi người liền cười vang lên.
"Ha ha! Xem nè! Người điên tới rồi! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"
"Mày ghê tởm như vậy mà còn tưởng quen học trưởng hả? Ha ha! Mày cũng không sợ ghê chết học trưởng à?"
một chuyện đáng xấu hổ, không có ai đồng tình với một nữ sinh vô tình bị người khác phơi bày sổ nhật ký mà ngược lại, họ bắt đầu cười nhạo người con gái này không biết xấu hổ.
Chu Vũ nhìn nữ sinh tóc đen, có chút nghi hoặc nhíu mày.
Càng nhìn càng thấy quen thuộc, nhưng vẫn không nhớ ra nữ sinh tên gọi là gì, đã từng gặp qua chưa?
Xung quanh vẫn là tiếng ầm ĩ, trong lúc mơ hồ Chu Vũ nghe thấy mọi người nhắc đến hai chữ Phong Hạnh.
Phong Hạnh? Có chút ấn tượng, hình như là học sinh lớp 7, là một người bình thường nhưng thời gian gần đây lại nổi danh trong trường, đến Chu-hàng-giả-Vũ tới đây mới được nửa tháng cũng nghe danh.
Nghe nói bởi vì ăn mặc quê mùa, tính cách âm u, lại còn là người câm bị toàn bộ lớp cô lập, cuối cùng nghe nói Phong Hạnh nhịn không được nên đánh một nữ sinh, phụ huynh nữ sinh kia trực tiếp đi tới trường học, lôi kéo Phong Hạnh ra mắng tới máu chó phun đầy đầu, phải gọi cảnh sát đến mới giải vây được.
Việc này đương nhiên không ém lại được, huống chi còn xảy ra tại trường học, nên học sinh toàn trường đều xì xầm về Phong Hạnh.
Hình tượng được đắp nặn đương nhiên chiếm được yêu thích của đa số nữ sinh, cũng là chuyện đương nhiên khi bị nam sinh ghen ghét.
Cho nên mới có tình huống hiện tại, đám nam sinh khi nhìn thấy Chu Vũ liền lên tinh thần, kích động kêu la, lôi kéo sự chú ý của Chu Vũ, có người còn phấn khích đến mức trực tiếp đẩy Chu Vũ đến trước bảng thông báo, bắt đầu cười ầm ĩ.
Dù sao Chu Vũ cũng là người trưởng thành, mặc dù thân thể bị thu nhỏ nhưng chỉ số thông minh vẫn online, cũng không thấy tức giận, chỉ tránh né mấy bàn tay đẩy lên người rồi lạnh lùng nhìn họ, nhìn chằm chằm cho đến khi đám người rét run mà nhỏ giọng lại.
Bầu không khí vốn dĩ đang náo nhiệt chớp mắt cái liền lạnh rồi, im phắc.
Đến nữ sinh tóc đen vẫn đang xé xuống mấy trang nhật ký cũng phải dừng tay, mặc kệ đám nữ sinh lôi kéo cô ra, ánh mắt thấp thỏm của cô cho dù bị mái tóc đen che lấp vẫn có thể cảm nhận được.
Tuổi của Chu Vũ đủ để làm cha đám nhóc này, đương nhiên cũng không có hảo cảm gì đối với đám con nít ngang ngược như thế, cũng không thật sự bực tức với chúng.
Chu Vũ không nói gì, chỉ đi thẳng đến bảng thông báo, với chiều cao hơn mét bảy chỉ nhìn một chút đã thấy rõ trên bảng đang dán gì, trang nhật ký đầy dòng chữ nắn nót, tinh tế..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro