XXX:
PP chợt trở mình làm Billkin tỉnh giấc. Anh mở mắt thấy một chú mèo nhỏ đang quay lưng rúc vào lòng anh, cái miệng chép chép ngủ rất ngon. Billkin vô thức mỉm cười, anh si mê ôm chặt cậu. Ánh mắt chuyển dời sang nơi gần lưng mới để ý PP có một vết sẹo đã mờ, Billkin hơi nheo mắt. Anh nhìn cậu rồi nhìn lại vết sẹo, cúi xuống hôn nó. PP cảm thấy hơi nhột liền tỉnh dậy.
'Reng...' tiếng chuông điện thoại của Billkin vang lên, anh từ từ nhấc máy. Bên đầu dây kia đã gấp gáp nói:
- Kin, cậu định bao giờ lên công ti hả? Có người đang làm loạn lúc sáng sớm kìa. - Thom càu nhàu.
- Can? Kệ cô ta đi. - Anh nói không một tia cảm xúc rồi dập máy.
Thom ở đầu dây bên kia chỉ muốn đến lôi tên lười biếng kia chửi cho một trận, có bồ là quên việc được.
- Này, đi làm đi chứ. - PP nói.
Billkin gác chân lên người cậu ôm chặt:
- Người ta muốn ở gần em lâu hơn thôi à! - Nói rồi hôn lên tóc cậu.
- Anh đi ra đi, ghê quá, còn chưa cả tắm nữa. - PP làm cái biểu cảm kì thị anh.
- Không phải hôm qua làm xong có người giữ chặt không cho anh đi sao? Hay là... trước khi tắm chúng ta lại...
- Không! - PP dứt khoát đẩy anh ra.
Cậu vươn vai ngồi dậy, cái eo bắt đầu lên cơn đau nhức. 'Đệch' PP chửi thầm, tay xoa hông. Cậu quay lại thấy anh đang nhìn mình cười cười, trông có ngứa đòn không cơ chứ.
Billkin đành phải bế cậu vào phòng tắm. Vừa đặt cậu xuống anh đã bị đuổi ra. Nhưng Billkin không chịu, anh đứng bên ngoài đánh răng, mắt nhìn theo hướng người đang tắm trong phòng kính kia.
- PP, em tắm lâu quá, cho anh vào với. Tí nữa còn phải đi làm.
Chưa đợi câu trả lời của cậu anh đã bước vào. PP tức giận hất xà phòng vào anh:
- Không được!
Nhưng đã muộn rồi, anh nhảy vào dòng nước trong vòi hoa sen với cậu.
- Đứng yên đi, không thì có chuyện gì xảy ra anh cũng không chịu trách nhiệm đâu.
Billkin lấy sữa tắm xoa thành bọt rồi cọ lưng cho PP. PP đứng im để anh làm cho. Billkin cúi xuống hít mùi dừa trên làn da mịn màng của cậu, hương vị ngọt ngào như muốn mời anh nếm thử xem người trước mặt.
---
- Hay là đến công ti với anh đi. - Billkin nhìn cậu với ánh mắt cầu xin.
PP thắt cà vạt cho anh, cậu dẩu môi trêu ghẹo rồi bỏ vào trong phòng. Billkin thở dài rồi dời nhà đến công ti.
---
Ăn trưa xong PP cảm thấy hơi buồn chán, cậu tính vào phòng để lấy đồ vẽ tranh thì Billkin gọi facetime tới. Cậu ôm điện thoại nhảy tọt lên giường rồi mới bấm trả lời.
- Nè, đang làm gì đó, sao mãi không bắt điện thoại hả?
Billkin ngồi trong phòng riêng, anh ăn mặc chỉn chu nhìn có phong thái cao ngạo vô cùng, lời nói như đang ra lệnh cho cậu vậy.
'Dám quát mình sao?' PP giận dỗi, cậu phải làm gì đó chọc tức anh mới được.
- Ư... bé đang nhớ anh~
'Trời ơi!' cái giọng nũng nịu kia của cậu làm sao mà anh không mềm lòng nổi chứ. PP đặt điện thoại dựng lên đầu giường, anh không biết cậu định giở trò gì.
PP biết anh cũng đang nhớ mình, vậy thì cậu sẽ khiến anh hận không thể bay về nhà tìm cậu ngay lập tức.
- P'Kin~
Hết sức quyến rũ, giống như đang mời gọi anh vậy. Billkin nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng khô khốc nhìn vào màn hình. PP dần dần trút bỏ quần áo rộng thùng thình trên người đi, lộ ra cơ thể thon thả trắng nõn.
- Kin, em muốn.. ưm...
PP nắm lấy cự vật của mình tự xử trước mặt anh. Cái này còn hơn là tra tấn, có ai đến giết anh luôn cho bớt đau khổ được không. Nhìn khuôn mặt nhỏ đang đỏ hồng hết sức dâm đãng, nhưng anh lại chỉ xem qua màn hình.
- Kin...
Tiếng gọi run rẩy, tiếng thở gấp gáp xuyên qua màn hình đập thẳng vào tai anh. Cơ thể Billkin như muốn được giải thoát, anh muốn bay về nhà 'ăn' cậu ngay lập tức. Thật biết chọc tức người khác mà.
PP co người nằm úp xuống, tay vẫn không ngừng luận động. Cậu cũng khó chịu không kém, hậu huyệt phía sau cảm thấy vô cùng trống rỗng. Tiếng rên rỉ phát ra ngày một lớn, cậu lấy tay che miệng mình.
- Pi, bỏ tay ra đi.- Âm thanh khản đặc phát ra từ màn hình điện thoại.
PP lập tức nghe lời, cậu bỏ tay ra. Cái mông đầy đặn hếch lên đầy kiêu ngạo đang đung đưa theo từng đợt khoái cảm, Billkin nhìn vào màn hình không chớp mắt. Anh tự thề với bản thân rằng tối nay sẽ xử đẹp cậu.
PP hét lớn rồi bắn ra nệm, cả người cậu xụi lơ ngã bệt xuống giường. Thấy khuôn mặt người bên kia như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống cậu, PP cười nghịch ngợm. Tối nay cậu phải cốt cửa phòng không gặp mặt anh, nếu không không biết anh sẽ hành cậu thành bộ dạng nào nữa.
- PP!
Billkin gọi cậu qua màn hình, tone giọng trầm vô cùng nóng bỏng. PP dập máy bất ngờ làm anh không phản ứng kịp. Đứa nhóc này bị anh chiều quá rồi hư đó mà.
---
'Kính...koong..' chuông cửa vang lên, vừa lúc PP mặc lại quần áo xong. Cậu tự hỏi giờ này còn ai đến nữa chứ. Thế là cậu ra mở cửa, không biết rằng khuôn mặt mình vẫn còn đang đỏ lên vì cái màn trêu chọc anh vừa nãy.
PP nhìn qua màn hình, cậu thấy người đứng trước cửa nhà là Bill.
- P'Bill, sao anh biết nhà em vậy?
Bill đưa vật trong tay cho cậu.
- Hôm qua cậu đánh rơi chìa khóa trong xe, anh đến trả.
PP nhận lấy rồi cảm ơn anh. Bill nhìn mặt của cậu, anh thay đổi sắc mặt
- PP, em không sao chứ? Sao mặt đỏ vậy?
PP giật mình, cậu sờ lên mặt 'mặt mình đỏ thế sao?'
- Hay để anh xem cho, dù sao anh cũng là bác sĩ mà.
Bill sờ lên trán PP, thấy mặt cậu nóng ran.
- Không phải sốt rồi chứ? -Anh lo lắng.
PP ngượng ngùng né khỏi bàn tay của anh, cậu không biết phải giải thích sao nữa.
- Em không sao đâu, thiệt đó.
Bill gật đầu tạm tin cậu.
- Vậy, anh đi có việc trước. Hôm nào anh hẹn em đi ăn được không?
PP gật đầu cho qua. Tới khi Bill đi vào thang máy, cậu chạy ngay vào phòng vệ sinh, thấy khuôn mặt mình lúc này đã bớt đỏ lại. PP bồn chồn không biết Bill có nghi ngờ không nữa, nếu anh ta biết thì ngại chết. Nhưng lại nghĩ tới Billkin, chắc lúc này anh cũng đang khó chịu không kém.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro