Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

five

Đó là một đêm mưa không khác gì thường ngày.

Mẹ của JungKook qua đời.

Mẹ anh ấy là một người phụ nữ dịu dàng và xinh đẹp. Đối với tôi, bà ấy như một bông thủy tiên luôn được giữ ấm, thanh nhã trong từng khoảnh khắc.

Trong những năm tôi thiếu hụt tình thương của mẹ, thậm chí cả sau khi bố tôi tái hôn, thời điểm đó tôi cả ngày đều trốn ở nhà JungKook cùng anh ấy chơi game, tôi luôn nói rằng thật sự rất ghen tị với anh vì có một người mẹ xinh đẹp và dịu dàng như vậy.

Anh không biết an ủi người khác, khi tôi buồn, anh chỉ có thể đặt bộ điều khiển trò chơi xuống, ôm tôi, ngoài miệng còn không quên nói: "Một ngày nào đó không còn ai cần em nữa, hãy nói với anh, anh sẽ nuôi em cả đời."

Mẹ của JungKook qua đời vì bị người lạ đột nhập vào nhà và sát hại..

Công ty của ba JungKook bắt đầu giảm biên chế. Trong số nhân viên bị sa thải, có một tên đã nảy sinh hận ý với gia đình anh. Hắn ta bị suy sụp tinh thần vì mất việc cùng với món nợ khổng lồ, để rồi trở thành một kẻ sát nhân.

Đêm hôm đó, trong nhà JungKook chỉ có hai người, đó là anh và mẹ.

Sau khi người đàn ông đó vào nhà với danh tính là nhân viên cũ của công ty, anh ta lấy chiếc rìu giấu trong túi xách ra.

Mẹ của JungKook hoảng sợ chạy lên lầu vào phòng của JungKook, giấu anh vào trong tủ và khóa cửa bên ngoài. Nhưng ngay khi mẹ của JungKook gọi cảnh sát, người đàn ông đó đã xông đến, đâm vào bà ấy.

JungKook trốn trong tủ, tận mắt chứng kiến ​​mọi chuyện, không có cách nào ra ngoài, chỉ có thể dùng móng tay cào cửa tủ hết lần này đến lần khác, tiếng mưa đêm đó quá lớn, át đi tất cả những âm thanh JungKook tạo ra.

Cuối cùng, chiếc rìu đã cắt đứt nửa cổ của mẹ anh. Ngay khi người đàn ông quay lại cầm dao nhìn vào tủ quần áo định cắt ổ khóa thì cảnh sát ập vào.

JungKook tận mắt chứng kiến ​​cái chết bi thảm của mẹ mình, bà mở to mắt cho đến khi chết, nhìn thẳng vào cửa tủ. Dưới ánh trăng, ánh mắt bà hiện lên sự sợ hãi và tuyệt vọng mãnh liệt. JungKook nhìn xuyên qua khe hở, cứ như vậy hai mẹ con anh ấy nhìn nhau.

Sau đó, JungKook thậm chí còn không nhớ mình đã khóc vì lý do gì, chỉ ngày qua ngày mà đem mình nhốt trong tủ, không bao giờ muốn ra ngoài nữa.

Tôi đã đến gặp anh ấy sau vụ tai nạn.

Anh ấy nhận ra tôi, nhưng không hiểu sao lại đột ngột kéo tôi vào, và đó là những lời anh ấy đã nói. Anh ấy yêu cầu tôi trốn cùng với mình, nếu tôi bị phát hiện, anh ấy sẽ chết thay tôi.

Trang Kiều gần như đem tôi trở thành vật sở hữu của anh ấy, liền gắt gao ôm tôi, không chịu buông ra dù thế nào đi nữa.

JungKook không muốn làm tổn thương tôi, anh ấy chỉ muốn bảo vệ tôi trong tiềm thức, nhưng người mẹ kế cay đắng của tôi lại ôm mối hận, bề ngoài ra vẻ như rất có tình người, bên trong lại thâm độc, mắng rủa JungKook bị bệnh tâm thần, thậm chí còn muốn bóp chết tôi trong tủ quần áo.

Dù tôi có ra sức phủ nhận và bảo vệ JungKook đến đâu thì cuối cùng anh ấy vẫn phải vào bệnh viện. Sau khi ba của anh mất vợ, ông không muốn JungKook tự hủy hoại bản thân nên đã đưa anh vào bệnh viện tâm thần để điều trị.

Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy JungKook, anh ấy dường như tỉnh dậy trong giây lát bởi tiếng ồn ào bên ngoài, khuôn mặt tái nhợt cúi đầu, tự cấu véo chính mình, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: "Thực xin lỗi."

Đây cũng là lời cuối cùng anh để lại cho tôi.

Sau này, cái tên "JungKook" dường như đã trở thành điều cấm kỵ. Có thể là ở thế giới người lớn, họ không từ thủ đoạn để mang lợi ích về cho mình. Ba tôi cũng chuyển đi ngay sau đó.

Trong hai năm tiếp theo, khi lên cấp 3 tôi đã thử mọi cách có thể để tìm kiếm thông tin về JungKook, và tôi biết rằng anh đã xuất viện một lần, sau đó lại bị bắt vào trở lại vì bệnh tình tái phát.

Mãi cho đến khi tôi đang thu dọn những cuốn sách cũ, tôi mới nhìn thấy những lời của JungKook trong sổ tay của mình, có lẽ vì muốn an ủi tôi nên anh ấy đã bí mật để chúng trong sổ tay của tôi sau buổi biểu diễn kịch hôm ấy.

Anh viết: Em gái phù thủy thân mến, em là món quà đặc biệt mà ông trời ban tặng cho anh. Anh đã giật lấy bông hồng của em, hy vọng sau này mỗi khi hoàng mặt trời lặn em đều có thể nhớ đến nàng công chúa mỹ lệ đang chờ người đánh thức này.

Tôi đã không nhìn thấy câu đó cho đến hai năm sau. Tôi chưa bao giờ dám thừa nhận rằng mình thích anh ấy, nhưng JungKook là người đầu tiên thừa nhận điều đó.

Thế là một đêm nọ, tôi bôi sốt cà chua khắp mặt, đập phá phòng mẹ kế, dùng bình đập vỡ cửa sổ phòng bà ta, vừa chĩa dao gọt trái cây vào bà ta vừa khóc, vừa cười.

Trong thời gian đó, bố tôi đi công tác, tôi đã lợi dụng mối quan hệ bất hòa giữa tôi và mẹ kế, giả vờ bị bệnh tâm thần uy hiếp bà ta rồi lẻn vào bệnh viện của JungKook thành công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro