Chương 1
Chuyển ngữ: Hố mới đàoooo:>>
Vừa vào đông, không khí lạnh như nước sôi để nguội qua đêm xông thẳng vào cổ họng, trong lồng ngực tràn ngập cảm giác lạnh lẽo, khiến người ta không khỏi run rẩy. Thời tiết như này khiến người đi trên đường thưa thớt hẳn, nhưng những quán cà phê toả ánh sáng ấm áp lại đông hơn thường ngày.
Cô nhân viên sau quầy vừa thành thạo nhận đơn, vừa không nhịn được liếc mắt nhìn người nọ phía cửa sổ.
Chiều nay khách đông, một phần vì trời lạnh, nhưng phần lớn nguyên nhân là do người thanh niên ngồi bên cửa kính kia.
Cậu thật sự rất đẹp trai, không ngờ lại có thể nhìn thấy ai đẹp như vậy ở ngoài đời thật.
Cậu chỉ mặc một cái áo len màu kem đơn giản, nhưng chất liệu mềm mại và màu sắc càng làm nổi bật đường nét tinh tế trên gương mặt cậu. Dưới ánh đèn ấm áp của tiệm cà phê, góc nghiêng của khuôn mặt tuấn tú kia như được phù phép, khiến người ta không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Không chỉ cô nhân viên này có suy nghĩ như vậy, cho dù là khách hàng hay nhân viên phục vụ trong quán cà phê đều lén nhìn trộm cậu.
Rõ ràng việc bị người khác nhìn chằm chằm như vậy không phải việc vui vẻ gì. Trước mặt thanh niên kia đặt một ly caramel macchiato, lớp caramel đậm đặc bọt sữa dày nhìn có vẻ ngán, nhưng cậu lại uống hết, nhìn vẻ mặt hình như còn cảm thấy không đủ.
Cô gái nhỏ mong chờ cậu gọi ly nữa, đáng tiếc cậu lại đứng dậy rời đi, chắc là do số lần bản thân bị nhìn lén quá nhiều, khiến cậu thấy khó chịu?
Nhưng thật sự không nhịn được, cô gái nhỏ chống cằm nghĩ: Người đẹp như vậy tại sao không gia nhập giới giải trí chứ?
Bạch Nguyệt Sanh vừa ra khỏi quán cà phê đi trên đường phố vắng lặng thì gặp câu hỏi này.
Một người mặc bộ vest tinh tế, tóc vuốt ngược về phía sau, vẻ mặt khôn khéo chặn cậu lại: "Chào cậu, xin tự giới thiệu một chút, tôi là người tìm kiếm tài năng của Tinh Thần Entertainment, tôi đã quan sát cậu rất lâu, cảm thấy cậu rất có tiềm năng, không biết cậu có hứng thú gia nhập đội ngũ của chúng tôi không?"
Giọng nói Bạch Nguyệt Sanh xa cách lạnh nhạt: "Xin lỗi, tôi không có hứng."
Người khôn khéo kia vội nói thêm: "Đây là danh thiếp của tôi, tt là công ty lớn, tôi có thể dẫn cậu tới tổng bộ để ký hợp đồng, quản lý hạng A sẽ trực tiếp dẫn dắt cậu, phải biết rằng như ảnh đế kỳ cựu Bác Luân, tân sinh..."
"Tôi không biết hát cũng không biết diễn kịch, cũng không muốn kiếm tiền nổi tiếng, tôi nói chưa đủ rõ à?"
Người tìm kiếm tài năng này không ngờ sẽ gặp phải người như vậy, nhưng gương mặt của người thanh niên này thật sự quá đẹp, dựa vào khuôn mặt này, dù không muốn nổi tiếng cũng khó, cho nên anh ta nhẫn nại nói: "Ca hát phải xem thiên phú, những diễn kịch thì có thể bồi dưỡng, với dáng vẻ và khí chất của cậu..."
"Ồ, gương mặt này à..."
Bạch Nguyệt Sanh bình tĩnh nói: "Phẫu thuật thẩm mỹ đấy, tốn mất mấy chục vạn."
Người tìm kiếm tài năng: "..."
Bạch Nguyệt Sanh nghiêm túc nói: "Tôi có số điện thoại của bác sĩ phẫu thuật, anh muốn ghi lại không?"
Dù sao người tìm kiếm tài năng cũng là người từng trải, sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy được? Anh ta vội vàng nói tiếp: "Nếu cậu đã tốn nhiều tiền để phẫu thẩm mỹ như vậy, chắc cũng sẽ mong được nhiều người biết đến, cho nên sao không..."
Bạch Nguyệt Sanh đành phải ra sát chiêu: "Nói thật cho anh biết, tôi không thể vào giới giải trí là vì tôi có tiền án."
Người tìm kiếm tài năng: "..."
Khoé miệng Bạch Nguyệt Sanh khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười quỷ dị rất hợp với thời tiết lạnh lẽo này: "Dùng dao đả thương người khác và... dùng ma tuý."
Người tìm kiếm tài năng hét lên: "Cậu... cậu..."
Bạch Nguyệt Sanh thở dài nói: "Vào tù ra tù bảy lần, thật sự không cai được."
Lúc này, dù Bạch Nguyệt Sanh có đẹp như tiên thiên giáng trần đi chăng nữa, cũng không vực dậy nổi một chút suy nghĩ nào của người tìm kiếm tài năng, nhân vật của công chúng mà bị phát hiện những chuyện này, toàn bộ giới giải trí cũng sẽ toi theo.
Cuối cùng cũng đuổi được người này đi, Bạch Nguyệt Sanh phiền não trở về nhà.
Cũng chỉ có thể như vậy— bởi vì cậu đến cái xe cũng không mua nổi.
Cậu là một nhân viên cấp B của Cục Quản Lý Thời Không, công việc của cậu là xuyên qua các thế giới khác nhau để hoàn thành nhiệm vụ, mà sau khi cậu xuyên qua chín thế giới, vì có tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ cực cao, mỗi lần đánh giá đều là cấp S nên phá lệ nhận được nhiệm vụ thăng cấp thành Chủ Sự, nhiệm vụ rất đơn giản: trải qua một cuộc sống bình thường trong thế giới vốn có hai mươi năm.
Đối với người đã trải qua nhiều sóng to gió lớn như Bạch Nguyệt Sanh mà nói, chuyện này dễ như ăn bánh.
Nhưng ai ngờ sau khi nhận mới biết nhiệm vụ này có rất nhiều hạn chế.
Một trong số đó là: cậu không được thay đổi ngoại hình (nhưng được phép giảm 40%).
Mà xuyên qua chín thế giới, cậu nhận được vô số không gian tệ, cơ thể đã được tăng cường hết mức, gương mặt của Bạch Nguyệt Sanh chắc chắn sẽ khiến người Trái Đất phải kinh ngạc, đừng nói là giảm 40%, cho dù giảm 60% cũng có sự chênh lệch không nhỏ với người thường.
Có khuôn mặt như vậy, muốn sống yên bình thật không dễ dàng gì.
Mà điều kiện trong cái "bình thường" của nhiệm vụ nhiều không đếm xuể.
Đầu tiên, độ nổi tiếng không được vượt quá mười vạn, cho nên dù có ra sao cậu cũng không thể trở thành người nổi tiếng dưới bất kỳ hình thức nào.
Thứ hai, tài sản không được vượt quá mười vạn, cho nên cậu không nhà không xe, chỉ có thể thuê nhà để ở, ra ngoài phải đi bộ, còn vì gương mặt quá thu hút sự chú ý, cậu không thể đi phương tiện giao thông công cộng, đi taxi thì phải chịu đựng sự phiền phức của "nói chuyện" suốt dọc đường.
Bạch Nguyệt Sanh mới sống trên Trái Đất được một năm đã thấy lo lắng, mười chín năm còn lại phải sống thế nào đây? Không những thế, cậu còn bị gán cho thể chất may mắn cấp S kỳ lạ.
May mắn cấp S là gì? Chính là...
Chân cậu đá phải một vật cứng, Bạch Nguyệt Sanh cúi đầu xuống nhìn, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Cạnh chân cậu là một cái vali đen đang mở, bên trong xếp gọn gàng một hàng tờ tiền màu đỏ mới tinh, đếm sơ qua cũng phải một trăm vạn.
Xem đi, thể chất may mắn cấp S chính là ra cửa đi giữa đường gió rét, nhấc chân cũng có thể đạp phải một trăm vạn nhân dân tệ.
Nếu nhặt lên, nhiệm vụ của Bạch Nguyệt Sanh sẽ trực tiếp thất bại, bởi vì tài sản của cậu không được vượt quá mười vạn.
Bạch Nguyệt Sanh chỉ có thể coi tiền như rác, mắt nhìn thẳng đi về phía trước, bước qua đống tiền như bước qua đống lá khô không có chút giá trị nào, bình tĩnh tiếp tục đi về nhà.
Trời mới biết cậu là một tên tham tiền, dù nhân dân tệ không dùng được ở Cục Quản Lý Thời Không, nhưng đó cũng là tiền thật, cứ vứt chúng nó đi như vậy, Bạch Nguyệt Sanh đau lòng chết đi được.
Đáng thương cho Bạch Nguyệt Sanh, đến một người để phàn nàn cũng không có, hệ thống A Cửu của cậu đi chơi đã nửa tháng không thấy đâu.
Bạch Nguyệt Sanh cô đơn lẻ bóng đi bộ hơn nửa tiếng, tay chân sắp đông cứng lại mới tới cổng tiểu khu.
Chỗ cậu ở cũng không tệ, là một căn hộ cao cấp có giá thuê khá cao, tiền thuê được tính vào loại chi tiêu, miễn là mỗi lần tiêu không vượt quá mười vạn thì không tính vào giá trị tài sản, cho nên không vi phạm quy định.
Bạch Nguyệt Sanh cũng không cần nghĩ cách kiếm tiền, tuy nhân dân tệ không thể đổi thành thời không tệ, nhưng thời không tệ lại có thể đổi thành nhân dân tệ, cho nên cậu căn bản không thiếu tiền.
Đương nhiên... hai chữ "bình thường" trong nhiệm vụ không liên quan đến tiền, dù có tiền hay cậu cậu cũng là con quỷ nghèo kiết xác. (Nghe mà đau quớ, vì toi cũng nghèo🥲)
Bạch Nguyệt Sanh ra khỏi thang máy, vừa đi đến trước cửa nhà mình cậu chợt dừng lại.
Có không ít người đang đứng đó, một hàng người mặc đồ đen khiến cậu không khỏi nhíu mày, cậu có dự cảm không lành.
Quả nhiên, đám người mặc đồ đen tách ra, một người đàn ông đeo kính trông rất bất phàm bước ra, thái độ của anh ta rất cung kính, nhưng giọng điệu nói chuyện lại rất cao cao tại thượng: "Chào ngài Bạch, tôi là Lý Thanh, là luật sư chấp hành của bà Tôn thuộc tập đoàn tài chính Tụ Quang, chỗ tôi có một phần tài sản và di chúc liên quan đến ngài, hy vọng ngài có thể xác nhận một chút."
Bsn bình tĩnh trả lời: "Tôi không quen anh, cũng không biết bà Tôn trong miệng anh là ai."
Người đàn ông đeo mắt kính khẽ cong môi, ẩn chứa sự khinh miệt, nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra bên trong chứa sự ghen tỵ khi "người hạ đẳng gặp may": "Cha mẹ ngài mất sớm, cũng đã cắt đứt quan hệ với người thân từ lâu, không biết cũng không thể trách ngài, bà Tôn là chị em cùng cha khác mẹ của mẹ ngài, bà ấy không có con cháu, sau khi chết, tất cả tài sản đều đứng tên ngài."
Nói xong, anh ta lấy một tập tài liệu in chữ đen đẹp đẽ ra, đưa tới trước mặt cậu: "Chỉ cần ký vào đây, số tài sản mười hai tỷ dưới danh nghĩa của bà Tôn đều thuộc về ngài."
Sú: Toi cũng muốn có thể chất cấp S như bot các chị em ạ🥲 toi biết mấy bồ cũng thế mà đúng không:)?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro