Chương 1:Mở đầu
Ngày 22/1/2020, lúc ấy khoảng 11h trưa tôi cùng ba mẹ đang đi mua sắm đồ tết ở siêu thị.
Tôi nhận được tin nhắn từ Đồng Sinh, anh ấy nói:
"Nựu Nựu, anh hình như bị cảm rồi, anh muốn đi khám xem sao, sợ bị nhiễm rồi".
Tôi mắng anh ấy nói gở, Vũ Hán mười mấy triệu người, dễ gì bị nhiễm như vậy.
Đồng Sinh sinh ra và lớn lên tại Vũ Hán. Tôi và anh ấy yêu nhau được 3 năm. Sau khi tốt nghiệp, tôi ở lại Vũ Hán làm việc. Anh ấy là 1 lập trình viên, còn tôi làm hỗ trợ thiết kế cho 1 công ty thời trang.
Chúng tôi có 1 mục tiêu là phấn đấu kiếm thật nhiều tiền để mua một căn nhà mơ ước.
Ở Vũ Hán học tập, làm việc, sinh sống 7 năm, tôi vì Đồng Sinh mà yêu luôn cả thành phố này.
Ba mẹ Đồng Sinh ở quê đều làm nông. Còn Ba mẹ tôi luôn phản đối tôi ở lại Vũ Hán, muốn tôi về quê nhà phát triển. Nhưng tôi vì tình yêu mà kiên định bất chấp. Tôi tin, người tôi lựa chọn sẽ mang đến cho tôi một tương lai hạnh phúc.
Chúng tôi dự tính mùa xuân năm na, khi Vũ Hán hoa anh đào nở, sẽ đi chụp ảnh cưới, chọn một ngày đẹp, tổ chức hôn lễ.4h30 chiều hôm ấy, Đồng Sinh gửi tin nhắn nói rằng bệnh viện quá tải, anh ấy đã xếp hàng rất lâu mà chưa lấy được số. Tôi hỏi, sao không đổi sang bệnh viện khác. Anh ấy nói, bệnh viện nào cũng như nhau, người sốt nhiều quá, đều chật kín.
Vũ Hán nhiều bệnh viện như thế, "đều chật kín" là kiểu gì. Theo miêu tả của anh ấy, tôi có thể nhận thức được rằng dịch bệnh lần này ở Vũ Hán là một thảm hoạ.
Tôi hỏi anh ấy có những triệu chứng gì, anh ấy bảo toàn thân đau nhức, mệt mỏi và buồn nôn.
Đây chẳng phải là triệu chứng của virus corona mới sao. Tôi vô cùng lo lắng, tôi khuyên anh ấy lúc này không nên về nhà ba mẹ. Tôi nhớ ra tôi có một đồng nghiệp, chồng cô ấy hình như làm việc trong viện, tôi vội vàng gọi cho cô ấy thỉnh cầu giúp đỡ. Xem có thể đi cửa sau để Đồng Sinh được ưu tiên khám bệnh không.
Cô ấy nói, chồng cô ấy làm ở khoa tư nhân, không nhận bệnh nhân bị sốt.
Đồng Sinh không lấy được số, mệt mỏi lê lết về phòng.
Sáng sớm hôm sau, Đồng Sinh nói cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, thân nhiệt 38 độ đã giảm xuống còn 37,5 độ, cũng không thấy mệt nữa, có lẽ chỉ là cảm nhẹ, bảo tôi yên tâm.
Tôi mừng rưng. Sợ rằng anh ấy nói dối để tôi yên tâm nên bảo anh ấy gọi video cho tôi xem nhiệt độ trên nhiệt kế, nhiệt độ đúng là không hề tăng lên.
Đồng Sinh của tôi, ấm áp như thế, lương thiện như thế sao có thể bị nhiễm virus được chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro