Chương 3
Giải xong đề, nói đúng hơn là khi tôi tỉnh giấc, trời đã tối rồi. Tống Lộ Hành cũng đã sớm rời đi, điện thoại tôi vẫn đang cắm dây sạc mượn của anh ta.
Ôm một đống tài liệu trở về kí túc xá, mấy đứa bạn cùng phòng đang huyên náo đột nhiên im bặt, ba cặp mắt nhìn tôi chằm chằm, sau đó đè tôi lên trên ghế.
"Thành thật khai mau, mày và Tống Lộ Hành phát triển đến mức độ nào rồi?"
Tôi: "???"
Trưởng phòng đưa điện thoại cho tôi xem ảnh mà cô ấy chụp lén.
Trong thư viện, Tống Lộ Hành lấy quyển vở che nắng cho tôi.
Tôi: "....."
Tên diễn viên này diễn tận lực thật đó.
Lúc tôi tỉnh dậy quả thật có một quyển vở mỏng che trên mặt.
Trong tấm ảnh, sáng tối đan xen, góc nghiêng của anh ta sắc xảo rõ nét, cúi đầu nhìn tôi, có cảm giác không chân thực, cứ như một giấc mơ.
Đây... là tôi và anh ta sao?
Bức ảnh chụp lén còn lại là ảnh anh ta và Biên Triết đang nói chuyện với nhau, vì chụp từ trong góc nên nhìn không rõ lắm.
Sau đó trưởng phòng kể lại những điều mà cô ấy nghe được nhìn được trong thư viện.
Tống Lộ Hành chu đáo giúp tôi lấy sách, tôi ân cần đưa giấy khi anh ta ho, nét cười nơi khóe mắt và chân mày khi hai người nói chuyện, bong bóng hồng bay phấp phới khắp không trung.
Tôi...
Bây giờ rất phổ biến kiểu tự vẽ ra câu chuyện này sao? Nếu không phải tôi ở chỗ đó chắc tôi cũng tin rồi mất.
Trưởng phòng còn nói, không biết Biên Triết nói cái gì, Tống Lộ Hành bảo hắn ta đi, cụ thể là gì thì cô ấy nghe không rõ.
Ba cặp mắt nhìn chằm chằm sang tôi.
"Dữu Dữu mày tốt số thật đó! Biên Triết vừa mới bay màu thì đã lại có Tống Lộ Hành tới."
"Huhuhu ngưỡng mộ thật đó, chẳng đứa con gái nào add được wechat anh ta đâu..."
"Khai mau đi, hai đứa mày yêu nhau từ khi nào?"
Bị bạn cùng phòng tra khảo đến nỗi nhức đầu, tôi chỉ có thể đem đầu đuôi mọi chuyện kể ra rõ ràng, leo lên giường giữa những tiếng thở dài tiếc nuối của bọn họ.
Kéo rèm ngủ lại, bật đèn ngủ lên, tiếp tục dở sách tiếng anh cấp 6 ra.
Mấy từ trước mặt sao mà học mãi không vào thế nhỉ?
Tống Lộ Hành.
Ngẫm lại một chút thì cái tên này cũng khá hay.
.....
Mặc dù không có phương thức liên lạc của Tống Lộ Hành, nhưng dây sạc của anh ta lại ở chỗ tôi, tôi quyết định đi đến đội bóng rổ tìm anh ta.
Nghe nói chiều nào anh ta cũng đều tập bóng ở đây.
Sân bóng rổ của khoa thể dục rất rộng, rất nhiều đàn em năm nhất đang chơi bóng.
"Xin chào, xin hỏi Tống Lộ Hành có ở đây không?" Tôi kéo một đàn em lại hỏi.
"Không có." Đàn em kia trả lời qua loa một tiếng, nhìn tôi, sau đó dừng bước, hỏi: "Chị là đàn chị Tô Dữu sao?"
"Chị Tô Dữu?" Một đám các em khóa dưới chạy đến như ong vỡ tổ, ánh mắt sáng ngời, "Chị dâu!"
"Hả?" Tôi bất giác lùi về sau hai bước, có chút sợ hãi.
Các em trai ngược lại nhiệt tình quá mức, "Chị dâu, bảng thông báo dưới tầng kí túc xá của bọn em có dán ảnh của chị, chị xinh hơn trên ảnh nhiều ấy."
"Tôi không phải chị dâu của các cậu."
"Chị dâu, chị lợi hại thật đấy, lấy được nhiều giải thưởng như vậy, còn lấy được học bổng hạng nhất cấp trường."
"Chị dâu, đội trưởng Tống có ở đây, bọn em gọi anh ấy giúp chị."
Tôi ngỡ ngàng: "Không phải bảo không có sao?"
Đàn em gãi gãi đầu, ngây ngốc nói: "Người tìm đội trưởng Tống nhiều như thế, không phải ai cũng được gặp đâu."
Tôi: "..."
"Làm cái gì đó?" Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Các em trai giải tán hết, còn lại một mình tôi đứng trơ trọi ở đó.
Tống Lộ Hành vẫn mặc áo số 9, một tay giữ bóng, đứng ở phía xa xa.
Tay tôi nắm chặt gấu áo, nói thật thì, lần đầu tiên chạy đến địa bàn của anh ta, có chút lo lắng.
Anh ta ném bóng sang một bên, liếc nhìn tôi một cái, giọng nói nhẹ nhàng: "Qua đây."
......
Phòng nghỉ.
Tống Lộ Hành vội vàng lấy nước rửa mặt, giọt nước chảy dọc theo cổ anh ta chảy xuống, chảy đến nơi cổ áo ướt sũng.
"Có chuyện gì?" Anh ta lấy khăn lau mặt.
Tôi lấy dây sạc ra, không tiện trực tiếp đưa cho anh ta nên để nó lên bàn rồi đẩy sang phía bên đó.
Anh ta mở mắt ra nhìn một cái, đoán là lại cảm thấy buồn cười, môi khẽ nhếch lên.
"Là vì cái này sao? Tôi không tự biết mua chắc?"
"Mua chẳng phải là cũng tốn tiền sao?"
Dường như là bị câu nói của tôi làm cho cứng họng, anh ta đổi chủ đề: "Còn chuyện gì không?"
"Chuyện mấy người trong đội của anh gọi tôi là chị, chị dâu..." Tôi lắp ba lắp bắp nói.
"Ò."
Giọng điệu trầm tĩnh, anh ta nhận lại dây sạc, mở chai nước uống hai ngụm, nước chảy xuống dưới cằm, yết hầu chuyển động.
Tôi dời ánh mắt sang chỗ khác: "Anh... không thể, giải thích chút sao?"
"Cô tự đi mà giải thích." Kiệm lời như vàng.
Tôi: "....."
Bị chặn họng, tôi lấy lại điện thoại, thậm chí không còn muốn hỏi những chuyện đã xảy ra trong thư viện vào ngày hôm qua nữa, xoay người rời đi.
"Ê, cô...."
Bịch!
Huhuhu đầu gối đau quá.
Tôi nằm bò trên nền nhà, đầu vùi vào khuỷu tay.
Muốn khóc, sao mà tôi còn có cái năng lực ngã trên mặt đất bằng phẳng của mấy nữ chính trong tiểu thuyết Mary Sure vậy.
Một chiếc áo đồng phục nhẹ nhàng che lên eo tôi, che đi hết những thứ lộ ra khi mặc váy ngắn.
"Còn không mau đứng dậy?" Anh ta ngồi xổm xuống bên cạnh tôi.
Trong giọng nói đó, tôi dường như nghe thấy một tia vui vẻ.
Vãi! Rất buồn cười sao?
Tôi ngẩng đầu lườm anh ta.
Tống Lộ Hành đương nhiên không giống như nam chính ngôn tình đỡ tôi lên, chỉ tự mình đứng thẳng dậy, thu lại thần sắc, hai tay đút túi quần từ trên cao ngó xuống nhìn tôi.
"Lát nữa tôi còn phải nghỉ ngơi."
Hiểu rồi, đuổi người.
Tôi bò dậy, không ngoài dự tính, đầu gối tím thâm, thể chất dễ bị bầm tím, có điều vết thương nhìn rất đáng sợ.
Tôi tập tễnh đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi trước cái nhìn chăm chú của anh ta, huhuhu đau quá đi mất.
"Chị dâu?" Đàn em A Giang đi qua, nhìn tôi đang cố nén nhịn với đôi mắt ửng đỏ, lại nhìn xuống vết tím trên đầu gối tôi, phải nửa ngày mới lên tiếng được: "Tống đội trưởng anh ấy... không tiễn chị sao?"
Khịt khịt mũi, tôi khẽ mỉm cười: "Anh ấy còn phải nghỉ ngơi."
A Giang kinh ngạc nuốt nước bọt, "Tống đội trưởng... anh ấy thô như vậy sao?"
Tôi: ???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro